"Hì, chỉ có ngươi mới hiểu rõ ta. Mấy ngày hôm trước, ta kiếm được một
quyển sách, muốn nhờ ngươi xem hộ nó là cái gì, biết đâu vớ phải bí kíp
cũng nên." Bộ Tranh gật đầu, không biết xấu hổ là cái gì, đi thẳng vào
chính đề, cắt hết những lời khách sáo với Tú Anh.
"Bí kíp gì vậy ta, bỏ ra cho ta xem một chút." Tú Anh tức giận nói. Tuy
rằng đã biết trước Bộ Tranh là kẻ không có lương tâm như vậy, nhưng đến
lúc gã thể hiện ra ngay trước mặt, nàng ta vẫn cảm thấy tương đối tức
giận.
Đồng thời, bản thân cũng cho rằng Bộ Tranh không thể nào có bí kíp gì ra hồn, bởi vậy nàng ta thực sự có phần khinh thường. Thái độ khinh thường này rất thường thấy, Bộ Tranh đã quen thuộc từ lâu.
"Quy Nguyên tâm pháp? Thật sự là nghe có hơi hướng giống như bí kíp,
ngươi kiếm được quyển sách này ở đâu?" Sau khi tiếp nhận quyển sách của
Bộ Tranh, Tú Anh nhìn lướt qua, cảm thấy quyển sách này hình như không
hẳn đã là loại rác rưởi.
"Tâm pháp a, vậy ngươi mau đọc cho ta nghe xem sao. À, nó được ta phát
hiện ra ở trong di tích cổ Nam Quỳ đấy, được cất giữ bên trong một cái
cơ quan hộp, có vẻ rất giống một bảo bối." Bộ Tranh nói.
"Di tích cổ Nam Quỳ? Ngươi đã từng đi vào?" Tú Anh ngẩn ngơ. Nàng ta
không ngờ Bộ Tranh lại có thể đi vào di tích cổ Nam Quỳ. Đây là nơi mà
ngay cả một đệ tử ngoại môn như nàng ta cũng chưa từng đi qua. Không
riêng gì nàng ta, thậm chí là những ngôi sao mới nổi trong lứa đồng môn
của nàng ta cũng đều chưa từng đi vào đó. Lúc này Bộ Tranh đột ngột chạy tới nói cho nàng biết, gã đã từng đi vào đó.
Cảm giác này khó có thể miêu tả nổi.
"Ờm, có vài vị sư huynh sư tỷ dẫn ta vào. Ta chỉ là người làm việc lặt vặt thôi." Bộ Tranh gật đầu trả lời.
"Thì ra là như vậy. Nếu như nhặt được ở trong di tích cổ Nam Quỳ, có khi nó đúng là một bảo bối cũng nên. Chúng ta tìm chỗ nào vắng vẻ rồi hãy
xem sau." Tâm tư của Tú Anh tương đối tinh tế. Nàng ta cảm thấy nếu đọc cái quyển Quy Nguyên tâm pháp ở ngay chỗ này hình như là không được
thích hợp cho lắm. Chẳng bao lâu sau, nàng ta đã nhận ra, quyết định này chính xác tới thế nào.
"Chỗ vắng vẻ hả, thế thì tới chỗ của ta đi. Chỗ đó chỉ có một mình ta."
Bộ Tranh nói. Ở chỗ của Tú Anh có đông đảo đệ tử ngoại môn mới gia nhập, tìm đâu ra chỗ nào vắng vẻ cho được. Hơn nữa, quá trình đọc bí kíp
không thể nào nhất thời nửa khắc là có thể hoàn thành, không bằng trở về luyện chế một lò đan dược.
Tốt nhất là vừa luyện đan, vừa lắng nghe.
"Ngươi ở chỗ nào? Đúng rồi, vẫn còn chưa hỏi giờ ngươi đang ở chỗ nào?"
Đến lúc này, Tú Anh mới nhớ tới điều này. Nếu sau này có việc gì cần tìm Bộ Tranh thì đỡ phải nhức đầu.
"Ta ở Luyện Đan Phong, chỗ đó chỉ có ba người. Tuy nhiên, hai người kia thì đã mấy tháng rồi không thấy mặt." Bộ Tranh trả lời.
"Luyện Đan Phong? Ở chỗ nào vậy?" Tú Anh nghi ngờ hỏi lại. Nhưng nàng ta lập tức hối hận vì mình đã đưa ra câu hỏi như vậy, bởi vì --
"Giờ chẳng phải ta sắp dẫn ngươi đến đó sao, ngươi còn hỏi thế làm gì a." Bộ Tranh trả lời ngay tức thì.
". . ."
Tú Anh cảm giác mình bị sỉ nhục, tỏ thái độ cực kỳ khó chịu, lẳng lặng
theo sau Bộ Tranh một lúc lâu mà không hề có ý định lên tiếng. Nàng ta
cứ bỏ đi như vậy mà không thông báo cho ai, liệu có thể xảy ra vấn đề gì hay không?
Đương nhiên là không có vấn đề gì. Đệ tử ngoại môn đâu có giống đệ tử
tạp dịch, bọn họ không có công tác cố định. Công việc quan trọng nhất
của bọn họ là tu luyện, công tác chỉ là thứ yếu. Bởi vậy, bọn họ rất tự
do, vắng mặt ba bốn ngày cũng không phải vấn đề gì lớn.
"Bộ Tranh, Luyện Đan Phong của ngươi ở chỗ nào a, tại sao vẫn còn chưa
tới vậy?" Đi được một lúc lâu, Tú Anh phát hiện ra đã sắp ra khỏi địa
phận Thanh Vân Kiếm Phái rồi, nhưng tại sao vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Luyện Đan Phong của Bộ Tranh.
"Cũng sắp đến rồi, ở ngay phía trước thôi." Bộ Tranh trả lời.
"Cái câu 'sắp đến rồi' này ngươi đã nói từ một khắc trước rồi." Tú Anh tức giận nói.
"Sắp tới rồi, tối đa là một tự (300 giây) nữa. . ." Bộ Tranh trả lời.
Một tự sau. . .
"Đã qua một tự, đã đến nơi chưa?"
"Nhìn đi, ở phía trước." Bộ Tranh trả lời.
"Hỗn đản, ngươi đang trêu đùa ta sao. Ở gần quanh đây làm gì có một ngọn núi nào, những ngọn núi trong tầm mắt thì đều cách chúng ta xa tít
tắp." Tú Anh quan sát xung quanh một lượt, căn bản không có bất cứ ngọn
núi nào. Đừng có nói là những đồi nhỏ lúp súp kia a, chúng chỉ là một
khối đá khổng lồ trồi lên mặt đất mà thôi.
"Ngọn núi? Ngọn núi nào chứ?" Bộ Tranh hỏi ngược lại.
"Ngươi giả ngu với ta sao? Luyện Đan Phong đâu! !" Tú Anh gõ Bộ Tranh một cái.
"Ở ngay phía trước a, chẳng phải ta vừa mới nói hay sao." Bộ Tranh chỉ tay về phía trước nói.
". . . , ngọn núi đó ở xa lắc a, ngươi vừa mới nói chỉ một tự nữa thôi."
"Ngọn núi gì chứ, chính là sơn cốc phía trước kia kìa." Bộ Tranh trả
lời, "Ngươi cho rằng cứ gọi Luyện Đan Phong thì phải nằm trên một ngọn
núi hay sao?"
". . ." Tú Anh cứng họng. Chẳng lẽ không phải như vậy hay sao. Nếu như
gọi là Luyện Đan Phong, trong tình huống bình thường, có lẽ phải nằm
trên một ngọn núi mới đúng, cho dù không phải nằm trên núi, tối thiểu
cũng phải ở trên một ngọn đồi nho nhỏ a. Ngươi nói sơn cốc là nghĩa thế
nào?
"Ngươi hiểu lầm như vậy cũng không đáng trách. Thật ra, lúc đầu ta cũng
giống như ngươi vậy, cứ tưởng đó là một ngọn núi, cho dù không cao, cũng phải ra dáng một ngọn núi a. Không ngờ nó lại chỉ là một cái sơn cốc.
Giờ ta đã quen rồi, đã không còn thấy bất ngờ gì nữa." Đến lúc này, Bộ
Tranh mới chịu lên tiếng giải thích, khiến cho Tú Anh chỉ muốn đạp cho
gã một phát, ngươi đã cố ý hại ta hiểu lầm a.
Trên thực tế, Luyện Đan Phong hóa ra lại là một cái sơn cốc, hơn nữa còn nằm ở một nơi xa xôi hẻo lánh như vậy, qua đó đã biểu lộ rõ tiền đồ của nơi này. May mắn là Bộ Tranh chỉ muốn kiếm một công việc để sống qua
ngày, riêng việc có thể gia nhập Thanh Vân Kiếm Phái đã đủ làm rạng rỡ
tổ tông rồi. Bộ gia bọn họ. . .
Oái, . . . ,, hình như ta đã quên mất chuyện quan trọng này rồi.
"Bộ Tranh, ta muốn báo cho ngươi một tin tốt và một tin xấu, ngươi muốn
nghe cái nào trước?" Tú Anh nhìn Bộ Tranh, có phần bí hiểm nói.
"Tin tức tốt." Bộ Tranh trả lời ngay tắp lự. Tâm lý của gã rất bình
thường, nếu như có cả tin rất xấu, đương nhiên là muốn nghe tin tốt
trước.
"Tin tốt chính là, năm nay khi về nhà ta đã nghe được một tin tức, Bộ
gia các ngươi hóa ra lại là chi thứ của một gia tộc vô cùng lợi hại.
Hiện giờ, người của gia tộc đó đã tìm đến tận nơi, Bộ gia các ngươi đã
trở về với đại gia đình Bộ gia." Tú Anh nói.
"? ? Cái gì?" Bộ Tranh khó mà tiếp thu nổi điều này, nó xảy ra quá mức đột ngột.
"Có phải có cảm giác rất bất ngờ hay không? Ta biết ngay là ngươi sẽ
phản ứng như vậy mà. Lúc đầu, ta cũng như vậy, ai mà ngờ được một nơi bé xíu như của chúng ta lại xuất hiện người có quan hệ đến một thế lực lớn cơ chứ." Tú Anh hồi tưởng lại tình hình lúc đó. Biểu cảm trên nét mặt
của nàng phong phú hơn rất nhiều so với Bộ Tranh.
"Thực ra là có chuyện gì xảy ra, chúng ta chẳng phải là người vẫn luôn
ru rú sinh sống ở trong thôn hay sao, làm sao lại có quan hệ với một thế lực lớn được?" Bộ Tranh có phần khó hiểu. Phụ thân của gã, tổ phụ của
gã, chẳng phải là người sinh ra và lớn lên ở trong thôn hay sao?
"Ngươi không biết đâu, thật ra Thái gia gia của ngươi không phải là
người trong thôn. Ta cũng chỉ mới có lần nghe những người già sắp xuống
lỗ nhắc đến những câu chuyện cũ rích này. Năm xưa, vào lúc hai mươi
tuổi, Thái gia gia của ngươi đã dẫn theo Thái nãi nãi của ngươi đến
thôn, nói là không may gặp nạn, muốn được phân một chỗ trong thôn để an
cư."
Sau đó, Tú Anh nói tiếp: "Nghe nói Thái gia gia của ngươi chính là thành viên của một gia tộc thế lực lớn, còn Thái nãi nãi của ngươi hình như
là bỏ trốn theo người yêu. Hiện giờ, người bên phía gia tộc đó đang muốn tìm lại máu mủ của mình."