". . ."
"Lần hái thuốc này, thu hoạch rất không tồi, con đã hái được một cây
Long Thiệt thảo, là loại mà ông chủ tiệm bán thuốc trên thị trấn đang
tìm mua. Ngày mai, con sẽ bán lại cho lão, rồi mua vài món ngon cho
người ăn."
". . ."
Hai thiếu nữ có phần kỳ quái. Tại sao chỉ nghe được tiếng thiếu niên nói chuyện, nhưng nghe không được tiếng nói của mẹ gã. Kể cả các nàng có
dỏng tai lên, cũng không hề nghe thấy tiếng hít thở của người thứ tư.
Không lẽ mẫu thân gã là cao thủ? Thế này có phần quá căng rồi.
Nhưng ngay sau đó, các nàng đã phát hiện ra chân tướng của sự việc, bởi
hai người nhìn thấy đối tượng nói chuyện của gã thiếu niên là một cái
linh vị, một cái linh vị rất sơ sài, đồng thời bên cạnh còn có mấy cái
linh vị khác nữa.
Nếu căn cứ vào mấy cái linh vị này mà phán đoán, gã thiếu niên này hiển
nhiên là một đứa cô nhi. Còn mẹ gã hẳn là mới qua đời cách được có mấy
năm, bởi vì cái linh vị đó mới hơn hẳn so với với những cái còn lại.
Tiếp theo, các nàng còn biết được phần nào về thân thế của gã thiếu
niên. Khi gã thiếu niên còn nhỏ, cũng chỉ vì đi hái thuốc, cha gã đã
không may ngã xuống núi qua đời. Còn mẹ gã, mấy năm trước cũng bởi vất
vả lâu ngày thành bệnh nên đã bỏ hắn mà đi.
Lúc trước gã nói mua đồ ăn cho mẹ mình, chắc hẳn là mua đồ cúng. . .
Vốn gã thiếu niên có nhà trong cái thôn dưới chân núi, nhưng cô dì chú
bác gã đã chiếm đoạt mất, thậm chí còn kiếm cách đuổi gã đi. Không những không nuôi dưỡng gã trưởng thành, mà ngay cả cơm cũng còn không cho ăn, gã đành phải tự lực cánh sinh.
May mắn là gã đã học được nghề hái thuốc từ trước, dựa vào việc hái thuốc vẫn còn có thể tự nuôi sống chính mình.
Hai thiếu nữ nghe thiếu niên kể lại thân thế, trong lòng sinh ra một
chút thương cảm mà mình hiếm khi có. Chuyện thế này vốn dĩ rất nhiều,
các nàng đều cảm thấy mình đã chai sạn không còn lòng thương cảm như thế nữa rồi, nhưng có lẽ chỉ là bởi vì thiếu niên này nên hai người mới có
sự thương cảm đó.
"Các ngươi đói bụng không, ta nấu cháo cho các ngươi."
Nói xong, gã thiếu niên đi sang căn bếp bên cạnh nấu cháo. Tuy rằng ngôi miếu đổ nát nhiều chỗ, nhưng khu vực còn dùng được vẫn rất lớn. Bởi
được thiếu niên chăm chút nên đồ vật gì cũng có.
Tuy rằng thân thế có phần đáng thương, nhưng gã thiếu niên đã hiểu được
được tự mình phải cố gắng, hiểu được phải dùng hai tay để sáng tạo hoàn
cảnh. Nóc phòng dột nát tự mình tu sửa, đồ dùng trong nhà không có tự
tay làm ra. . .
Nấu cháo chẳng ra nấu cháo. Gã thiếu niên nấu cháo chỉ cần đun sôi là
được, không tốn quá nhiều thời gian, sau đó cho thêm vào trong đó mấy
loại rau mình trồng. Chỗ tốt khi ở trên núi chính là đất đai rộng lớn,
thoải mái mà trồng rau. Tiếp theo, gã lấy ra một ít thịt heo rừng đã sấy khô để tích trữ, cắt ra cho vào nồi cháo, cuối cùng cho thêm một vài
dược liệu có thể ăn được và một ít gia vị tự chế.
Sau khi tiếp tục nấu thêm một lúc, mùi thơm của cháo tức thì bay ra, có thể bày lên mâm được rồi.
Chả hiểu là do đói bụng hay là món cháo này thật sự rất ngon miệng, hai
thiếu nữ các nàng ăn hết cả mấy chén lớn. Hơn nữa, hương vị của món cháo này cũng thật sự khắc sâu vào trong lòng của các nàng .
Đến lúc này, các nàng đã có thể tự động tay động chân, cháo mình mình
ăn, không cần thiếu niên phải hầu hạ. Chân khí của các nàng đang từ từ
khôi phục. Hơn nữa, sau khi cho vào bụng mấy chén cháo vừa rồi, sức lực
các nàng đã khôi phục lại rất nhanh. Chẳng hiểu là do hiệu quả của dược
liệu đã bỏ vào trong cháo hay là do thể chất bản thân các nàng nữa.
"Tiểu đệ đệ, ta thấy nền tảng của ngươi dường như không tệ, tại sao lại
không tu luyện ra được nội lực thế?" Mộ Dung Tình mỉm cười hỏi. Các nàng định chỉ điểm cho thiếu niên một chút, coi như là báo đáp ân cứu mạng
được phần nào.
Lúc vác các nàng về đây, suốt cả một canh giờ gã thiếu niên không hề thở dốc. Hơn nữa, động tác hành động trên đường núi cũng rất nhanh nhẹn. Từ mấy điểm đó, có thể nhận ra nền tảng của gã không kém.
Tuy rằng không nhất định có thể tu luyện thành tuyệt thế cao thủ, nhưng
nếu là một cao thủ bình thường thì không có vấn đề gì, như vậy cũng sẽ
thay đổi được cuộc sống của gã.
"Ta không được học những thứ đó, chỉ học được những kỹ năng căn bản. Đại Hải ca đã dạy ta rất nhiều lần rồi, nhưng ta không học nổi. Mọi người
đều nói ta đần độn! Nhưng vậy cũng chẳng sao, những kỹ năng căn bản đó
đã đủ cho ta dùng rồi. Sau khi ta học xong, thân thể cường tráng lên rất nhiều, leo núi cũng dễ dàng hơn rất nhiều." Thiếu niên trả lời.
Nguyện vọng của gã thiếu niên có vẻ rất đơn giản. Chỉ cần có thể sống
thoải mái là đã đủ rồi, mặc dù hiện giờ điều kiện sinh hoạt có phần đơn
giản, nhưng dù sao vẫn có thể sống qua ngày.
Nếu như chính mình học không được những thứ kia, vậy cũng không cần phải miễn cưỡng. Ít nhất mình có thể học được một vài nghề nghiệp, đơn giản
hơn hẳn những thứ kia.
"Chúng ta dạy ngươi, ngươi có học không?" Mộ Dung Tình hỏi, làm vậy cũng là báo ân a. Mà thứ nàng muốn dạy chắc chắn sẽ không đơn giản. Việc này có thể nói là một cơ hội rất lớn, người bình thường không bao giờ dám
mơ tưởng đến. Chẳng qua, gã thiếu niên lại chẳng hề biết đến điều này.
"Học." Thiếu niên trả lời cực kỳ dứt khoát. Nếu như có người dạy, gã
chắc chắn sẽ học. Dẫu sao cũng sẽ không lãng phí thời gian, đồng thời có thể học được cái kỹ năng nào hay cái đó. Học được một ít võ công là có
thể tự bảo vệ mình, thiên hạ này đâu đâu cũng là người tập võ, không học được tí nào thì quá mức thua thiệt.
"Vậy thì chẳng cần phải nói gì nữa. Ngươi dạy hắn đi." Câu trước Mộ Dung Tình nói để phủi trách nhiệm, còn câu sau thì đúng là nói với Lăng Ngạo Tuyết.
Lăng Ngạo Tuyết sửng sốt một lát, nghi ngờ hỏi: "Ta? Nếu là ngươi thì có gì khác hay sao?"
"Ngươi xác định để ta dạy? Ngươi đừng có quên sở học của ta là cái gì!
Nếu như hắn cũng được dạy những gì ta đã học, sẽ bị nhân sĩ chính phái
các ngươi xa lánh." Mộ Dung Tình trả lời.
"Đúng là như vậy! Thôi được rồi, ta sẽ dạy ngươi một loại tâm pháp."
Lăng Ngạo Tuyết gật đầu, chuẩn bị dạy gã thiếu niên một loại tâm pháp.
Nhưng loại này tâm pháp cũng không phải của môn phái nàng, mà là một
loại nàng thu được khi mới bước chân vào giang hồ. Tâm pháp mà nàng biết thực sự không ít, mà kiểu gì nàng cũng phải lấy ra một loại không kém,
người bình thường không có khả năng tiếp cận.
Ngay sau đó, Lăng Ngạo Tuyết đã đọc ngay ra một đoạn tâm pháp ngắn. Nàng có khả năng nhìn một lần là nhớ, tất cả các bí kíp mà bản thân cảm thấy cao thâm nàng đều ghi tạc vào trong đầu. Mộ Dung Tình cũng có thể làm
được như vậy. Đối với thiên tài, điều này chắng đáng coi là kỳ lạ quý
hiếm gì cả.
"Thế nào, ghi nhớ được bao nhiêu?" Nàng không tiếp tục lặp lại ngay, bởi muốn biết gã thiếu niên có thể ghi nhớ được bao nhiêu, cũng có thể khảo sát qua thiên tư của gã.
"Ít như vậy, đương nhiên là ghi nhớ toàn bộ." Thiếu niên rất vô tư trả lời.
"Ngươi ghi nhớ toàn bộ?" Lăng Ngạo Tuyết hỏi lại, rồi bắt gã thiếu niên
đọc thuộc lòng lại đoạn tâm pháp ngắn vừa rồi. Kết quả, gã thiếu niên
đọc thuộc lòng toàn bộ không sai một chữ, hoàn toàn chính xác là đã ghi
nhớ toàn bộ.
"Tốt, vậy ta sẽ đọc liên tục cho ngươi nghe. Nếu như cảm thấy không ghi
nhớ được, vậy ngươi cứ mở miệng nói với ta một tiếng." Lăng Ngạo Tuyết
lại tiếp tục, đọc hết toàn bộ nội dung quyển tâm pháp, còn gã thiếu niên thì từ đầu đến cuối không hề phát ra một câu nào.
Chẳng lẽ là hắn đã ghi nhớ toàn bộ? Nếu là như vậy, thiên tư của hắn coi như khá cao, nhưng vì sao lại không tu luyện ra được nội khí? Việc này
thật sự là kỳ quái.
Hai thiếu nữ kiểm tra qua một lượt, phát hiện thiếu niên này đích thật
là đã ghi nhớ toàn bộ, hơn nữa còn không sai chữ nào. Năng lực ghi nhớ
này tuyệt đối làm cho người khác phải hâm mộ. Tuy rằng tâm pháp này
không tính là quá nhiều chữ, nhưng trọn vẹn cả bộ cũng phải có tới mấy
nghìn chữ, một lần là nhớ kỹ, hơn nữa một chữ cũng không sai, năng lực
ghi nhớ này đúng là siêu phàm.
Lăng Ngạo Tuyết và Mộ Dung Tình nhìn nhau một cái, dường như đều nhìn ra trong lòng đối phương đang nghi ngờ. Bởi vậy, các nàng chọn Thông Thiên Kiếm Điển mà thiên hạ phải công nhận là khó nhớ khó hiểu, để thử xem
thiếu niên này có thể ghi nhớ được hay không. Kết quả, gã thiếu niên vẫn như vậy, một lần là nhớ kỹ, một chữ cũng không sai như lúc trước.