Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 593: Chương 593: Viền cổ tiên trung






Diệp Húc cũng không thèm nhìn tới, sau đầu giơ ra một bàn tay quơ ra đến mấy trăm dặm, nhẹ nhàng bắt y lại, cười nói: “Pháp trượng chớ đi.”

“Khốn kiếp! Ta chính là Trấn Quốc pháp trượng của Đại Kim quốc, là hoàng thân quốc thích, quyền cao chức trọng. Ngươi dám động ta chính là đối nghịch với Đại Kim quốc!” Hoàn Nhan Hồng Khang kêu lên không ngừng.

Diệp Húc không nhịn được nhíu mày, vung tay quẳng y lên Huyền Không sơn. Hoàn Nhan Hồng Khang bị hắn quăng ngã cái lập tức hiện ra nguyên hình, cũng là một con Hải Đông Thanh dài vài dặm, đầu mọc một túm linh mao trông như mười cái bím tóc của y.

“Hóa ra hoàng tộc Đại Kim cũng là nghiệt súc, chỉ là một con Hải Đông Thanh tu luyện thành yêu mà cũng dám gọi lão gia ta là nghiệt súc!”

Hùng Bi ỷ vào nhân thế giãy giụa đứng dậy, tay đấm chân đá Hoàn Nhan Hồng Khang, cả giận nói: “Cho mày đánh lão gia này, cho mày đánh lão gia này! Hôm nay bốn huynh đệ chúng ta thay nhau cưỡi mày!”

Hoàn Nhan Hồng Khang bị Diệp Húc đánh về nguyên hình, ngã gãy xương đứt gân nên không thể đứng dậy, y giận dữ kêu lên: “Các ngươi chết chắc rồi! Đại Kim quốc ta sẽ nhanh chóng phái ra cao thủ tới cứu ta. Các ngươi đối nghịch với Đại Kim quốc ta, chết chắc rồi!”

Hùng Bi giận quá vung tay định đánh, lại nghe Diệp Húc thản nhiên nói: “Phách Thiên, ngươi còn tự xưng lão gia? Giỏi ghê, ngươi bẽ mặt bỏ đi hàng tỉ dặm, chạy ra đại lục, chạy đến Hạ Châu này!”

Hùng Bi đánh cái run, vội cười nịnh nói: “Lão gia, tiểu hùng biết sai rồi…”

Can Sài Giao và Kim Giác Ngân Giác cũng vội vàng thay hắn cầu tình.

“Ngươi thật sự biết sai rồi? Biết sai rồi thì không nên ngược đãi một vị đầu sỏ Đại Tương kỳ như vậy!”

Diệp Húc động tâm niệm khiến cho pháp lực toàn thân bắt đầu khởi động, ngưng tụ thành một cây roi thật dài. Hắn quăng cho Hùng Bi, cười lạnh nói: “Y đánh ngươi như thế nào thì ngươi đánh lại hắn như thế. Quất thật mạnh vào, cho tới khi nào y chịu làm thú cưỡi cho bốn người các ngươi mới thôi! Nếu không đánh đến thì ngươi cứ cả đời ở lại Huyền Không đảo làm lão gia của ngươi đi, đừng có trở về nữa!”

Đám Hùng Bi và Can Sài Giao vừa mừng vừa sợ. Con gấu kia lập tức nhanh nhẹn hơn hẳn, nhận lấy roi rồi quất Hoàn Nhan Hồng Khang thật mạnh, vừa ho máu vừa la to: “Xin lỗi nha pháp trượng, đây là lệnh của lão gia ta. Hùng đại lão gia đại nhân đại lượng, ngươi đánh ta ta cũng chẳng thèm để ý, nhưng nếu lão gia đã ra lệnh như thế thì ta cố mà làm theo, quất ngươi một trận thôi!”

Chiếc roi mà Diệp Húc dùng pháp lực ngưng tụ ra kia tương đương với một thức vu pháp của hắn, uy lực còn mạnh hơn Hỏa Long tiên rất nhiều. Hùng Bi quất mấy roi xuống đã khiến cho Hoàn Nhan Hồng Khang gào khóc la thét, máu thịt tung bay.

Hùng Bi hung hăng đánh trên dưới một trăm roi, dù sao nó cũng bị thương quá nặng nên không còn mấy khí lực. Nó giao roi cho Can Sài Giao, con long mã này tinh thần phấn chấn, quật một lúc lâu khiến cho Hoàn Nhan Hồng Khang không còn hình chim nữa. Lập tức lại có Kim Giác Ngân Giác tiến đến tiếp sức, thay nhau quất roi vị Trấn Quốc pháp trượng của Đại Kim quốc này.

Vùng lân cận Hãm Không đảo Huyền Không sơn vốn có rất vu sĩ Đại Kim xem chiến, khi Hoàn Nhan Hồng Khang đại triển thần uy đều ra sức hoan hô, cổ vũ cho Hoàn Nhan Hồng Khang. Lúc này biết tình huống không ổn, ai nấy đều bỏ chạy khắp nơi, còn có không ít vu sĩ, đại vu chạy thẳng tới Trung Đô để mật báo Đại Kim quốc.

Diệp Húc cũng chẳng để ý đám người đó rời đi, hắn vốn không tính ở lại Hạ Châu bao lâu, chỉ dừng chân một lúc rồi lập tức lao tới Trung Thổ Thần Châu, chạy tới Ân Khư. Cho dù là Đại Kim đưa cả nước tới, lấy tốc độ của Hao Thiên Khuyển thì cũng có thể dễ dàng tránh thoát.

Không lâu sau, Hoàn Nhan Hồng Khang đã bị đánh cho da tróc thịt bong, thê thảm hơn Hùng Bi cả chục lần. Hắn không thể không cầu xin tha thứ, đồng ý làm thú cưỡi cho đám người Hùng Bi. Con Hải Đông Thanh này đã bị đánh cho mình đầy thương tích, lông mao toàn thân đều bị đánh cho bong sạch sẽ, giống như một con gà chọi bị vặt sạch lông.

Hắc hùng, long mã và hai con kim long thay nhau cưỡi lên nó.

Diệp Húc lại tế ngọc lâu lên, lấy ra một ít tài liệu luyện thành một chiếc xích sắt cùng loại với vòng cổ cho chó, buộc vào cổ Hoàn Nhan Hồng Khang. Hắn lại lấy ra ít tài liệu rồi đánh nhốt chiếc roi được hóa thành từ pháp lực kia vào, tế luyện thành bảo rồi đưa cho Hùng Bi, cười nói: “Nếu con thú cưỡi này không nghe lời, cứ dùng thứ này quất nó.”

Hùng Bi và Can Sài Giao vui mừng lạ thường. Con gấu này nhìn thấy Hao Thiên Khuyển đang ủ rũ kia, nghi hoặc nói: “Lão gia, con chó này là tân sủng của lão gia sao?”

“Đừng làm phiền ta…”

Hao Thiên Khuyển đảo cặp mắt trắng dã, không hề để ý. Con cẩu này có vẻ khá khẩn trương, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, thần kinh hề hề nói nhỏ: “Con rùa đầu rồng kia thật hung tàn… Đường đường đệ nhất Đại tôn vương lại bị một con rùa đánh bại, lần này đúng là không còn mặt mũi gặp người nữa…”

Diệp Húc cười nói: “Khiếu Thiên cùng các ngươi có địa vị khác nhau, các ngươi phải gọi nó là sư thúc.”

Hùng Bi và yêu vương gọi Diệp Húc là lão gia, địa vị là đồng tử, nhưng mấy đồng tử này chỉ có Kim Giác Ngân Giác là có bộ dáng của đồng tử, linh lung đáng yêu. Về phần Hùng Bi và Can Sài Giao, một là tráng hán đen thô, cao lớn thô kệch, lưng hùm vai gấu, còn kẻ kia lại mũi ngựa râu rồng, cả người toàn xích lân, trông dữ tợn hung ác, hoàn toàn không có một nửa điểm đồng tử nào.

Mà Hao Thiên Khuyển thì gọi Diệp Húc là chủ công, địa vị là thuộc hạ, đệ nhất Đại tôn vương dưới trướng Diệp Húc, là cánh tay “hữu lực mạnh nhất”. Đám người Hùng Bi đương nhiên phải gọi là nó sư thúc.

“Đầu của Khiếu Thiên sư thúc, dương như có vẻ không quá bình thường…”

Hùng Bi đột nhiên nghĩ tới một chuyện, vội cười nịnh rồi nói với Diệp Húc: “Lão gia ơi, tiểu hùng có một thứ đại phú quý cho ngài đây!”

Diệp Húc nghe vậy cũng cười nói: “Đại phú quý trong miệng ngươi chẳng lẽ là tòa Huyền Không sơn này? Ngọn núi này quả thật thần kỳ, không phải vu bảo, cũng không có trận pháp, mà dưới công kích của cao thủ Địa Tương kỳ cũng không hề bị tổn hại chút nào. Nhưng chút phú quý ấy ta còn chưa đặt vào mắt.”

Kỳ thật Diệp Húc cũng rất tò mò về Huyền Không sơn, có thể chống lại được công kích của đầu sỏ Địa Tương kỳ dùng tam tương chi bảo, có thể thấy Huyền Không sơn có nhiều bí mật chứ không đơn giản như vẻ ngoài.

Nếu có thể luyện Huyền Không sơn thành vu bảo, tất cũng sẽ trở thành một bảo vật rất tốt, thậm chí có thể luyện thành một món bất diệt chi bảo!

Hùng Bi hóa thành hình người cao hơn hai trượng, cúi người xuống vẫn cao hơn Diệp Húc rất nhiều, a dua nói: “Lão gia, phú quý mà tiểu hùng nói cũng không phải là ngọn núi này, mà là thứ dưới chân núi. Lão gia, người cẩn thận ngửi xem, có thể ngửi được một mùi thuốc không?”

Diệp Húc ngửi không khí, ngoài vị mặn trong gió biển ra thì cũng không ngửi được mùi nào khác. Can Sài Giao và Kim Giác Ngân Giác cũng ra sức ngửi ngửi không khí, cũng không thu hoạch được gì.

Mặc dù là Hao Thiên Khuyển đã bị Phách Hạ lão tổ đả kích quá sâu, lúc này cũng ra sức động mũi, cũng không ngửi được cái gọi là mùi thuốc mà Hùng Bi nói.

“Các ngươi có ngửi được gì không?”

Hùng Bi đắc ý quên hình, cười nói: “Mùi này cực nhạt, chỉ có bộ tộc Phi Hùng ta mới có thể bắt giữ được. Bộ tộc Phi Hùng ta trời sinh nhận biết bách thảo, biết tập tính linh dược, có thể dễ đàng nhận ra đủ loại dược tài cùng dược tính từ trong hàng tỉ mùi dược. Mùi dược này có thể giấu được các người chứ không thể gạt được lỗ mũi ta!”

Thần sắc trên mặt Diệp Húc khẽ đổi, nhưng hắn vẫn như cười như không, nói: “Phách Thiên, đưa roi cho Can Sài Giao.”

Hùng Bi không rõ, vội vàng mang chiếc roi mà Diệp Húc luyện chế cho Can Sài Giao. Diệp Húc lập tức biến sắc, cười lạnh nói: “Biết rõ lão gia không thể ngửi ra được mùi hương này còn cố tình cho ta ngửi, khiến ta xấu mặt! Can Sài Giao, quất hắn cho ta, quất thật mạnh vào, ba roi để răn đe!”

Kim Giác Ngân Giác không nói lời nào mà ấn con gấu này xuống. Can Sài Giao vung roi, quật loạn ba cái. Khiến cho con Hải Đông Thanh Hoàn Nhan Hồng Khang trụi lông này nhìn rất là hả giận, kêu gào: “Đánh rất được, đánh rất được!”

Hùng Bi bị trúng ba roi, lập tức đoạt lấy roi quất con chim không lông kia một trận. Sau đó nó mới thật cẩn thận tiến lên, liên tục cười nịnh: “Lão gia, mùi này tiểu hùng chưa từng gặp qua bao giờ, dù là Bàn Đào thụ mà ngài giao cho tiểu hùng chăm sóc cũng kém mùi hương này, có thể thấy được trên đại lục Hạ Châu này tất có một gốc tiên trân đã thành thục, thậm chí có thể nói là tiên đan linh dược mà tiên nhân viễn cổ để lại! Tiểu hùng liên tục tìm kiếm, cuối cùng phát hiện ra một bí mật lớn!”

Diệp Húc trong lòng khẽ động, lưu ý lắng nghe. Đám Hao Thiên Khuyển và Can Sài Giao cũng phi thường kích động, giục hắn nói tiếp, dù là Hoàn Nhan Hồng Khang cũng nhập thần mà nghe.

“Lão gia, ngài thần thông quảng đại, thử xem địa hình Hạ châu này giống cái gì?” Hùng Bi lại đắc ý vênh váo.

Diệp Húc trừng hắn một cái, nói: “Can Sài Giao, roi hầu hạ.”

“Đừng đánh, ta nói, nói hết!”

Hùng Bi với vẻ mặt đau khổ nói: “Đại lục Hạ châu này như là một con rùa, hơn nữa là một con rùa lật ngược, chính là một con rùa đã chết chỉ còn lại xác.”

Hao Thiên Khuyển nghe thấy từ rùa, lại nghĩ tới những gì mình gặp được trong ngọc lâu của Diệp Húc, không khỏi rùng mình một cái, rụt rụt đầu lại.

Diệp Húc như có suy nghĩ, Hùng Bi nói cũng đúng, đại lục Hạ Châu này từ trên cao nhìn xuống trông thật như một con rùa đã chết chỉ còn lại xác.

Tuy nhiên, Hạ Châu tuy chỉ là một đại lục nhỏ, nhưng cũng không hẳn, bởi nó phạm vi hơn mười ngàn dặm, chỉ sợ là cự thú viễn cổ cũng không có khả năng cao lớn như thế, bởi vậy lúc ấy hắn cũng không liên tưởng gì nhiều.

“Đại lục Hạ Châu này chính là một cái xác rùa nổi trên biển! Lục địa chính là rìa cái vỏ rùa, biển rộng bên trong chính là nước biển chứa trong vỏ!”

Hùng Bi tiếp tục nói: “Ta từng nghe người ta nói, khi tiên nhân vẫn cổ còn thống trị thiên địa này, từng có ngũ đại tiên sơn là Bồng Lai, Thiên Thai, Phương Trượng, Doanh Châu và Côn Luân. Trong đó bốn tòa tiên sơn Bồng Lai, Thiên Thai, Phương Trượng và Doanh Châu đều ở trong biển, được thần quy nâng đỡ, ngao du trong biển cả, không cố định ở chỗ nào.”

“Sau lại có một vị đại thần tiên với uy lực vô biên, bởi vì Thiên Giới sụp đổ, thiên hà tràn ra gây lũ lụt toàn bộ man hoang đại địa, nên ông đã đem Thiên Nhai tiên sơn đi, luyện hóa bù lại lỗ hổng Thiên Giới. Cho nên năm tòa tiên sơn thiếu mất một tòa, tiên sơn trong biển chỉ còn lại Bồng Lai, Phương Trượng và Doanh Châu, có tiên nhân viễn cổ ở lại trong đó. Tiểu hùng nghi ngờ, đại lục Hạ Châu chính là một tòa tiên sơn trong đó, bởi vì thần quy đã chết nên lật ngửa trên biển rộng này, tiên sơn mà nó gánh trên lưng đã chìm xuống biển!”

Hắn đắc ý dào dạt, cười nói: “Nếu không phải tiểu hùng có chiếc mũi linh mẫn trời sinh, ngửi được mùi dược trước nay chưa có, cũng sẽ không đoán được dưới biển cả mênh mông này lại có một tòa tiên sơn viễn cổ! Nếu có thể được đến tòa tiên sơn này, lấy được bảo vật trong đó, chẳng phải là một món đại phú quý lớn sao?”

“Dưới biển có một tòa tiên sơn mà tiên nhân viễn cổ cư trú? Phách Thiên, làm rất tốt, đây quả thật là đại phú quý!”

Trái tim Diệp Húc đập loạn lên, thần quang lóe ra trong mắt, hắn buồn bã nói: “Phú quý này cũng thật không nhỏ! Không biết trong tiên sơn còn có tiên nhân trường sinh bất lão, bất tử bất diệt trước khi đại phá diệt ngày xưa không…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.