Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 776: Chương 776: Tuyệt đại đa số đều phải chết




“Tổ sư huynh, người muốn mắng Thiên Hậu, e rằng chính là huynh!”

Chân Thiên Công vị lão nhân mặc hồng bào đối đáp không khoan nhượng, cao giọng nói: “Thiên Hậu nương nương, Tổ Nhược Hải rõ ràng là gian tế của thế lực khác, muốn gây bất lợi cho nương nương, vẫn mong nương minh xét, diệt trừ hậu hoạ.”

“Chân Thiên Công, ngươi kéo bè kết phái, chèn ép người khác, mưu đồ gây rối, là tội đáng bị tru diệt!”

“Tổ Nhược Hải, lời này của ngươi sai rồi, một câu nói cũng lôi luôn cả ta vào mắng, Tịch Phong Đào ta cùng Chân Thiên Công giao hữu không tồi, nhưng kéo bè kết phái, cách nói này có chút nặng lời rồi.”

“Tịch lão quái, Tổ sư huynh còn chưa chỉ mặt gọi tên, ngươi tự mình nhảy vào, rõ ràng là có tật giật mình, không đánh đã khai!”



Trong Ngọc Hư Cung, mùi thuốc súng ngày càng nồng, chỉ thấy đám người trong Ngọc Hư Cung phân thành hai ba phe cánh, đả kích lẫn nhau, chỉ trích đối phương, ầm ĩ đến mức không thể can ngăn.

“Chư Công, tiên đế vừa mới qua đời, các ngươi liền muốn làm khó một quả phụ sao?”

Thiếu phụ ngồi trên bảo toạ mang phong thái mẫu nghi thiên hạ, nhẹ nhàng lắc đầu, cười lạnh nói: “Những người này, bất kể là gian thần do các Thần Vương Đế Quân phái đến giám sát, Ngọc Hư Cung ta đều sẽ thu nhận, nếu không giết hết cả đám này, bọn chúng sẽ lại phái đến đám khác, không chịu chấm dứt. Chân Thiên Công, chuyện này giao cho ngươi toàn quyền phụ trách, không được phép có sai sót!”

Đám người Ngọc Hư Cung đưa mắt nhìn nhau, im lặng không nói gì.

Thiên Hậu đứng dậy, quan sát mọi người, cười lạnh một tiếng, lòng biết rõ trong số những nguyên lão của Ngọc Hư Cung không thiếu những kẻ hai lòng, có kẻ có dã tâm vấn đỉnh Đế vị, có kẻ lại ủng hộ Thần Vương Đế Quân khác, lúc này mới phong khinh vân đạm nói: “Chư Công, Thương Thiên Đế Tôn là Thương Thiên Đế Tôn, bản cung là bản cung! Thương Thiên Đế Tôn tuy đã chết nhưng bản cung cũng không phải là nữ nhân dễ chọc vào, các ngươi nếu biết an phận một chút, thì sẽ không có chuyện gì, nhưng nếu như không an phận, bản cung cũng không ngại giết gà doạ khỉ!”

Rất nhiều nguyên lão của Ngọc Hư Cung khẽ rùng mình, vị Thiên Hậu này thoạt nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng lại là một nữ nhân vô cùng lợi hại, nghe đồn cái chết của kẻ tồn tại cấm kỵ kia, cũng có liên quan đến nàng!

Thương Thiên Đế Tôn có thể thống trị cửu thiên thập địa tam thiên thế giới cũng có một phần công phò trợ của nàng.

“Các ngươi nếu như biết an phận, tương lai thiên địa này nhất định sẽ cải huyền dịch xí, thay đổi triều đại, nói không chừng các ngươi sẽ là nguyên lão lưỡng triều, trợ giúp Thiên đế. Nhưng nếu tâm mang quỷ thai, e rằng sau này sẽ chết không có chỗ chôn thân!”

Thân hình Thiên Hậu càng lúc càng mờ nhạt, hoà dần vào hư không, biến mất không thấy gì nữa, bởi vì ngồi trên bảo toạ lúc nãy chỉ là một bộ phân thân của nàng, giờ phút này phân thân được triệu hồi tự khắc sẽ biên mất.

Còn về chân thân của nàng rốt cuộc ở nơi nào thì không ai biết được.

Tịch Phong Đào khẽ nhíu mày, cười nói: “Chân sư huynh, ngươi lấy Vu Hoàng sách ra, xem thật kỹ lưỡng trong đám người này, chẳng lẽ thật sự đều là gian tế, không có một ai thân thế trong sạch?”

Chân Thiên Công đột nhiên tế khởi một cuốn tập tranh, rầm rầm triển khai, trong Vu Hoàng sách kim quang như bộc, chiếu xuống phía dưới, soi hết đám người đang đứng dưới thang trời một lượt, chỉ thấy trong tập tranh từng bóng người lờ mờ xuất hiện, lai lịch mỗi một người đều hiện lên trên trang sách vô cùng tường tận.

“Người này chính là thân tín của Thần Vương Tạo Hoá Môn, người này là đệ tử Thiên Ky Doanh, còn có người của Thần Tổ Vương Đình, còn có Thanh Hiên Thần Phủ… Thậm chí ngay Vũ Thần Điện, Vũ Thánh Điện cũng phái người đến!”

Chân Thiên Công khẽ lắc đầu, thở dài nói: “Những đại lão thiên giới này làm cũng hơi quá rồi, trong số mầy nghìn người cư nhiên có đại lão một lần phái đến cả hơn chục tên gian tế, nhiều thì mười mấy, ít cũng phải năm bảy người. Ngoài trung ương Quân Thiên ta, các đại lão thiên giới khác cũng không nhẫn nại nổi, thậm chí còn có mấy vị thần trà trộn vào. Trong mấy nghìn người, chỉ còn chưa đến trăm tên Vu Hoàng là thân thế thanh bạch, đám người còn lại không ngờ đều là gian tế bọn chúng phái đến, khó trách làm Thiên Hậu tức giận…”

Đột nhiên sắc mặt y kịch biến, trong chớp mắt trở nên trắng bạch, nhìn chằm chằm vào Vu Hoàng sách, chỉ thấy trên Vu Hoàng sách xuất hiện thân ảnh của Diệp Húc, mặt mũi hiện ra rõ ràng.

“Chân sư huynh, làm sao vậy?”

Chấp pháp trưởng lão, Tịch Phong Đào ghé mắt nhìn vào, sắc mặt cũng lập tức thay đổi, thất thanh nói: “Hắn trở về rồi! Làm sao có thể…”

Các nguyên lão trong Ngọc Hư Cung đều đứng hết dậy, cúi đầu xuống nhìn, toàn bộ đều biến sắc, kinh ngạc không nói lên lời.

Tổ Nhược Hải sắc mặt tái nhợt, miễn cưỡng cười nói: “Không thể nào là hắn, hắn đã thân tử đạo tiêu, tuyệt đối không thể quay về được…”

“Đích thực như vậy. Lục đạo đã vỡ thì không một ai có thể chuyển thế trùng sinh, hắn cũng tuyệt đối không thể sống đến kiếp thứ hai…”

“Có lẽ chỉ là một người dung mạo giống hắn mà thôi, chúng ta không nên lo sợ không đâu…”

Các nguyên lão trong Ngọc Hư Cung lần lượt thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt khôi phục như thường, Diệp Húc nhìn giống hệt người mà bọn họ nói đến, đã doạ cho bọn khiếp sợ một phen, gây lên xôn xao, nhưng cũng rất nhanh chóng tâm trí lại bình tĩnh trở lại.

Từ rất lâu trước đây, lục đạo tan vỡ, thế giới viễn cổ tiên nhân huỷ diệt, tất cả quy tắc thiên địa của thế giới diễn sinh phức tạp, không một ai có thể sinh tồn mãi mãi.

Từ xưa đến nay, không một người nào có thể trường sinh bất lão, thậm chí ngay cả cơ hội sống đến kiếp thứ hai cũng không có, cho dù là người mạnh như Thiên đế, thọ nguyên cũng không thể vượt quá sáu chục vạn năm, cũng chưa từng nghe nói đến, có một vị tồn tại nào có thể chuyển thế trùng sinh.

“Người này họ Diệp tên Húc tự Thiếu Bảo, trên Vu Hoàng sách chỉ có họ tên hắn, không hề có lai lịch của người này, rất khả nghi!”

Chân Thiên Công quan sát bức chân dung Diệp Húc nhiều lần, cau mày nói: “Nhưng phàm là Vu Hoàng thiên giới, bởi vì hấp thu khí vận thiên giới nên đều sẽ không thoát khỏi giám sát của Vu Hoàng sách, lai lịch của người này không có trong Vu Hoàng sách, e rằng người phái hắn đến là một vị vô cùng giỏi giang, có thể nghịch thiên cải mệnh, nghịch chuyển thiên cơ, khiến chúng ta không có cách nào thôi diễn ra lai lịch của hắn, cũng không biết người đứng sau lưng hắn rốt cuộc là ai.”

Một vị nguyên lão Ngọc Hư Cung trầm ngâm nói: “Người này âm hiểm cùng cực, cư nhiên phái một tên Vu Hoàng trẻ tuổi giống hệt kẻ tồn tại cấm kỵ kia đến, Thiên Hậu nếu như gặp tên họ Diệp này rồi chắc chắn sẽ náo loạn thần trí, đến lúc đó nếu bị người đánh lén thì sẽ vô cùng nguy hiểm! Chu Công, tên này nên xử lý ra sao?”

Tịch Phong Đào ánh mắt chớp động, không biết có dụng ý gì, cười nói: “Nếu như giết tên thiếu niên họ Diệp này, thì người phái hắn đến chắc chắn sẽ lại một kẻ khác đến. Ngọc Hư Cung ta nay là tiêu điểm của thiên hạ, gian tế đã đủ nhiều, thêm hắn cũng không nhiều lên, thiếu hắn cũng không ít đi, để hắn tiến vào đã có Ngọc Hư Cung ta quản giám, bất kỳ kẻ nào cũng đừng mơ tưởng gây lên sóng gió ở nơi đây!”

Một lúc lâu sau, sơn môn Ngọc Hư Cung thình lình mở rộng, chỉ nghe một giọng nói già nua từ trong vọng ra: “Chư vị thiếu niên tuấn kiệt, tiến vào trong đi!”

Lập tức rất nhiều Vu Hoàng xông thẳng lên trời, bay về phía Ngọc Hư Cung.

Diệp Húc thong thả đuổi theo mọi người, khi đến Ngọc Hư Cung hắn lập tức có một cảm giác thân thiết vô cùng quen thuộc, xộc thẳng trong lòng, phảng phất như bản thân đã từng đến nơi đây từ rất lâu.

Hắn quan sát bốn phía, chỉ thấy toà cung điện này lơ lửng trong vô số kim quang, so với Ngọc Hư Cung mà hắn thấy trong ngọc lầu còn khí thế hơn, tinh tế hơn.

Bên cạnh Ngọc Hư Cung mây trôi lững lờ, một toà thần sơn lơ lửng trên cao, linh khí ngập tràn, trong mỗi một toà linh sơn không chỉ tràn đầy tiên linh chi mạch, thậm chí Diệp Húc còn cảm nhận được trong những linh sơn này còn có những luồng năng lượng vô cùng thuần khiết, sánh ngang với năng lượng của Vu Tổ!

Đó chính là Tam Thanh linh mạch cao cấp, số lượng không ngờ còn nhiều hơn cả Tạo Hoá Môn!

Những linh sơn này chính là từng cánh hoa của đoá tử liên, đan xen trùng điệp, từng cánh từ trong hư không vươn ra ngoài, hoá thành những dãy núi khổng lồ, cùng bảo vệ bao bọc lấy Ngọc Hư Cung, nhìn tựa như đang lơ lửng giữa không trung, trên thực tế lại là từ trong hư không sinh trưởng, là một bộ phận của thế giới hoa.

Ngoài những thứ này, Diệp Húc thậm chí còn cảm giác được trong Ngọc Hư Cung còn có loại linh mạch cao quý hơn cả Tam Thanh linh mạch, giống như một tôn thần minh không có gì là không làm được trấn toạ Ngọc Hư Cung.

“Nghe nói loại linh mạch cao cấp hơn Tam Thanh linh mạch chính là tổ mạch, lẽ nào Ngọc Hư Cung còn có một sợi tổ mạch?”

Diệp Húc trong lòng chấn động, ánh mắt quét đi bốn phía, chỉ thấy phía xa trên vòm trời Ngọc Hư Cung, từng tầng không gian đứt gãy như ẩn như hiện, thỉnh thoảng lại lộ ra một không gian vô cùng vô tận phía sau!

Toà Ngọc Hư Cung này, hoàn toàn không chỉ đơn giản là nhất hoa nhất thế giới, mà là bị một vị cường nhân pháp lực vô biên lấy từng khoảng không gian luyện nhập vào Ngọc Hư Cung.

“Ngọc Hư Cung, không hề đơn giản như bề ngoài, cộng thêm những tầng không gian đứt gãy này, khoảng không rộng lớn bên trong có thể nói là tương đương với một giới!”

Hắn tỉ mỉ cảm nhận, chỉ thấy khí tức của tàn phiến thế giới chi căn trong Ngọc Hư Cung càng lúc càng rõ ràng, mảnh tàn phiến còn lớn hơn gấp nhiều lần so với tưởng tượng của Diệp Húc, do cấu tạo kỳ lạ của Ngọc Hư Cung, không biết có bao nhiêu tầng không gian ngăn cách, dẫn đến khí tức truyền ra bên ngoài mới yếu ớt như vậy.

Nhưng khi Diệp Húc tiến vào Ngọc Hư Cung liền lập tức liền cảm nhận thấy mảnh tàn phiến được cất giấu bên trong, e rằng so với tưởng tượng của bản thân hắn còn lớn hơn rất nhiều!

Đột nhiên, hơn chục vị lão nhân từ trong cung sóng vai bước ra, ánh mắt bọn họ đồng loạt rơi trên người hắn. Diệp Húc trong lòng cả kinh, ánh mắt mang đầ lực của những vị Vu Tổ kia trong khoảnh khắc như muốn chém đôi thân thể hắn, nhìn thấu những bí mật hắn cất giấu bên trong.

Trong người hắn, ngọc lầu khẽ chấn động, Hồng Mông tử khí mờ mịt, chặn ngang những ánh nhìn này.

“Hả? Không thể ngờ lại không nhìn thấu được hắn…”

Các nguyên lão Ngọc Hư Cung trong lòng chấn động, chỉ cảm thấy ánh mắt mình khi dừng lại trên người Diệp Húc giống như rơi vào một khoảng sương mù dày đặc không có cách nào nhìn rõ được, không khỏi liếc nhìn nhau, thầm nói: “Kẻ đứng sau tên này nhất định vô cùng lợi hại, có thể là cường nhân cấp bậc Đế Quân, bày cấm chế trong cơ thể hắn, nên mới có thể cẳn trở ánh mắt của chúng ta dễ dàng như vậy, rõ ràng không phải là người mà chúng ta có thể chống lại!”

“Đế Quân trên thiên giới không nhiều, cũng chỉ có mấy vị mà thôi, hắn rốt cuộc là do vị Đế Quân nào phái đến?”

Chân Thiên Công tay cầm Vu Hoàng sách đứng lên phía trước, râu bạc phất phơ, tay chợt run lên, chỉ thấy chín cây Hoả Đồng long trụ từ trong ta bay ra, ầm ầm hạ xuống, cắm thẳng trên mặt đất, bày ra một thế trận kỳ lạ, bên trong một mảng mờ mịt, mơ hồ có tiếng thú gầm rú truyền ra.

Diệp Húc khẽ rùng mình, toà đại trận này đã mở ra một tầng không gian đứt gãy trong Ngọc Hư Cung, khiến cho thế giới bên trong lộ ra một góc!

Trong thiên giới, chỉ có Vu Tổ mới có khả năng phá vỡ hư không thiên giới, Thánh hoàng Thánh bảo đều không cách nào làm được, rõ ràng chín cây Hoả Đồng long trụ này chính là một bộ tổ binh!

“Chư vị, lần này anh hùng bái nhập cung ta quá nhiều, có điều Ngọc Hư Cung thu nhận đệ tử, thà thiếu chứ quyết không chọn ẩu!”

Một vị lão nhân ánh mắt nham hiểm điềm nhiên cười nói: “Vùng tiểu nguyên giới này chính là chiến trường của các ngươi, người có thể sống sót sẽ được gia nhập vào Ngọc Hư Cung ta, trở thành đệ tử Ngọc Hư Cung! Trong số mấy nghìn người các ngươi, Ngọc Hư Cung ta chỉ cần một trăm người là đủ!”

“Cũng tức là nói, trong số các ngươi, tuyệt đại bộ phận đều phải chết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.