Đám người Vĩnh Hằng Đế Quân, Ly Hận Thiên Chủ đều tự thúc dục chứng đạo chi bảo, bảo
vệ quanh thân, không ai có thể ngăn trở Ma Thần Hoàng, để cho y tùy ý rời đi, mà là làm thành một cái vòng tròn lớn, vây Thiên Hậu nương
nương vào trong đó.
Diệp Húc thong dong ngồi ở phía trên Đế tọa, nhìn chung quanh một
vòng, chỉ thấy tuy đám người Ly Hận Thiên Chủ đằng đằng sát khí nhưng
lại không có người nào động thủ, trong lòng không khỏi trầm xuống:
“Mấy tên này đúng là lão hồ ly, còn tính cách để ngăn được chi
đạo! Xem ra lần này không thể diệt trừ Thiên Hậu, cướp lấy Thiên Đế tam
bảo rồi!”
Đón được tâm tư của đám người Ly Hận Thiên Chủ, lòng dạ Diệp Húc
biết rõ, đám Đế Quân này sống quá lâu rồi nên đã mất nhuệ khí tiến
thủ, chỉ mong có thể duy trì tình trạng hiện nay.
Nếu những cường giả này liên thủ, tất nhiên là Thiên Hậu nương nương
không địch lại, nhất định sẽ bị kích sát ngay tại đương trường. Mà
Thiên Hậu cường hãn như thế, đầu đội Đế Quan, nắm trong tay Đại Quyền,
chỉ sợ mặc dù có chết thì cũng có thể kéo theo vài người.
Đám người Vĩnh Hằng Đế Quân tuy muốn giết chết Thiên Hậu, chấm dứt
hậu hoạn, nhưng lại lo lắng mình sẽ là người chết chung với ả.
Hơn nữa, lưu lại Thiên Hậu một mạng, cũng có thể hạn chế Diệp Húc không ngừng trưởng thành!
Thiên Hậu tất nhiên là một mầm đại họa trong lòng bọn họ, nhưng
tốc độ phát triển của Diệp Húc càng làm cho bọn họ kinh hãi. Hiện nay
bọn họ đã không nắm chắc có áp chế Diệp Húc, diệt trừ xong Thiên Hậu,
tất nhiên sẽ không có người nào ngăn cản được hắn nữa, chung quy
có thể lập tức trở thành Thiên đế!
Nếu như Thiên Hậu còn sống, lấy ân oán giữa Thiên Hậu cùng Diệp Húc, hai người ắt phải xảy ra những xung đột kịch liệt. Đúng với ý của
đám người Ly Hận Thiên Chủ, chế ước các thế lực lớn, gắng đạt được cân
bằng cho Thiên giới.
“Xem ra, Đế chiến phải kéo dài rồi.”
Thiên Hậu nương nương cũng không tiếp tục ra tay, đôi mắt đẹp nhìn
thoáng qua chung quanh, đem hết thảy những biểu hiện trên khuôn mặt
của mọi người thu vào trong mắt, Diệp Húc, Thái Hư, Đoan Tĩnh cùng Đế
Tuệ, mặc dù bốn người có ý muốn đánh một trận, nhưng bốn người này
lại không phải là đối thủ của mình.
Mà Vĩnh Hằng Đế Quân, Ly Hận Thiên Chủ cùng Đại Nhật Đế Quân lại không
có ý muốn liều mạng, thực lực của Thiên Hậu ngày hôm nay tương
đương với lúc Ma Thần Hoàng chưa khôi phục, so với Diệp Húc thì cường
hoành rất nhiều, làm cho bọn họ cực kỳ kiêng kị.
“Chư vị, Bắc Phương Huyền Thiên Thần giới đến hôm nay vẫn vô chủ, bản
cung vì Thiên giới cũng bỏ ra một phần sức lực, cúc cung tận tụy đến chết cũng không từ.”
Thiên Hậu mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Từ nay về sau, Huyền Thiên là nơi
bản cung cư trú, nếu chư vị không có dị nghị nào nữa thì việc này
hãy quyết định như vậy đi.”
Đám người Ly Hận Thiên Chủ liếc nhìn nhau, yên lặng không nói gì, từ chối cho ý kiến.
Vĩnh Hằng Đế Quân ha ha cười nói: “Thiên Hậu nương nương có thể vì
Thiên giới mà dốc lòng dốc sức phục, đó tự nhiên là chuyện
tốt.”
Sau một lúc lâu, Đại Nhật Đế Quân cũng chậm rãi gật đầu, Ly Hận Thiên
Chủ cũng ngầm đồng ý việc này, thầm nghĩ: “Thiên Hậu núp trong bóng tối, ai cũng phải đề phòng ả đột nhiên đánh lén, để ảg làm người đứng
đầu Huyền Thiên, nàng sẽ phải ở ngoài sáng, nếu có động tĩnh gì, thì có thể hợp lực trấn áp ả ngay.”
“Hạng người vô năng, ngay cả một nữ tử cũng không dám giết, chỉ biết ba phải!”
Đế Tuệ đứng dậy, đại đạo tự nhiên chung vù vù bay ra, phất tay áo rời
đi, thanh âm từ xa xa truyền đến: “Trẫm thẹn khi làm bạn cùng các
ngươi, cáo từ!”
Sắc mặt ba vị Đế Quân trầm xuống. Thái Hư Đế Quân cũng đứng dậy, thở
dài, dưới chân hiện lên một đạo cầu vồng màu vàng, ầm ầm mấy
tiếng phá không bay đi. Đạo cầu vồng màu vàng kia bay tới một
chỗ khác ở rên Thương Thiên Thần giới, nói: “Ba vị sư huynh nuôi hổ gây họa, làm cho hai hổ tranh chấp, hãy cẩn thận tính toán cho tốt.
Lão hủ không tranh sự đời, nên sẽ không tham dự...”
Đoan Tĩnh Đế Quân nhìn nhìn Diệp Húc, thấy Diệp Húc lắc đầu ý bảo hắn
cũng không nắm chắc có thể diệt trừ được Thiên Hậu, cười lạnh một
tiếng, rồi ngay lập tức trở về Dương Thiên Thần giới.
Diệp Húc chắp tay, cười nói: “Chư vị sư huynh, tiểu đệ không tiễn.”
Ba người Ly Hận Thiên Chủ, Vĩnh Hằng Đế Quân, Đại Nhật Đế Quân cũng
lần lượt rời đi, đôi mắt đẹp của Thiên Hậu nương nương dừng lại ở Diệp Húc trên người, cười khanh khách nói: “Ngọc Hư Thần Vương, ngươi muốn
coi chứng, không biết khi nào thì ngươi sẽ rơi vào tay bản cung đây
nhỉ?”
“Thiên Hậu nương nương cũng phải thật cẩn thận, vạn nhất nếu như
ngươi thất thủ, rơi vào trong tay của bản phủ, lúc đó đừng trách
bản phủ không biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc.”
Vẻ mặt Diệp Húc tươi cười, chắp tay đưa tiễn, đợi chư vị Đế Quân rời
đi, trong mắt hắn hiện lên những tia thần quang, thầm nghĩ: “Hôm nay
mới biết tình hình của sáu vị Đế Quân, cùng sáu món chứng đạo chi
bảo, xác thực rất bất phàm...”
Hắn vẫn không muốn hoàn toàn trở mặt với đám người Vĩnh Hằng Đế Quân, cũng bởi vì không biết mấy vị Đế Quân này đến tột cùng là có nội tình
gì, hôm nay rốt cục cũng đã nhìn thấy những con bài chưa lật của
mấy vị Đế Quân.
“Tranh giành ngôi vị Đế quân, chứng đạo chi bảo đều đưa đến để tham
chiến, không phải tầm thường! Ta cũng không nắm chắc sẽ tất thắng, nhất là Thiên Hậu, vừa nắm quyền lực lại có thực lực kinh người, mặc dù
không có chứng đạo chi bảo, nhưng so với các Đế Quân khác uy hiếp còn
lớn hơn nhiều.”
Diệp Húc đem người trở về Chu Thiên Thần Vương phủ, thầm nghĩ: “Nhưng
mà, hôm nay ta có được Đế Tọa, có thể dùng Đế Tọa để câu thông cửu
thiên đại đạo, có thể giúp ta tìm hiểu đại nhanh hơn, có thể mau
chóng đề cao cảnh giới, chỉ cần tu thành Đế Quân, Thiên Hậu cũng
không đáng để bận tâm nữa rồi!”
Hắn ngồi trên Trấn Chu Thiên Thần Vương phủ, chỉ một ngón tay, chỉ thấy La Thiên thần kính bay lên không, hiện ra Chư Thiên, thủ hộ phương
Thần giới này, mệnh lệnh cho chúng nhân đều phải tự tiềm tu, lại nói
với Phượng Yên Nhu: “Phu nhân, tế luyện kiện bảo vật kia có thành
công không?”
Phượng Yên Nhu vuốt cằm cười nói: “Đã luyện chế thành công rồi.”
Diệp Húc mừng rỡ, cười nói: “Qua mấy ngày nữa, phu nhân hãy theo ta xuất môn.”
Hắn ngồi ở phía trên Đế Tọa, động đến cửu thiên đại đạo, lẳng lặng tiềm
tu, làm cho hóa thân chứa đầy đại đạo, ngày đêm rèn luyện Luân Hồi
Thiên Môn cùng Ngọc lâu.
Đại đạo ở cửu thiên chen chúc mà đến, trong lòng Diệp Húc hiểu ra rất nhiều điều, cảnh giới tu vi của hắn ngày hôm nay, đã đạt điến
đỉnh phong của Thần Vương, lĩnh ngộ đối với đại đạo càng thêm thấu
triệt, tuy nhiên vẫn không nắm chắc sẽ đạt được thành tựu Đế Quân.
Đạt đến cảnh giới Đế Quân, phải được đại đạo đồng ý, có thể điều động đại đạo chi lực, là trụ cột của chứng đạo thiên quân.
Nhưng mà muốn tu thành Đế Quân, tự thân cần phải chém đứt mặt tối
của bản thân, đem tất cả cảm xúc, mặt trái loại bỏ ra khỏi bên
ngoài cơ thể, tâm tư phải thật tinh thuần, mới có thể được đại đạo
đồng ý.
Diệp Húc tu luyện dĩ thân chứng đạo, thần hồn đã cùng thân thể hoàn
toàn tan làm một thể, căn bản không có khả năng tự thân chém đứt mặt
tối, trừ phi phế bỏ lấy thân chứng đạo đại thần thông.
Nếu không chém đứt mặt tối của bản thân, đạt được cảnh giới Đế Quân thì sẽ bị đại đạo trấn áp, chết oan chết uổng!
Hắn tất nhiên không muốn phế bỏ đại thần thông lấy thân chứng đạo
chính mình cực nhọc luyện thành, chỉ có thể tiếp tục tu luyện rồi nghĩ cách.
“Tổ Thần có thể dĩ thân chứng đạo, ta đương nhiên cũng có thể!”
Diệp Húc ngồi bất động, đại đạo chen chúc mà đến, chui vào thể nội,
thầm nghĩ: “Cửu thiên đại đạo không tiếp thu nhưng ta có thể tự mình
cho phép chính mình, chính mình khai thiên tích địa, lấy lời ta nói,
thay thế thiên đạo!”
Phật giới Tam Thập Tam Thiên Khư, Từ Vân Phật tổ cuối cùng cũng trở
về được chố này. Thiên giới thanh tĩnh đã lâu, ngẩng đầu nhìn lại,
chỉ thấy Thiên giới đoan tọa nhất tôn đại phật mới có sức ảnh hưởng lớn đến thế, thân như Diêm Phù đàn kim, cao mấy trăm vạn ức dặm, mắt giấu
tứ hải, có tám vạn bốn ngàn tướng, nhất tướng nhất Phật, thân hình quảng đại vô cùng, lần tỏa ánh sáng mũi nhọn, Phật quang thấm nhuần hư không, chiếu rọi Tam Thập Tam Thiên Khư, lay động hết mọi tà ác vô căn cứ!
Lại có người từng tôn Bồ Tát, Phật Đà, Phật tổ, có pho tượng đại Phật
chung quanh thân hình là hư không, ngồi tĩnh tọa trên đóa hoa sen,
đều không có cùng phẩm cấp, phía sau hình thành đủ loại Phật tràng,
hình bóng lay động, úy vi tráng quan.
Phật âm mênh mông cuồn cuộn, Quảng Văn nghe thấy, bức này dị tượng, đúng là Đại Thế Tôn, làm cho Chư Thiên thần Phật Bồ Tát tiến đến nghe giảng.
Từ Vân Phật tổ không dám trì hoãn, phi thân tiến lên, bay vọt vào thời
không, đúng là thời không do hơi thở của Đại Thế Tôn hình thành thật
mạnh mẽ, đem hàng tỉ thời không vặn vẹo, mới khiến cho thân thể của hắn có vẻ khổng lồ như thế, cơ hồ có thể đem Thanh Tĩnh Thiên giới nhồi
vào trong.
Chỉ thấy mi tu của Đại Thế Tôn mở ra, Thế Phật Kim Chung phát ra keng
một tiếng nổ, bay thẳng lên, càng lúc càng lớn, rơi vào trong tay pho
tượng đại Phật này.
“Thế Tôn, đệ tử lần này đi tới Thiên giới...”
Từ vân Phật tổ thân bất do kỷ bay lên, dừng ở phía trên một đóa hoa sen, phía sau kết xuất đủ loại dị tượng, lần tỏa ra ánh sáng xán lạn, vừa
mới mở miệng, chỉ thấy Đại Thế Tôn hơi hơi nâng tay, cười nói: “Ta đã
biết.”
Vị đại Phật này mở miệng, ha ha cười nói: “Chuyện ở Thiên giới thật
sự rất nhiều bí ẩn, không giống như chuyện nhỏ, lần này sáu món
chứng đạo chi bảo đều xuất hiện, lại có Thiên đế tam bảo của Nguyên
Thủy Thiên Vương xuất thế, đều giống như những gì ta đã đoán trước.
Từ Vân, ngươi lần này bị nhục, đương nhiên.”
Y giống như tận mắt nhìn thấy những cảnh tượng đó, thanh âm chấn
động, cười nói: “Lần này có người lay động được Kim Chung bốn lần,
lại có một người con gái tay không mà lay động được chuông vàng, tương lai hai người này tất sẽ thành họa lớn.”
Một vị Phật tổ tướng mạo trang nghiêm, trầm giọng nói: “Thế Tôn, người
nọ bốn lần lay động chuông vàng,ương lai tất sẽ có thành tựu lớn, uy
hiếp còn lớn hơn so với nữ tử kia, ngăn trở Phật hiệu truyền về
phía đông.”
“Không việc gì.”
Đại Thế Tôn ha ha cười nói: “Cản trở Phật hiệu truyền đến đông thổ,
tất là yêu nghiệt, là ma đạo, ta đương nhiên sẽ tự mình trấn áp hắn,
độ hóa hắn, làm cho hắn quy y ngã phật, lễ kính ngã phật.”
Lại có một vị Phật tổ tiến lên, cung kính nói: “Thế Tôn, Thiên Phần Đại
La Thiên Ma Thần Hoàng đã chứng đạo, thương thế đã khỏi hẳn, cũng là
kình địch.”
Đại Thế Tôn khẽ nhíu mày, cười nói: “Ma Thần Hoàng ma tính sâu nặng,
không dễ độ hóa, ta sẽ phải trảm yêu trừ ma, Ma Thần Hoàng tuy rằng
chứng đạo, nhưng không có chứng đạo chi bảo, hắn cũng không ngăn trở
được ta.”
Y mặt mày mở ra, đại đạo không tiếng động dao động, cất cao giọng nói:
“Thiên giới tự cho là chính thống, nói Phật môn ta là bàng môn tả đạo,
lại không biết Phật hiệu tinh thâm, chỉ có ta Phật giới, mới là thiên
địa chính thống. Chư Phật tất sẽ đồng tâm hiệp lực, truyền Phật pháp cho đông thổ, làm cho ưu hoa quỳnh khai biến tam giới, Mạn Đà La nở
khắp nơi, mỗi người lễ Phật, tìm tới đại Tây Thiên, coi Phật giới là
chính thống.”
Chư Phật đồng loạt tán thưởng, đều tự bay lên, bay về phía các đại
Phật giới, triệu tập Chư Thiên tôn giả Bồ Tát, chuẩn bị cho cuộc tiến
quân vào Thiên giới với quy mô lớn, lại lấy Thiên giới làm ván cầu,
bắt Thiên Phần.
Đúng vào lúc này, đột nhiên ở trong bảo khố của Phật giới Tam Thập
Tam Thiên Khư từng đạo hào quang lóe lên, chỉ thấy một tòa bảo tháp
từ trong hư không hiện ra, rơi vào trong Phật giới.
Chư Phật lấy tay bắt lấy tòa bảo tháp này, trong lòng giật mình, vội vàng đưa đến trước mặt Đại Thế Tôn.
-“Phỏng chế phẩm Di La Thiên Địa Tháp…”
Trong lòng Đại Thế Tôn chấn động, hơi hơi biến sắc, chỉ thấy bảo tháp
này có chín tầng, uy lực cũng nhỏ đến đáng thương, nhưng ẩn chứa đạo
ý của Nguyên Thủy Thiên Vương.
“Cổ quái, người nào lại đem Di La Thiên Địa Tháp phỏng chế phẩm phát tán ra mọi nơi như vậy?”
Chư Phật cũng không dám lớn tiếng thảo luận, chỉ nghe Đại Thế Tôn lẩm bẩm: “Từ xưa đến nay Nguyên Thủy Thiên Vương được xưng là đệ nhất
nhân, nếu là có thể tìm được nơi hắn tọa hóa…”
Cửu Thiên Thần Giới, trước mặt của Ly Hận Thiên Chủ, cũng đang có một
tòa Di La Thiên Địa Tháp, nhưng sắc mặt vị Đế Quân này nào có chút
vui mừng, chỉ thấy hắn khẽ nhíu mày.
“Di La Thiên Địa Tháp, chỉ có thể tinh thông tâm pháp Nguyên Thủy Thiên Vương, mới có thể luyện chế ra bảo vật này. Ngoại trừ người nọ, bản
cung vẫn chưa nghe nói qua có ai tinh thông loại tâm pháp này.”
Trên mặt Thiên Hậu nương nương vốn nghiền ngẫm suy nghĩ hiện ra vẻ
tươi cười, nhẹ nhàng ném tòa bảo tháp trong tay ra, nhẹ giọng cười nói: “Từ xưa đến nay, có vô số người tha thiết mơ ước có được tâm pháp,
từ khi nào mà tâm pháp của Nguyên Thủy Thiên Vương lại giống như
cải trắng đầy đương như vậy chứ?”
“Ngọc Hư Thần Vương, tòa bảo tháp này, chẳng lẽ thật sự không phải là do ngươi phát tán ra mọi nơi?”
Trong phủ Chu Thiên Thần Vương, Thái Hư Thần Vương có ở khắp nơi, nhìn về phía Diệp Húc, ha ha cười nói: “Ngươi dấu diếm được người khác, chứ không thể lừa gạt được ta đâu, lão hủ biết ngươi có tâm pháp của
Nguyên Thủy Thiên Vương!”
“Sư huynh, mấy tòa bảo tháp này, thực sự không phải do ta làm ra.”
Trong tay Diệp Húc cũng có một tòa Di La Thiên Địa Tháp, nhíu chặt hàng lông mày: “Âm mưu, đây tuyệt đối là một cái âm mưu!