Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 456: Chương 456: Uy lực của kim tiễn




Diệp Húc và Già La Minh Tôn, Bạch Nam Hiên đều từng xem xét qua kim tiễn, nhưng thủy chung vẫn không có phát hiện ra bí mật bên trong nó. Tuy nhiên tâm pháp Hàn Nguyệt Cung cực kỳ độc đáo, nó có quan hệ chính phụ với tâm pháp mà Nghệ Hoàng từng tu luyện, lại tương sinh tương khắc, bởi vậy các nàng Lộ Dao Già mới có thể dễ dàng phát hiện ra bí mật bên trong kim tiễn này.

“Bên trong kim tiễn phong ấn một tồn tại khủng bố sao??

Diệp Húc nao nao, không khỏi nhớ lại, khi mình còn chưa nhổ kim tiễn xuống, lúc đó kim tiễn này có thể bắn ra tiễn khí vô cùng khủng bố, uy thế ngập trời, nhưng rất nhanh tiễn khí quanh kim tiễn lại bị tiêu hao sạch. Thậm chí ngay cả Già La Minh Tôn cường giả tam bất diệt cảnh đỉnh phong mà cũng không thể thúc dục ra một chút nào.

Lúc đó bọn họ chỉ cho rằng kim tiễn này hắn là thứ phẩm, hoặc là năng lượng hao hết, căn bản không phải là một bộ phận tạo thành cấm bảo, chỉ hào nhoáng bên ngoài thôi.

Hiện tại nghĩ lại, hắn là uy năng trong kim tiễn, đại bộ phận dùng để trấn áp một tồn tại bên trong, không có dư thừa năng lượng để tiêu xài, cho nên mới không thể thúc dục được uy lực của kim tiễn.

Nếu đám người Lộ Dao Già phá vỡ phong ấn trong tiễn, kim tiễn uy năng có thể phát ra được mấy thành, nhưng đồng thời chỉ sợ tồn tại kia sẽ như vậy mà thoát ra mất.

“Lộ sư tỷ, Mạc sư tỷ, Tích sư tỷ, các ngươi ra tay phá vỡ phong ấn đi.” Diệp Húc từ từ phun ra một ngụm trọc khí, mỉm cười nói.

“Diệp huynh…” Bạch Nam Hiên muốn nói nhưng lại thôi.

“Không sao đâu, mấy chục vạn năm rồi, nói không chừng tồn tại bị phong ấn trong kim tiễn đã sớm chết, người nào có thể sống mấy chục vạn năm?” Diệp Húc cười nói.

Bạch Nam Hiên gật đầu nói phải.

Lộ Dao Già và Mạc Tang Tang, Tích Hàn Nguyệt lúc này quát lên một tiếng, phía sau một vầng trăng sáng dâng lên, chỉ nghe thấy những tiếng răng rắc. Từ trong ánh trăng đều xuất hiện một thanh cự phủ, hàn khí dày đặc, đều bổ thẳng tới kim tiễn.

Ba thanh cự phủ này khí phách nghiêm nghị, dường như có thể khai thiên lập địa vậy, rất khó tưởng tượng ba vị thiếu nữ đáng yêu này lại bá đạo như vậy, vu pháp lại bá khí như thế.

“Chẳng lẽ mấy cái rìu lớn này là quan tưởng cấm bảo của Hàn Nguyệt Cung mà phát triển thành vu pháp? Không nghĩ tới môn phái do nữ nhân tạo thành như Hàn Nguyệt Cung này, lại có vu pháp rầm rộ như vậy!” Diệp Húc trong mắt lộ ra thần sắc tán thưởng, nói.

Ba cái cự phủ này bổ vào kim tiễn ở trên không, đột nhiên thu nhỏ lại, hô một tiếng chui vào bên trong kim tiễn. Bên trong kim tiễn lập tức truyền tới tiếng ầm ầm bạo vang, chắc là từng đạo phong ấn bên trong kim tiễn bị cự phủ bổ ra.

Bên trong trăng sáng của ba thiếu nữ, không ngừng có cực phủ bay ra, lần lượt chui và kim tiễn, bạo vang không dứt.

Ba thiếu nữ lập tức trên trán từng giọt mồ hôi chảy xuống, hiển nhiên do thúc dục vu pháp phá cấm, khiến các nàng tiêu hao quá nhiều. Cho dù tu vi của các nàng có thâm hậu, cũng cảm thấy đã cố hết sức rồi.

Mạc Tang Tang và Tích Hàn Nguyệt tu vi chỉ có tam thần cảnh, mà Lộ Dao Già còn lại là cao thủ tam tướng cảnh. Không ngờ cũng cảm giác cố hết sức như vậy, có thể thấy được phong ấn trong kim tiễn mạnh tới mức nào. Mỗi khi phá vỡ một phong ấn, đều phải tiêu hao rất nhiều tu vi của các nàng.

Kim tiễn này thể tích dần dần biến lớn, từng đợt khí tức cấm bảo phát ra, trầm trọng vô cùng, sắc bén vô cùng, chỉ uy áp, liền có thể làm cho mọi người khó mà thở dốc.

Ngang---

Trong tiễn truyền tới một tiếng long ngâm, thật lâu không dứt, nhưng thấy kim tiễn hào quang đại phóng, ba thiếu nữ thân thể mềm mại hơi chấn động, nhất tề ói ra một ngụm máu, thần thái đột nhiên héo hon, không thể chịu nổi.

Tiếng long ngân này, là tồn tại bên trong phong ấn của kim tiễn, nhân cơ hội tấn công cấm chế, làm cho ba người Lộ Dao Già trọng thương.

“Diệp sư huynh, phong ấn trong tiễn thật sự quá mạnh mẽ, chúng ta chỉ phá vỡ được phong ấn bên ngoài. Muốn phá vỡ được nội tầng bên trong, chỉ sợ phải có cung chủ Hàn Nguyệt Cung ta ra tay mới được.” Lộ Dao Già trả kim tiễn lại cho Diệp Húc, trên miệng nàng còn có đường tơ máu, nhưng dường như không có gì xảy ra cả.

“Đa tạ ba vị sư tỷ”

Diệp Húc tiếp nhận kim tiễn, chỉ cảm thấy tay mình trầm xuống, tiễn này không hề nhẹ như trước nữa. Hiển nhiên là do một bộ phận nhỏ của phong ấn bị phá vỡ cho nên kim tiễn có thể phát huy ra uy năng, trở nên trầm trọng hơn.

Chuyện khiến hắn lo lắng nhất cũng không có phát sinh, bên trong kim tiễn này cũng không có một lão quái vật nhảy ra. Lão quái vật này hẳn là bị trấn áp ở bộ phận trung tâm kim tiễn, không thể dễ dàng thoát thân.

Diệp Húc mở miệng quát lớn, tu vi toàn thân rót vào bên trong kim tiễn, chỉ thấy kim tiễn ngày càng thô to, càng lúc càng lớn, càng ngày càng dài, trở nên trầm trọng, giống như một cây kim trụ, tràn ngập ra khí tức làm cho người ta sợ hãi.

Cỗ khí tức này rất nặng, ép tới hư không xuất hiện từng đạo sóng gợn, giống như vết rách của hư không, nhẹ nhàng run run không ngừng.

Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch.

Mặt đất đột nhiên vỡ ra từng vết nứt thật lớn, hồ nước cách đó không xa thậm chí bị bốc hơi lên, một khe rãnh thật lớn xuất hiện dưới đáy hồ.

Bắc hải bí cảnh, mảnh vỡ Thái Hoàng Thiên, ở dưới uy lực của kim tiễn giống như một khối ngọc lưu ly yếu ớt vậy. Dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị phá nát.

Trong nháy mắt, Diệp Húc cảm giác như chính mình có được lực lượng hủy thiên diệt địa. Cỗ lực lượng này bị hắn nắm trong tay, dường như mỗi lần duỗi tay vung lên, liền có thể đâm phá trời cao, đánh cho trời sụp đất nứt.

Quanh thân hắn đắm chìm trong kim quang, giống như một pho tượng thần vậy. Trong tay hắn, kim tiễn như trụ, ông ông một tiếng giống như khổng tước xòe đuôi, sô số đạo tiễn khí từ trong tiễn phát ra, tụ mà không tan, cũng không có bắn ra.

Đám người Lộ Dao Già ở trước mặt uy áp của của kim tiễn, căn bản không thể dừng bước chân được, bị khí thế của kim tiễn bức lui, một mực thối lui tới cửa vào hoa viên, khó khăn lắm mới dừng lại được.

Thậm chí ngay cả Già La Minh Tôn cũng không đứng vững được thân hình, bị uy năng của kim tiễn bức lui về phía sau

Mà cái ổ chó kia, đã bị kim tiễn chấn cho văng ra tung tóe, lộ ra cái xích sắt ngày càng dài, xích sắt dài tới vài dặm, thô to trầm trọng. Một đầu của nó xuyên qua Già La Minh Tôn và chó đen nhỏ, một đầu khác thì chôn sâu vào lòng đã, bị nghệ hoàng thiết hạ cấm chế, liên kết với toàn bộ bắc hải bí cảnh.

Diệp Húc chỉ cảm thấy song chưởng gần như càng ngày càng nặng, gần như không thể giơ kim tiễn này lên được. Kim tiễn này trong nháy mắt đã hút khô tu vi của hắn, trong lòng không khỏi hoảng sợ: “Cấm bảo, đây mới là cấm bảo!”

“Kim tiễn này, chỉ là một mũi tên mà nghệ hoàng bắn ra, Già La Minh Tôn từng nói trong tiễn bao hàm một phần mười cấm pháp. Mà trong kim tiễn phong ấn gần như mới chỉ mở ra một chút đã có uy thế kinh người như vậy, không biết cấm bảo đầy đủ sẽ có bộ dạng gì nữa?”

Đinh.

Diệp Húc huy tiễn quét ngang, tiễn nhọn cắt xích sắt như cắt đậu hủ vậy. Thậm chí ngay cả mặt đất của báu vật hoa viên cũng bị kim tiễn đâm cho tung tóe. Một đám kỳ trân dị thảo khắp vườn thình thịch nổ tung sạch, hết thảy bị hủy đi dưới một tiễn này của Diệp Húc.

“Lão tử tự do, lão tử rốt cuộc cũng tự do, không cần phải ở một chỗ với con chó chết này.”

“Lão tử rốt cuộc cũng có thể đi ra ngoài, nhìn thế giới bên ngoài.”

Già La Minh Tôn ôm lấy chó đen nhỏ hoan hô không ngừng, sau một lúc lâu, một người một chó ngơ ngác nhìn xích sắt trên cổ nhau, không khỏi lệ rơi đầy mặt.

“Ngươi chém đứt cái gốc xích sắt, chúng ta vẫn còn cái vòng trên cổ này!” Già La Minh Tôn và chó đen nhỏ đồng thời hướng tới Diệp Húc trợn mắt nhìn.

Diệp Húc thở hổn hển mấy khẩu khí thô, hắn tuy rằng bổ ra một tiễn, nhưng tu vi toàn thân bị kim tiễn hút khô, lúc này nguyên thai trống trơn, nửa điểm chân nguyên cũng không còn lại, không có tức giận nói: “Minh Tôn, nếu ngươi dám để kim tiễn này nhằm ngay xích sắt trên cổ mình mà nói, ngươi tự mình động thủ đi.”

Già La Minh Tôn không khỏi run run mấy cái, vừa rồi Diệp Húc động thủ, tình hình khủng bố thế nào hắn còn nhớ rõ. Kim Tiễn tản mát ra uy năng, phá hủy toàn bộ báu vật hoa viên.

Chặt đứt xích sắt là chuyện nhỏ, nếu kim tiễn uy năng chạm tới cổ hắn, khẳng định làm cho toàn bộ đầu hắn bạo nổ tung. Cho dù hắn có tu vi thông thiên triệt địa, cũng không thể ngăn cản.

“Chó nhỏ, đại tôn ta có lòng tốt, trước tiên giúp ngươi tháo cái vòng này xuống.” Già La Minh Tôn thật sự không dám lấy mình là thí nghiệm, quay đầu nhìn con chó đen, không có ý tốt nói.

Chó đen nhỏ kia cả giận nói: “Đừng nói nhiều, lão tử là chó, chó đương nhiên là phải mang theo một vòng cổ rồi!”

“Con bà nó, lão tử cũng không phải là chó!”

Già La Minh Tôn bất đắc dĩ thầm nghĩ: “Ta cũng không thể không chế được tiễn khí, vì diệt trừ xích sắt này, nếu chẳng may giết chết mình, vậy mất nhiều hơn được. Nói lại, xích sắt này cũng là một kiện vu bảo không tồi, so với Thiên Khuyết Chiến Kích của ta còn hơn vài phần, không bằng nhận lấy làm vu bảo sử dụng…”

Rầm!

Xích sắt bị hắn nhấc lên, giống như một con trăn lớn bay lượn trên không trung, bao quanh thân hình hùng tráng của hắn.

Già La Minh Tôn thân hình hơi hơi rung lên, xích sắt ầm ầm rung động, leng keng rất có lực, rất uy phong. Đáng tiếc cổ hắn cũng bị xích sắt khóa trụ, hơn nữa đầu vai lại có một con chó màu đen nhỏ ngồi xổm, cũng bị cái vòng cổ khóa lại, có vẻ trông chẳng ra thể thống gì.

“Sau khi trói người lại, lão tử liền tế khởi con chó này cắn người, còn ai là đối thủ của lão tử đây?” Già La Minh Tôn cười ha hả, đắc ý dạt dào.

“Nếu gặp được kẻ thù, lão tử tế khởi người cao to này, nhất định rất uy phong.” Con chó đen nhỏ thì nhìn Già La Minh Tôn, tròng mắt xoay chuyển mấy cái không ngừng, phát ra ý cười gian xảo rõ ràng.

Diệp Húc đúng là không biết phải nói gì với hai anh em nhà này, đang định thu hồi kim tiễn, đột nhiên trong kim tiễn truyền tới tiếng ngân nga như long ngâm. Một cỗ khí tức kinh khủng giáng lâm khiến mọi người như rơi vào trong hố băng, băng hàn vô cùng, thậm chí ngay cả Già La Minh Tôn cũng không khỏi rùng mình mấy cái.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đại não trống rỗng.

Cỗ khí tức này vừa mới xuất hiện, kim tiễn hào quang đại phóng, trấn áp cỗ khí tức kinh khủng này xuống.

“Diệp huynh, trong kim tiễn này, chỉ sợ trấn áp một tồn tại cấp bậc vu hoàng!” Bạch Nam Hiên toàn thân ướt đẫm, mồ hôi ướt dẫm, giống như vừa từ trong nước chui ra vậy, trong lòng còn sợ hãi nói.

Già La Minh Tôn sắc mặt ngưng trọng, trầm trọng nói: “Diệp lão đệ, nghe ta một câu, nhanh chóng ném kim tiễn này ra xa, có thể càng xa càng tốt, nếu không tồn tại trong cấm chế sớm muốn gì cũng phá cấm mà ra, nguy hại tới ngươi.”

Ba vị thiếu nữ Lộ Dao Già cũng bị dọa tới sắc mặt trắng bệch, tồn tại kia vừa rồi trong nháy mắt tuôn ra khí tức, gần như ép các nàng phải quỳ xuống.

Tích Hàn Nguyệt nhu thanh khuyên nhủ: “Diệp sư huynh, tồn tại trong kim tiễn nếu đi ra, chỉ sợ một thánh địa xuất ra toàn lực cũng không thể trấn áp được nó, tốt nhất vẫn là vứt đi thì hơn.”

Lộ Dao Già gật gật đầu nói: “Không sai, mỗi lần ngươi vận dụng kim tiễn, phong ấn sẽ buông lỏng một chút. Sử dụng số lần càng nhiều, tồn tại kia càng có khả năng phá cấm mà ra. Theo ta mà nói, đó là vật xấu, tốt nhất nên vất bỏ.”

Diệp Húc thu hồi kim tiễn, đặt trong ngọc lâu của mình, cười nói: “Không sao, cùng lắm thì ta không vận dụng kim tiễn này nữa.”

Lộ Dao Già cùng hai vị thiếu nữ nhìn nhau, không khỏi lắc đầu: “Diệp huynh cái gì cũng tốt, chỉ tiếc là hơi tham lam một chút, hắn lưu lại kim tiễn này, chỉ sợ sớm muộn gì cũng gặp phải đại họa…”

“Trong kim tiễn, trấn áp ai đây? Chẳng lẽ là ý chí bất tử của Đại Hạ hoàng truyền Bá Hạ? nghệ hoàng không phải nói, đã bắn chết đầu long quy kia rồi sao?” Diệp Húc trong lòng buồn bực vạn phần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.