Những cát
vàng đó rơi xuống, vù vù bành trướng ra thành những tinh cầu to lớn.
Phía trên tinh cầu có lục địa núi non, sông ngòi hải dương, thậm chí có
chim bay cá nhảy, nhân ma yêu thần thứ gì cũng có.
Hàng vạn tinh cầu đó hợp thành ngân hà, tất cả gắn vào trong lòng bàn tay lão tăng này.
Nhiên Mi Phật Tổ một chưởng bao lại hàng vạn tinh cầu, bàn tay hạ
xuống khiến bầu trời Thiên Phần lập tức méo mó, vô số không gian sụp
xuống, rời vào trong tay lão.
Những tinh cầu này đủ lớn để gắn không gian vào trong tay, không
gian do hàng nghìn tinh cầu hợp thành đâu chỉ là trăm triệu dặm?
Cho dù tốc độ Già Bà Lâu có nhanh thế nào đi nữa cũng không thể chạy ra khỏi trăm triệu dặm này trong thời gian ngắn được.
Diệp Húc giật mình, lão tăng kia luyện vô số tinh cầu nhỏ thành hạt
cát, hằng hà sa số hạt cát trong bát vàng, một vốc cát vàng cũng đủ để
tạo nên một ngân hà. Loại thủ đoạn này khủng bố như Tạo Hóa Thần Vương
luyện hàng tỉ ngôi sao thành một tòa Tạo Hóa Thần sơn vậy.
Chất lượng ngôi sao của Thiên giới không gì có thể sánh nổi, một
ngôi sao gần như nặng bằng trăm vạn ngôi sao dưới hạ giới. Mà số cát vô
cùng vô tận trong bát vàng lại được lão tăng này nâng ở trên tay nhẹ
nhàng như không chút sức nặng nào, làm cho Diệp Húc sởn tóc gáy.
“Vị Nhiên Mi Phật Tổ này hơn phân nửa cũng chẳng loại tốt đẹp gì,
chỉ sợ đã sớm chú ý tới ta. Giờ ta không đi thì sẽ không đi nổi nữa, có
khi cả ta cũng sẽ bị lão tẩy não, trở thành một tên hộ pháp trong Chư
Thiên Phật quốc của lão mất!”
Diệp Húc không chần chờ nữa, lập tức xoay người lao đi.
Lông mày Nhiên Mi Phật Tổ hơi nhếch, cười ha ha nói: “Tiểu cư sĩ hà
cớ gì đi vội như vậy? Ngươi có duyên với Đại Tây Thiên ta, chi bằng ở
lại làm một vị hộ pháp cho lão tăng đi, tương lai cũng có thể tu thành
chính quả, xưng phật làm tổ.”
Lão chính là Thần Vương, thần niệm thấy rõ hư không, sớm đã biết
Diệp Húc ẩn nấp trong đó, thấy Diệp Húc chỉ là một tên Thánh Hoàng nên
không để ý lắm, tính thu Già Bà Lâu rồi thu phục Diệp Húc sau.
Nhưng lúc này Diệp Húc chạy rồi thì khó mà tìm được hắn, lúc này
trong Phật quốc Phật quang sau đầu, một vị ma thần đột nhiên bay ra đuổi theo Diệp Húc.
Diệp Húc nhanh chóng bỏ chạy, đột nhiên cảm thấy một luồng ma khí và Phật quang mênh mông từ trên trời giáng xuống ngay trước người mình,
hắn vội dừng bước lại.
“Một vị ma thần cấp Thánh Hoàng?” Diệp Húc nhẹ nhàng thở ra.
Vị ma thần hộ pháp đứng trước người hắn kia mọc ba mặt bốn tay, đạo
môn sau lưng rung chuyển, mơ hồ có Phật quang và ma khí truyền tới. Hắn
cười nói: “Nhiên Mi Lão Phật, lão mang đồ ăn cho ta sao? Nhưng lại không phái một tên ma thần cấp Vu Tổ mà chỉ là cấp Thánh Hoàng tới!”
“Phật pháp vô biên!”
Vị ma thần hộ pháp cấp Thánh Hoàng kia mở miệng quát to, ma khí toàn thân ùa ùa, Phật quang phổ chiếu, hòa hai loại sức mạnh khác biệt làm
một, giống như một vị Phật đà và một vị ác thần. Bốn tay gã đồng thời
chộp tới Diệp Húc, lạnh lùng nói: “Quay đầu là bờ! Nghiệp chướng, hiện
giờ ngươi quy y Nhiên Mi Phật Tổ còn kịp!”
“Nghiệp cái đầu ngươi!”
Diệp Húc cũng không thèm liếc mắt mà đột nhiên lật tay úp xuống,
tiếng oành oành vang lên, bốn bàn tay của vị ma thần hộ pháp kia đều nổ
tung, không thể chịu nổi một kích.
Từ trong ngọc lâu của hắn lập tức bay ra một con chó, nó mở mồm ra
táp lấy đầu vị ma thần hộ pháp này, cứ thế cắn đầu gã xuống.
Cùng lúc đó, Già Bà Lâu thét lên liên tục, nhanh chóng xuyên qua vô
số tinh cầu với tốc độ tuyệt luân, không ngừng tránh né chúng đè ép, vội vàng thoát thân.
Nhiên Mi Phật Tổ cười ha ha, lật bàn tay một cái khiến vô số tinh
cầu thật lớn kia nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành tinh sa rơi vào
trong lòng bàn tay lão. Già Bà Lâu bị vô số hạt cát chặn lại, chỉ lộ ra
cái đầu chim đang hộc máu không ngừng.
Đám tinh sa đó nhìn như những hạt cát bé nhỏ không đáng kể đặt trên
người y, nhưng chỉ cần khẽ rung một cái là có thể đánh bay tất cả, kỳ
thật chúng cũng là vô số tinh cầu.
Nhiên Mi Phật Tổ lấy tinh cầu ép Già Bà Lâu, dù y là Vu Tổ cũng không thể động đậy.
Vu Tổ tuy thần thông quảng đại, nhưng vẫn kém Thần Vương một khoảng
cách lớn. Nếu Thần Vương mà ra tay thì Vu Tổ cũng chẳng thể chống lại
được.
“Nhiên Mi lão nhân, ngươi dám làm gì ta, để Luân Hồi Pháp Vương biết được thì sẽ lột da ngươi!” Già Bà Lâu thét lên.
“Già Bà Lâu cư sĩ, sao lại giãy dụa vậy? Chờ lão tăng giảng Phật
pháp xong là sẽ không còn oán hận lão tăng nữa, mà ngược lại còn cảm
kích lão tăng đã cho ngươi lắng nghe diệu âm, tẩy đi một thân oan
nghiệt.”
Nhiên Mi Phật Tổ lập tức ngồi xuống trên kim liên, miệng tụng Phật
pháp. Ở trong Tam Thập Tam Thiên Phật quốc sau lưng, các vị ma thần hộ
pháp cũng đồng thời tụng kinh ca ngợi. Trong Phật quốc, những dải đạo
vận trào ra, hóa thành những bông thiên hoa rơi xuống, vẩy lên toàn thân Già Bà Lâu.
Đám thiên hoa này vừa chạm đến thân thể Già Bà Lâu thì lập tức tan vào trong thân thể y.
“Muốn độ hóa, tẩy não ta? Không dễ thế đâu!”
Già Bà Lâu mắng rủa không ngừng: “Lão tử giết người vô tính, từ khi
sinh ra đến nay thích nhất giết người, ma tính sâu tận xương tủy, sao có thể bị ngươi tẩy não? Nếu ta thoát được khỏi tay ngươi, con lừa ngốc
kia, lão tử nhất định cho ngươi chết thật khó coi!”
“Già Bà Lâu, giờ người không quy y thì đợi lúc nào?”
Nhiên Mi Phật Tổ xướng to, miệng phun thần vận thần văn hóa thành
hoa sen, nhập vào trong thân hình Già Bà Lâu. Thân hình Già Bà Lâu chấn
động, linh tính trong mắt mất hết. Đóa hoa sen này tan vào thân thể y,
chiếm cứ Tử Phủ trên mi tâm y, tách ra thần văn bám lấy thần thức trong
Tử Phủ y, bắt đầu độ hóa tẩy não.
Ma khí toàn thân Già Bà Lâu bắt đầu cùng Phật quang tẩy rửa lẫn
nhau, đột nhiên ngộ đạo, cười khà khà nói: “Ồ! Một ngày đột nhiên nghe
Phật pháp, lập tức tỉnh ngộ thoát khỏi gông xiềng, khi nào tu thành
chính quả?”
“Cư sĩ quy y với ta, tương lai ta thành Phật Tổ Phật Đế thống nhất Đại Tây Thiên, ngươi sẽ tu thành chính quả?”
Nhiên Mi Phật Tổ cười ha ha, thu đi tinh sa trong tay. Già Bà Lâu
bay thẳng lên rồi rơi vào Phật quốc sau đầu lão, đôi cánh giang rộng
trông như ma thần hộ pháp trì quốc.
“Già Bà Lâu, bí cảnh của Huyền Thiên Đại Đế rốt cuộc ở nơi đâu, lại cất giấu thứ gì?”
Nhiên Mi Phật Tổ thu phục độ hóa Già Bà Lâu rồi, chớp mắt cười hỏi:
“Huyền Thiên Đại Đế là Thiên Đế của Thiên giới, không liên quan đến Ma
giới Thiên Phần, sao lại đến Thiên Phần bố trí bí cảnh, để lại bí tàng?”
Lúc này Già Bà Lâu bị lão tẩy não, nghe Nhiên Mi Phật Tổ lên tiếng
không dám không nói, vội đáp: “Bẩm ngã phật, bí cảnh này chính là khi
Huyền Thiên Đại Đế chưa xưng đế đi đến Thiên Phần ta, thu thập số mệnh
bốn phương, tìm được trung tâm của Mười Tám Tầng Địa Ngục, ở trong đó
khổ tu trăm năm tu thành Đế Quân. Trong bí cảnh chẳng những có trung tâm Mười Tám Tầng Địa Ngục mà còn có nhiều linh mạch, gồm cả tổ mạch, cùng
với đủ loại thần kim bảo khoáng.”
Nhiên Mi Phật Tổ nhếch lông mày: “Huyền Thiên Đại Đế sinh ra từ
trong Thập Phương U Minh ma thổ ở hạ giới, ở nơi đso tu thành Vu Hoàng,
Đại Thánh rồi mới đến Thiên giới. Số mệnh ông ta mỏng mảnh, có thể trở
thành Thiên Đế đương nhiên là không tầm thường. Hơn phân nửa là ông ta
dùng số mệnh của Mười Tám Tầng Địa Ngục để trở thành Đế Tôn. Ngã phật từ bi, trung tâm Mười Tám Tầng Địa Ngục nơi hiểm ác bậc này hãy để cho lão tăng đến độ hóa, mới có thể hiện ra sự mạnh mẽ to lớn của Phật pháp
được.”
Già Bà Lâu tiếp tục nói: “Luân Hồi Pháp Vương cũng không biết cách
tiến vào bí cảnh. Nghe nói có người từng có được một bản đồ ghi lại đủ
loại cấm chế trong bí cảnh, có thể theo bản đồ an toàn đi vào, tránh
được cấm chế của đại đế. Đáng tiếc bức địa đồ này đã bị một tên Vu Tổ
Thiên giới trộm đi, không biết tung tích. Luân Hồi Pháp Vương tìm kiếm
tấm bản đồ này bốn phương mà không có tung tích, cho nên lựa chọn dùng
sức mạnh đánh vào.”
“Luân Hồi Pháp Vương cường công bí cảnh của Huyền Thiên Đại Đế ư?
Nếu bí tàng trong bí cảnh này mà rơi vào tay hắn thì sẽ chỉ làm cho sinh linh trong thiên hạ đồ thán. Lão tăng là kẻ thương thiên hạ, lần này dù thế nào cũng phải tự mình đến một chuyến, cướp lấy bí tàng của Huyền
Thiên Đại Đế vào tay! ... Ô? Hộ pháp thần của lão tăng bị tên tiểu
nghiệp chướng kia giết rồi?”
Nhiên Mi Phật Tổ sắc mặt biến hóa, cảm ứng được ma thần hộ pháp mình phái ra bị Diệp Húc giết, tức giận vô cùng. Lão cáu giận nói: “Thằng
nhãi này không nghe giáo hóa, giết đi hộ pháp thần của ta, thật là gian
ngoan mất linh. Phật tổ ta tuy có lòng từ bi, nhưng cũng có lúc phẫn nộ! Hạng người tồi tệ không chịu giáo hóa này không thể tha thứ được!”
Vị ma thần hộ pháp mà lão phái đi bắt Diệp Húc kia có tu vi Thánh
Hoàng, đoán là có thể đối phó được Diệp Húc, không ngờ trong thời gian
ngắn ngủi đã bị Diệp Húc làm thịt.
Nhiên Mi Lão Phật đang định xuất phát thì dừng lại, tính toán khoảng cách, thầm nghĩ: “Nay bí tàng của Huyền Thiên Đại Đế vẫn quan trọng
hơn. Luân Hồi Pháp Vương rất giỏi, hơn phân nửa đã phá vỡ tầng tầng cấm
chế của Huyền Thiên Đại Đế, tiến vào trong bí cảnh rồi. Tiểu nghiệp
chướng kia không quan trọng mấy, tuy chết đi một vị hộ pháp thần nhưng
cùng lắm thì độ hóa thêm một tên ma thần nữa. Về phần tiểu nghiệp chướng kia, chờ có thời gian thì sẽ làm cho nó chết thật khó coi.”
Nhiên Mi Phật Tổ nghĩ đến đây, không chần chờ nữa mà lập tức đi đến bí cảnh Huyền Thiên Đại Đế.
“Chủ công, mùi vị tên ma thần này ngon lắm, ngài nếm thử không?”
Trên mặt biển tanh hôi, vị hộ pháp thần của Nhiên Mi Phật Tổ đã bị
Diệp Húc xử lý chỉ trong ba chiêu hai thức, đánh cho hồn phi phách tán.
Hao Thiên Khuyển nhào vào người vị hộ pháp thần này, xé ra một miếng thịt lớn, cười nịnh nói: “Chủ công, ngài ăn đùi hay cẳng ạ?”
Diệp Húc không vui nói: “Ma thần chính là trời đất sinh ra, là thần
minh sinh ra trong thần khoáng thần mạch, cẩn thận nghẹn chết đấy.”
“Khẩu vị ta rất tốt. Nếu chủ công không ăn thì ta ăn hết đây.” Hao Thiên Khuyển không biết thẹn nói.
Diệp Húc lặng lẽ lắc đầu, thầm nghĩ: “Để vị hộ pháp thần này cho Hao Thiên Khuyển ăn cũng tốt, có thể giúp con phá cẩu này tăng lên huyết
mạch và thực lực. Thực lực nó càng mạnh, ta tế lên thì năng lực càng
lớn.”
“Diệp huynh, cuối cùng chúng ta cũng luyện hóa hết tinh khí, có thể xuất quan rồi!”
Trong ngọc lâu đột nhiên truyền đến tiếng Phong Tùy Vân và Phó Tây
Lai. Diệp Húc động tâm niệm, tế lên thân thể Xi Thiên Ma Tổ. Mi tâm một
cái đầu trong số ba cái kia vỡ ra, Phong Tùy Vân và Phó Tây Lai bay ra
từ không gian tử phủ, hơi thở cực kỳ hùng mạnh, đạo môn sừng sững, không ngờ chúng đã mở ra.
Hai người tu vi tăng nhanh, niềm tin tràn trề, cười nói: “Nay hai
người bọn ta luyện hóa tinh khí và tu vi của Vu Tổ phân thân nên đã
thành Thánh Hoàng đỉnh phong, hơn nữa còn là Thánh Hoàng đỉnh phong
trong đỉnh cấp. Chỉ cần tích lũy thêm một thời gian nữa là có thể nắm
chắc mười phần nhảy ra khỏi đạo môn, trở thành Vu Tổ!”
“Nếu không có Diệp huynh, hai người bọn ta chẳng biết bao giờ mới có thể đạt tới cảnh giới này.” Phó Tây Lai cảm khái.
Diệp Húc chớp mắt, cười nói: “Đây chính là do hai vị huynh đệ có tư
chất kinh người, đổi lại là kẻ khác có khi chỉ có thể tu luyện tới Thánh Hoàng đỉnh phong, chẳng thể mở ra đạo môn. Đúng rồi Phó huynh, ta vô ý
có được một món đồ, huynh xem giúp ta có thể mở nó ra được không?”
Hắn lật tay cái, trong tay xuất hiện một hộp ngọc. Trên mặt hộp dán một tờ sắc mệnh phù văn.
“Sắc mệnh phù văn của Đế Quân?” Phó Tây Lai vừa nhìn phía trên hộp
ngọc thì không cách nào dời ánh mắt đi nữa, thất thanh nói.