"Ổn rồi, Tần Sương sư tỷ, tỷ an dưỡng cho tốt, đệ đi đây."
Sau khi đỡ Tần Sương vào phòng của nàng, Bộ Tranh lập tức chuẩn bị đi
ra, nhưng Tần Sương làm sao có thể để cho gã dễ dàng bỏ đi như vậy.
"Bộ Tranh, vào ngày mùng hai tháng trước ngươi đang ở chỗ nào?" Tần Sương hỏi thẳng vào vấn đề.
"Mùng hai? Đó là ngày phát tiền công, đầu tiên đệ đi lĩnh tiền công, sau đó đi đến Bổng Lộc Đường, rồi Cống Hiến Đường. . ." Bộ Tranh không cần
suy nghĩ, lập tức trả lời ngay, không giấu diếm bất cứ điều gì, thậm chí còn liệt kê tỉ mỉ cả những nơi mà Tần Sương không muốn biết.
"Tiền công. . . Ngày hôm đó có phải ngươi đã từng đi qua Thanh Vân Đạo hay không?" Tần Sương hỏi.
"Thanh Vân Đạo? Ah, ý tỷ là chỗ mấy cái sợi xích ấy à, đệ có đi qua.
Ngày hôm đó có rất đông người tụ tập, không biết là đang làm cái trò gì. Bởi vội đi lĩnh tiền công nên đệ không kịp dừng lại xem sao." Bộ Tranh
trả lời.
". . ." Tần Sương đã xác định tiểu tử chạy loạn ngày hôm đó quả nhiên là Bộ Tranh. Đồng thời, nàng cũng ngầm thu được một cái đáp án, Bộ Tranh
chỉ đơn thuần chạy loạn mà thôi, gã không biết mình đang làm cái gì.
Nhưng điều chủ yếu khiến cho nàng không thể nói lên lời là, không ngờ gã lại chẳng biết thân pháp của mình tên là gì.
"Tên là gì? Đệ không biết a. Chẳng qua đệ học trộm được trong lúc xem
hai người vợ của mình đánh nhau, sau đó tự mình luyện bậy luyện bạ. Đệ
phát hiện ra, bản thân thật sự dường như có năng lực về phương diện này, càng luyện càng không giống. . . Ha ha. . ."
". . ."
Không có năng lực về mặt này? Nếu như ngươi là người không có năng lực, vậy chúng ta sẽ là cái gì đây?
"Các nàng tên là gì? Đệ không biết, chưa từng hỏi. . ."
". . ."
Tần Sương rơi vào trầm tư. Đến lúc này, nàng hầu như đã biết rõ cuộc đời của Bộ Tranh ra sao. Thông qua câu chuyện phiếm với Bộ Tranh, nàng đã
từng bước một đào xới lên những sự việc liên quan đến gã.
Ban đầu nàng hoài nghi Bộ Tranh cũng giống như mình, là người có mục
đích đặc biệt, cho nên buộc phải đi thăm dò gã. Kết quả, Bộ Tranh có sao nói vậy, căn bản chẳng cần phải thăm dò, cứ hỏi thẳng là thu được đáp
án.
Nếu xét trên đường đời của Bộ Tranh, ngoại trừ tầm thường thì không còn
cái gì khác, cuộc đời gã không có bất kỳ chỗ nào hơn người cả.
Điều này khiến cho nàng hoài nghi Bộ Tranh đang cố tình nói dối mình.
Nhưng hình như có vẻ gã không biết nói dối, chẳng lẽ việc gã có hai
người vợ là sự thật?
Cuộc đời Bộ Tranh cũng chỉ có điều đó là không tầm thường. Nhưng như thế lại có vẻ quá không tầm thường rồi, không tầm thường đến mức khiến cho
người khác không dám tin, kể cả là Tần Sương cũng tin rằng đó là việc
không thể nào xảy ra.
Những thiếu nữ còn mạnh hơn cả song thân của chính mình làm sao có thể
xuất hiện ở một nơi như thế này? Tại sao lại trở thành vợ của gã? Hơn
nữa, gã còn nói chỉ cần nhìn các nàng đánh nhau một lần là mình đã học
được khinh công, nói như vậy chẳng phải cũng là giỡn chơi sao?
Chỉ có một khả năng duy nhất, đó chính là Bộ Tranh đang nói dối. Tuy
nhiên, nàng lại tin tưởng Bộ Tranh không nói dối, cũng có thể là chính
bản thân gã cũng không biết nói như vậy là dối trá, mà chỉ bởi vì một
nguyên do nào đó mới khiến gã có cách nghĩ như vậy.
Trên thực tế, Bộ Tranh đích xác là có điểm nói dối, nhưng thật ra cũng
không thể coi là nói dối, mà bởi vì gã đã tự áp đặt một việc không có
thật trên thực tế thành sự thật. Gã đã xem xét một vài chuyện theo lối
suy nghĩ của riêng mình.
Ví dụ như, khi nhắc đến chuyện liên quan đến Lăng Ngạo Tuyết và Mộ Dung
Tình, Bộ Tranh đã nói hai người đều đồng ý gả cho gã. Nhưng trên thực
tế, các nàng đâu có nhận lời, mà chỉ bởi gã đã tự quy kết hai người
không phản đối có nghĩa là đã ngầm đồng ý.
Đây chính là điểm bất hợp lý, mà cũng chính là điểm Tần Sương hết sức hoài nghi.
Cuối cùng chính là thân pháp của Bộ Tranh. Gã nói là mình đứng xem rồi
học được, có thể sao? Nếu chỉ cần nhìn là học được, vậy thì tất cả mọi
người chỉ cần xem người khác chiến đấu là được rồi, hà tất phải tự hành
hạ bản thân bằng cách truy tìm một loại võ công mình có thể tu luyện?
Hơn tất cả, võ công mà gã đã được xem là một loại thực sự cao cấp, cao
hơn cả những võ công mà nàng đã được học, như vậy thì càng không có khả
năng.
Theo nàng phỏng đoán, chắc hẳn Bộ Tranh đã gặp vận may nào đó, giúp cho
gã học được một loại thân pháp cao cấp như vậy. Vận may đó có thể là
nhận được một quyển bí kíp nào đó, cũng có thể là gặp được cao nhân.
Nhưng xét trên thực tế gã là người một chữ bẻ đôi cũng không biết, có lẽ là nghiêng hẳn về vận may được cao nhân chỉ điểm.
Cao nhân thường không muốn người khác biết đến mình, cho nên không cho
Bộ Tranh nói ra sự tồn tại của bản thân, bắt Bộ Tranh phải dựng chuyện,
hoặc là người đó đã sử dụng một số biện pháp nào đó khiến cho Bộ Tranh
tin tưởng vào câu chuyện do mình bịa ra.
Đánh chết nàng cũng không tin, Bộ Tranh lại có hai người vợ như vậy.
Nàng thà rằng tin vào tình huống có một thế ngoại cao nhân đột nhiên đi
ngang qua, tình cờ nhìn thấy gã, nhất thời cao hứng dạy gã thân pháp đó. Cho dù tình huống có kỳ quái hơn thế nhiều, nàng cũng sẽ tin tưởng, chứ không bao giờ tin vào lời nói của Bộ Tranh. Bởi đơn giản là theo nàng
thấy, không chuyện gì kỳ quái hơn câu chuyện mà Bộ Tranh đã kể lại.
Đến giờ, nàng đã khẳng định được một điều, hoặc là Bộ Tranh hoàn toàn
nói dối, cuộc đời của gã thực ra chẳng phải là như vậy; hoặc là chỉ nói
dối những gì liên quan đến thân pháp đó mà thôi.
Nàng hầu như nghiêng về đáp án sau. Chẳng có mấy ai có thể bịa ra một
câu chuyện về cuộc đời mình cả, chỉ cần đi tra xét là sẽ lộ ra. Nếu như
Bộ Tranh thật sự lớn lên ở cái xóm núi bé xíu đó, gã không thể nào có
một điểm nào đó không tầm thường.
Chỉ cần đi hỏi thăm người cùng thôn với Bộ Tranh là có thể biết rõ. Ở
Thanh Vân Kiếm Phái, chí ít có hai người hiểu rõ về cuộc đời của Bộ
Tranh, một người là Tú Anh, người kia là Bộ Vân Phi.
Về phần Tú Anh, vừa rồi Bộ Tranh đã đề cập đến rồi. Người duy nhất có
thể coi là bạn tốt của mình chính là nàng, nên chẳng có lý do gì mà gã
không nói ra. Nhưng về phần Bộ Vân Phi, gã lại chẳng dám nhắc đến, bởi
vì Bộ Vân Phi đã từng nói, không cho phép Bộ Tranh nói với người trong
môn phái là quen biết hắn.
Bộ Tranh là người tương đối chân chất. Nếu như Bộ Vân Phi đã nói như
vậy, bất kể là vì lý do gì, gã cũng sẽ không bao giờ nhắc đến hắn khi
nói chuyện với người khác. Tuy nhiên, nếu như quyết tâm đi thăm dò, tất
nhiên Tần Sương sẽ điều tra được sự tồn tại của Bộ Vân Phi.
"Đúng rồi, quên chưa hỏi ngươi, làm sao ngươi lại rơi từ trên đó xuống
như thế?" Tần Sương tiện dịp hỏi luôn. Mặc dù cảm thấy hiếu kỳ về việc
này, nhưng thật ra nàng cũng không hẳn là muốn biết ngọn nguồn. Nàng hỏi vậy chỉ nhằm mục đích chuyển sang vấn đề khác, mà cũng có thể nói là để chấm dứt chủ đề, bởi vì mình cần phải nghỉ ngơi, nếu không thì ngày mai lấy đâu ra hơi sức.
"Đệ đi hái thuốc a. Chuyến đi này, mục đích chính của đệ là hổ phách màu lam. Không thể nào ngờ được nó lại nằm trên đỉnh núi. Sau khi nhìn thấy ánh sáng màu lam lóe lên, đệ bèn tới gần nhưng lại phát hiện ra nó
không phải là hổ phách màu lam, mà là một viên ngọc bích. Cuối cùng mặt
đất bất ngờ nổ tung, khiến đệ lập tức rơi xuống dưới." Bộ Tranh đưa luôn chỗ hổ phách màu lam kia ra, không hề có ý định giấu diếm.
Đối với Bộ Tranh, có thể nói mục đích trong chuyến đi này của mình chẳng cần gì phải che giấu. Hơn nữa, vật phẩm này cũng chẳng đến mức quý giá. Ờm, chỉ cần là thứ do chính tay mình nhặt được thì gã sẽ không coi
chúng là quá mức quý báu.
Về phần ngọc bích, đây là vật phẩm của thế tục. Thêm vào đó, vị Tần
Sương sư tỷ này xuất thân từ danh môn, sẽ không thể nào có ý chiếm đoạt
viên ngọc bích trong tay gã.
"Đây là cái gì, thứ này rất đẹp." Tần Sương ngắm nghía, không nghĩ ra
được đây là thứ gì. Chắc có lẽ là một thứ không quý giá lắm, nếu không
thì nàng đã biết nó là cái gì rồi.
"À, cái này dùng để chế dược, có thể chế ra loại đan dược cực tốt." Bộ
Tranh gật đầu, có phần thèm khát nhìn vào đám hổ phách màu lam, cứ như
là nhìn thấy chúng đã biến thành đan dược rồi vậy.