"Sở sư huynh, huynh nhìn đệ để làm gì, muốn bảo đệ leo lên trên sao? Có gì
huynh cứ nói luôn ra đi! Huynh không nói, đệ làm sao mà biết được huynh
muốn làm cái gì." Bộ Tranh nói thẳng tuột.
"Ý ngươi muốn nói là ngươi có thể leo lên trên?" Hai mắt Sở Hùng sáng
ngời. Ngồi đợi khôi phục, đợi cứu viện cũng đều mất thời gian, hơn nữa
đợi chờ như vậy sẽ khiến cho bọn họ thực sự cảm thấy khó chịu, nhất là
trong hoàn cảnh như hiện giờ.
"Vách núi dựng đứng đệ còn leo lên được nữa là, một nơi như thế này
chẳng đáng là cái gì. Đừng có quên, đệ thực ra là cao thủ hái thuốc
đấy." Bộ Tranh nói ngay, ra vẻ ta đây là người rất lợi hại.
"Vậy làm phiền tiểu sư đệ rồi." Sở Hùng nói.
"Nhưng vẫn còn có một vấn đề." Bộ Tranh nói tiếp.
"Vấn đề gì?" Sở Hùng cảm thấy căng thẳng đầu óc. Lúc này cũng đừng có xảy ra vấn đề gì nữa a.
"Đệ không thể đưa mọi người ra ngoài cùng một lúc, mỗi lần một người thì có thể làm được." Bộ Tranh trả lời.
". . ." Sở Hùng không còn gì để nói. Có thế thôi mà ngươi cũng cho rằng là vấn đề a.
"Chỉ cần ngươi có thể leo lên, sau đó kéo chúng ta lên là được." Đúng lúc này, Tần Sương nhỏ nhẹ lên tiếng.
"Đúng vậy a! Dây thừng đệ cũng có mà, mọi người cứ chờ ở đây đi. Sau khi lên trên đệ sẽ thả dây thừng kéo mọi người lên." Bộ Tranh vỗ vỗ vào đầu của mình, sau đó chạy đến một nơi cách vị trí mình đang đứng khá xa, mà lại không chọn nơi gần nhất. Xét theo độ dốc, dường như đó không thể
nào là nơi xuất phát thuận lợi.
Vào lúc này, mọi người đều cảm thấy có phần khó hiểu, vì sao Bộ Tranh
lại chọn leo lên từ bên đó, chẳng lẽ là nhắm mắt chọn bừa hay sao?
Tiếp theo, ba người nhìn thấy một cảnh tượng khiến cho mình tương đối
bất ngờ. Bọn họ thấy Bộ Tranh nhẹ nhàng như một cánh bướm nhảy tới nhảy
lui, mỗi một lần nhảy rõ ràng lại cao hơn một chút, nhẹ nhàng như không
lên đến bên trên, không phải nhờ tới bất cứ một công cụ hỗ trợ nào, cũng không cần phải dừng lại một lần nào.
Từ đầu tới cuối, Bộ Tranh luôn giữ được động tác nhẹ nhàng, không có lấy một chút cảm giác khó khăn nào. Kể cả có đích thân đi làm việc đó,
dường như ba người cũng sẽ chỉ làm được đến thế mà thôi. Đương nhiên,
bọn họ sẽ nhảy cao hơn, không thấp như Bộ Tranh.
Vào thời điểm này, Tần Sương dường như đã nhớ ra một điều gì đó.
"Ồ, thân pháp của tiểu sư đệ không tồi một chút nào. Nhưng, thân pháp
này tên là gì vậy, tại sao đệ chưa bao giờ nhìn thấy, chẳng lẽ nó không
thuộc về môn phái chúng ta?" Trong khi nhìn theo Bộ Tranh dần lên cao,
Tề Điền cảm thấy tương đối ngỡ ngàng thán phục hỏi Sở Hùng.
"Ta cũng chưa từng nhìn thấy bao giờ, cũng khó mà nói nó có phải thuộc
về môn phái chúng ta hay không. Ta cảm thấy đó chỉ những bước nhảy đơn
giản nhất, nhưng dường như lại có thêm một chút gì đó." Sở Hùng không
làm sao nói cho rõ ra được đó là cái gì, mà chỉ cảm thấy thân pháp của
Bộ Tranh không tồi một chút nào, nhưng vẫn không thể tạo ra cảm giác quá mức chấn động.
Chính bởi vì có cảm giác này, cho nên hai người Sở Hùng cũng chỉ nói vài câu rồi chăm chú quan sát thân pháp của Bộ Tranh. Nếu như lúc trước Bộ
Tranh không có một số biểu hiện chói mắt, động tác lúc này của gã cũng
chẳng đáng được nhắc tới, sẽ không khiến cho họ phải bận tâm. Nhưng hiện giờ, chẳng ít thì nhiều, bọn họ đã phải chú tâm đến.
Cùng lúc đó, Tần Sương dường như càng lúc càng cảm thấy hứng thú hơn với Bộ Tranh. Lúc này, nàng hầu như đã xác định được một điều, chỉ còn chờ
đến lúc chứng thực với Bộ Tranh.
"Nào, ngồi lên đi."
Bộ Tranh thả một đầu dây thừng xuống, nhưng ở đầu dây đó lại còn được
buộc một cái ghế sơ sài, có đủ điều kiện để mọi người ngồi lên trên.
Điều đó đã giúp cho mọi người hiểu ra, tại sao gã lại nói là ngồi lên
đi, mà không phải nói là hãy cột dây thừng vào người.
Rất nhanh, ba người đã lên hết bên trên. . .
"Trở về rồi hãy nói!" Sở Hùng lên tiếng. Tốt nhất cứ trở về địa điểm an
toàn rồi muốn nói gì thì nói, dẫu sao nơi này chưa hẳn đã là an toàn.
Thêm vào đó, hắn cũng đang lo lắng về nhóm người Thu Nguyệt.
Chẳng bao lâu sau, khi leo lên tới đỉnh núi, bốn người Bộ Tranh lập tức
nhìn thấy Thu Nguyệt và Triệu Chí Ngân đang cùng nhau đứng đợi ở cửa
xuống địa cung, toàn bộ đệ tử mới đều đã về đến chỗ an toàn.
Thu Nguyệt mang dáng vẻ đầy lo lắng, chỉ chực xộc thẳng vào cửa xuống
địa cung. Có lẽ nàng ta đã xộc vào từ lâu rồi nếu như không bị Triệu Chí Ngân kéo lại, bởi vì có đi xuống cũng chưa chắc đã giúp được cái gì, mà còn có thể liên lụy đến hai người Sở Hùng. Bọn họ tốt nhất vẫn nên chờ ở chỗ này.
Thấy vậy, Sở Hùng bèn gọi tên Thu Nguyệt, nhưng tiếng gọi lại không quá
lớn khiến cho Thu Nguyệt có cảm giác hình như là mình đã nghe lầm. Nàng
ta quay sang hỏi Triệu Chí Ngân, kết quả hắn ta cũng giống y như vậy,
cũng có cảm giác là mình đã nghe lầm. Nhưng hai người đồng thời nghe
thấy thì chắc chắn không phải là nghe lầm, mà quả thật đã nghe thấy
tiếng gọi của Sở Hùng.
Ngay sau đó, bọn họ đã phát hiện ra nhóm người Sở Hùng. Bởi vậy, Thu
Nguyệt lập tức chạy vội tới, nhào vào trong lòng Sở Hùng, sau đó nói vài câu cho thỏa lòng.
"Khục khục, hai người chú ý hình tượng một chút có được không, ở đây
đang có mặt trẻ em vị thành niên đấy." Chỉ một lát sau, Triệu Chí Ngân
đã bắt đầu cười ám muội trêu đùa.
". . ."
Sở Hùng và Thu Nguyệt lập tức tách nhau ra, thái độ tương đối lúng túng.
"Kể lại xem nào, các ngươi đã gặp những chuyện gì vậy? Mặc dù có vẻ rất
chật vật, nhưng rốt cục cũng thoát hiểm rồi, còn nữa, tại sao các ngươi
lại đi ra từ trong rừng?" Triệu Chí Ngân rất ngạc nhiên. Chuyện này xảy
ra quá đột ngột. Đồng thời, hắn ta cũng quên bẵng sự hiện diện của Bộ
Tranh. Nếu không, có lẽ hắn ta cũng muốn hỏi một câu, tại sao Bộ Tranh
lại đi cùng với ba người.
"Ngươi đoán coi!" Tề Điền vừa cười vừa nói, không chịu kể lại gì, để mặc Triệu Chí Ngân đoán già đoán non.
"Giờ không phải là lúc nói chuyện, trở về rồi hãy nói." Sở Hùng lên tiếng.
"Ân, tuy rằng không muốn nhưng đệ vẫn phải nhắc nhở mọi người, phía sau
có một con yêu thú xuất hiện. . ." Bộ Tranh đột ngột lên tiếng, chỉ chỉ
ra phía đằng sau, khiến cho tất cả mọi người thoáng sửng sốt.
"Chẳng biết thực lực yêu thú đó thế nào, mọi người có thể giải quyết nó hay không nữa. . ." Bộ Tranh tiếp tục nói.
Ngay trên đỉnh núi, có một con trâu vô cùng oai phong hùng dũng, da toàn thân không khác gì một lớp dung nham đang sôi sục, khiến con người ta
phải rung động. Còn đôi sừng thì rất dài, nhọn hoắt, giống như hai thanh loan đao cắm ở trên đầu.
Đôi mắt nó đỏ rực, hai lỗ mũi giống như sắp phun ra lửa đến nơi. Trong
khi đó, những cái móng của nó lại đang gại xuống đất, giống như đang
chuẩn bị lao thẳng về phía này. . .
"Đó là Dung Nham Hỏa Giáp Ngưu ngũ cấp trở lên, nếu tất cả chúng ta đều ở trạng thái tốt nhất, có thể trị được. . ." Sở Hùng lên tiếng, vòng vo
uyển chuyển để nói ra đáp án.
"Nếu nói như vậy, hiện giờ nhất định là muốn. . ." Bộ Tranh cũng đoán ra được đáp án.
"Chạy!"
Nói thì chậm nhưng thực tế lại diễn ra rất nhanh, Thu Nguyệt cõng Sở
Hùng lên rồi vọt đi, còn Triệu Chí Ngân cũng lựa chọn người bạn thân của mình. Cuối cùng, chỉ còn trơ lại hai người Bộ Tranh và Tần Sương. Đó là sự lựa chọn theo phản xạ của mỗi người vào giờ khắc sống chết, tất cả
bọn họ đều lựa chọn người quan trọng với mình hơn cả.
Sau khi mọi người đã lựa chọn xong, trên thực tế đã nảy sinh một tình
huống rất không thích hợp, nếu như Tần Sương cũng cần phải có người
cõng, vậy thì chỉ còn lại mỗi Bộ Tranh thôi. Nhưng làm thế là vi phạm
nguyên tắc nam nữ thụ thụ bất thân rồi.
Đúng ra, Thu Nguyệt phải là người cõng. Nhưng vấn đề là, Thu Nguyệt chỉ
nghĩ đến người đàn ông của mình, còn tâm trí đâu mà nhớ đến người khác.
Hơn nữa, đến lúc này cũng chẳng thể nào quay lại mà đổi người được nữa,
bởi vì đến khi nghĩ đến điều đó, bọn họ đã chạy được rất xa rồi.
Thật sự là béo bở cho cái tiểu tử này! Đến lúc phát hiện ra tình huống
đó, Triệu Chí Ngân và Tề Điền chỉ có thể thầm than Bộ Tranh ăn may.
Triệu Chí Ngân thì tiếc đến đứt ruột, tại sao lúc đó mình lại cõng cái
bị thịt này chạy làm gì chứ.
Nhưng lúc này, bọn họ lại không hề biết rằng, cái tên tiểu tử Bộ Tranh
kia chẳng thèm hưởng cái phúc phận đó. Gã chuẩn bị vắt chân lên cổ bỏ
chạy một mình. . .