Độc Bộ

Chương 225: Chương 225: Đều là quái nhân!




Chương 225 : Đều là quái nhân!

"Vị sư tỷ này, có phải cô cảm thấy bộ dạng của ta rất dễ nhìn hay không?" Bộ Tranh cười hỏi.

"Không dễ nhìn, chỉ là tạm được, bộ dạng không chướng mắt." Cô gái lắc đầu trả lời.

"Nếu thế, cô có thể đừng nhìn ta nữa được không?" Bộ Tranh vẫn duy trì nụ cười nói.

"Làm sao ngươi biết là ta đang nhìn ngươi chứ?" Cô gái hỏi.

"Vị sư tỷ này, cô cũng không thử nhìn ngẫm lại xem, nơi này chỉ có hai người chúng ta, hơn nữa, ta luôn mãi leo núi còn cô cứ đi bên cạnh ta." Bộ Tranh tức giận nói.

Tình huống hiện tại là như thế này, Bộ Tranh lần đầu tiên xuống núi đi chơi một chút, dưới chân núi cách đó không xa lại có một thành thị phồn hoa.

Bộ Tranh đi dạo qua đó một vòng, tùy tiện mua đồ ăn và tài liệu luyện chế chân nguyên đan, lúc đó hắn phát hiện trên người mình thiếu tiền, số tiền còn lại đang nằm trong tay của Tần Sương, vẫn chưa kịp lấy lại.

Bất quá, may mắn hắn có thói quen dự trữ vàng bạc, có một cái túi càn khôn đựng toàn là hiện ngân, chỉ có điều, số hiện ngân này dường như cũng không đủ để mua tài liệu, bạc ở nơi này rất không đáng giá, nhất là đối với tài liệu dùng cho tu luyện, hình như người ta bắt đầu dùng các loại đan dược bồi nguyên đan và chân khí đan thay cho tiền.

Đương nhiên, hoàng kim bạc trắng vẫn có thể dùng được, chỉ là cảm thấy không đáng giá bằng, vì thế Bộ Tranh liền dùng chân khí đan đổi lấy số lượng lớn kim phiếu.

Vì sao ư?

Rất đơn giản, chờ đến khi hắn quay trở về Thần Kiếm vương triều hoặc Thất Tinh quốc là có thể trực tiếp dùng kim phiếu để đổi lấy tài liệu luyện chế chân khí đan, sau đó lại luyện chế số lượng lớn, khi đó lợi nhuận sẽ cực kỳ cực kỳ cao.

Đương nhiên, đối với tài liệu của chân nguyên đan thì Bộ Tranh cảm thấy nên mua ở nơi này, dù sao với cấp bậc thế lực ở đây thì có thể dễ dàng kiếm ra tài liệu của chân nguyên đan, nếu đổi lại thành Thần Kiếm vương triều thì giá cả sẽ rất cao.

Có đôi khi, không phải thế lực có cấp bậc càng cao thì giá của vật phẩm sẽ càng cao, giá trị của vật phẩm đều là nhìn vào độ hiếm có của nó, đồ vật tràn lan phổ biến giá trị sẽ khó có khả năng vượt qua giá trị của bản thân thứ đó, mà nếu như nó là một thứ đồ hiếm có thì giá cả sẽ vượt qua giá trị của bản thân nó.

Tuy rằng ở đây chân khí đan tràn lan đại hải nhưng lại có rất nhiều người cần dùng cho nên giá cả cao hơn ở Thần Kiếm vương triều rất nhiều, Bộ Tranh bán hết chân khí đan mà Liễu Nhất Kiếm cho hắn, chỉ lưu lại chân khí đan do mình luyện chế ra để thuận tiện tặng người khác.

Sau khi làm xong những chuyện này, Bộ Tranh liền lập tức trở về, bởi vì hiện tại hắn ngụ ở trên núi, nếu như quay về quá muộn thì sẽ phải mất công vừa leo vừa mò mẫm mất. Bất quá, từ sau khi lĩnh ngộ được chiêu ngự không thuật vào mấy ngày trước thì hắn đã có thể dùng túng vân thê nhảy thẳng lên, khi nào mệt thì bám vào vách đá nghỉ ngơi một chút.

Vừa rồi trong lúc nghỉ ngơi thì thấy có một cô gái từ phía dưới bay lên, sau khi cô gái đó nhìn thấy Bộ Tranh thì liền dừng lại bên cạnh Bộ Tranh, chỉ nhìn Bộ Tranh thôi mà không nói gì cả.

Bộ Tranh xuất phát từ sự lễ pháp nên có thăm hỏi một chút, nhưng đối phương lại không trả lời, vẫn cứ nhìn hắn, sau đó Bộ Tranh cảm thấy vô vị, liền bắt đầu thi triển túng vân thê leo lên, kết quả cô gái kia cũng không nhanh không chậm bay sát theo hắn, do đó tạo thành đoạn đối thoại trước kia.

"Ta bay bên cạnh ngươi thì chính là đang nhìn ngươi sao?" Cô gái kia nói.

"Ít nhất là cô đang đi theo ta, ta và cô chưa từng... A, dường như ta gặp qua cô rồi, cô là vị sư tỷ khi ấy." Khi Bộ Tranh nhìn cô gái kia một hồi thì đột nhiên ngớ ra, đó là vào bảy tháng trước, nàng chính là vị sư tỷ khi Liễu Nhất Kiếm giới thiệu với hắn.

Trước đó Bộ Tranh gọi cô gái này là sư tỷ chẳng qua là xuất phát từ lễ phép, hắn nhìn ra được, cô gái này là người thuộc thần giáo, có được thực lực cường hãn đương nhiên là một sư tỷ.

Gọi sư tỷ cũng không có nghĩ Bộ Tranh thừa nhận mình là đồ đệ của Liễu Nhất Kiếm, nếu như là đồ đệ của Liễu Nhất Kiếm thì tiếng sư tỷ kia không thể tùy tiện gọi bậy, trong thần giáo này, bối phận của Liễu Nhất Kiếm rất cao, nếu đã là đồ đệ của Liễu Nhất Kiếm thì toàn là người khác gọi hắn là sư thúc thôi, có rất ít người có thể làm sư tỷ của hắn.

Sở dĩ Bộ Tranh gọi người ta là sư tỷ chẳng qua là thừa nhận bản thân mình là đệ tử của Đỉnh Thiên thần giáo, nhận nhiều lợi ích từ môn phái thì ít ra cũng là đệ tử của nơi này, Bộ Tranh còn chưa đến mức độ vô sỉ không biết xấu hổ.

"Ngươi nhận ra ta hả, ta đã gặp ngươi ba lần nhưng ngươi vẫn không hề chú ý đến ta, ta cũng không để ý đến ngươi." Cô gái nhìn Bộ Tranh, hai tay đan chéo, miệng nhỏ cong lên, kết hợp với bộ dạng xinh xắn khả ái của nàng, trông nàng càng thêm đáng yêu.

Nếu như không phải xuất phát từ tôn kính thì Bộ Tranh đã gọi nàng là sư muội rồi.

"Ha ha, không phải ta không chú ý đến cô, chẳng qua khi đó không được tiện cho lắm, nếu ứng tiếng với cô, chẳng khác nào ta thừa nhận lão đầu kia là sự phụ của ta." Bộ Tranh cười trả lời, dọc theo vách núi tung người bay lên trên, còn cô gái kia thì hoàn toàn không làm ra bất kỳ động tác nào, trực tiếp bay thẳng lên, hoàn toàn là dựa vào chân khí ngự không phi hành.

Riêng điểm này thôi, Bộ Tranh liền biết thực lực của vị sư tỷ này rất cường đại, kể cũng đúng, lúc ấy có thể được Liễu Nhất Kiếm giới thiệu, tự nhiên cũng không phải là người đơn giản.

"Ngươi thật sự là kỳ quái, ngươi có biết có rất nhiều người đều mơ tưởng bái nhập môn hạ của Liễu sư thúc hay không, còn ngươi lại kháng cự cơ hội hiếm có này, tại sao vậy chứ?" Cô gái rất là nghi hoặc hỏi Bộ Tranh.

"Một ngày làm thầy, cả đời làm cha, lựa chọn một vị sư phụ tự nhiên phải thận trọng." Bộ Tranh nói.

"..." Cô gái trầm mặc, không nghĩ tới đáp án của Bộ Tranh lại là như thế, nàng cũng biết sơ qua tình huống của Bộ Tranh, biết Bộ Tranh là bị Liễu Nhất Kiếm cưỡng chế mang tới, trước đây, nàng cho rằng Bộ Tranh là có tâm lý phản nghịch, không ngờ rằng người ta chẳng qua là thận trọng, là một người rất tôn trọng sư phụ.

Có một vài người bái sư chỉ là vì học võ hoặc địa vị, sau này gặp được người tốt hơn liền sẽ thoát ly quan hệ thầy trò trước kia, nào có cái giác ngộ một ngay làm thầy một đời làm cha.

Bộ Tranh chống đối Liễu Nhất Kiếm trở thành sư phụ của hắn hẳn là do cảm thấy Liễu Nhất Kiếm không thể trở thành sư phụ trong suy nghĩ của hắn, là Liễu Nhất Kiếm không đủ tư cách chứ không phải do hắn kiêu ngạo.

Hắn có thể coi Liễu Nhất Kiếm là một vị lão sư, một lão sư đáng tôn kính, nhưng sư phụ thì vẫn không được.

"Cũng đúng, ngươi có ý nghĩ như vậy cũng rất bình thường, một khi bái sư thì phải hiếu thảo với sư phụ mình cả đời mà không phải sau khi nhận được lợi ích liền tùy tiện thoát lý quan hệ thầy trò." Cô gái kia gật đầu, rất đồng ý với lời nói của Bộ Tranh.

Đồng thời, nàng nói tiếp :" Bất quá, ngươi có biết Liễu sư thúc chính là nhân vật cực kỳ lợi hại hay không, có được sư phụ như vậy, ngươi sẽ có lợi ích không nhỏ a."

"Lợi hại cái gì chứ, ông ta chẳng qua là một lão nhân không làm việc đàng hoàng, cả thần giáo không ai đi học đúc kiếm thuật thế mà ông ta lại cố tình đi học, còn nói mình là thập đại cao thủ, không biết có phải là khoác lác hay không nữa?" Bộ Tranh trả lời thẳng tuột.

"Ha ha..." Cô gái cười duyên, nàng không nghĩ tới lại có người đánh giá Liễu Nhất Kiếm như vậy, nhất là còn bị hoài nghi là khoác lác, nàng cảm thấy rất hài hước a.

Cô gái nhanh chóng thu lại tiếng cười, nói: "Quả thật là không làm việc đàng hoàng, lãng phí thiên phú, nhưng ông ấy thật sự là một trong thập đại cao thủ của thần giáo chúng ta, đây không phải là khoác lác."

"Không thể nào? Thật sự là thập đại cao thủ?" Bộ Tranh cực kỳ hoài nghi, tuy rằng hắn cảm thấy được Liễu Nhất Kiếm là cao thủ, nhưng hắn cho rằng ông ta cũng chỉ có thể khi dễ nhân vật nhỏ yếu như hắn mà thôi, là thực lực của Đỉnh Thiên thần giáo cao mới được như vậy.

"Ừm, đúng vậy, thiên phú võ họ của Liễu sư thúc là cao nhất trong thần nhất, ông ấy có hy vọng tiến nhập thế lực cấp địa, hơn nữa còn có thể tiến vào thế lực cấp địa cao cấp nhất, chỉ cần ông chuyên tâm tập võ, đáng tiếc ông ấy không như thế, ông ấy chỉ chỉ chăm chăm vào đúc kiếm thuật, tuy rằng dựa vào thiên phú hơn người của ông mà trình độ luyện kiếm thuật của ông không hề tệ nhưng so với người khác mà nói thì trình độ đó không tính là nổi bật...

Cố gái nhìn lên ngọn núi bị tầng mây che khuất, tiếp tục nói: "Trình độ đúc kiếm thuật của ông cao nhất là tương đương với trình độ của thế lực cấp địa bát phẩm, nhưng nếu ông toàn tâm toàn ý với con đường võ đạo, hiện tại ông nhất định có thể tiến nhập thế lực cấp địa ngũ phẩm trở lên, đồng thời có được cảnh giới bát mạch ngũ trọng thiên trở lên mà không phải là thất mạch tam trọng thiên hiện tại."

"Bất quá, cho dù là thất mạch tam trọng thiên thì cũng là đệ nhị cao thủ ở chỗ cúng ta, ngoại trừ sư phụ của ta ra, ông ta là mạnh nhất, nhưng, đây chính là kết quả khi ông chỉ giành một ít thời gian cho tu luyện, điều này cũng nói rõ thiên phú của ông là mạnh cỡ nào, đáng tiếc cứ lãng phí đi như vậy."

"Như thế..." Bộ Tranh hơi xấu hổi, hiện tại hắn dám khẳng định, Liễu Nhất Kiếm này không phải bị thần kinh dạng bình thường a, không ngờ lại phí hoài thiên phú võ đạo cường đại của mình.

Cũng như lời của thiếu nữ này, nếu Liễu Nhất Kiếm một lòng hướng võ thì có lẽ thế lực cấp địa không phải là điểm cuối cùng của ông.

"Ta đây không biết nên nói như thế nào cả, nếu nói bi ai thì cũng không đúng lắm vì đó là sự tự do của Liễu sư thúc, lý tưởng mà một người đeo đuổi, không nhất định là thiên phú của người đó, chỉ có thể nói đáng tiếc, ông ấy đã lãng phí thiên phú võ học của mình một cách vô ích." Cô gái thản nhiên nói.

Có một số người, bởi vì thiên phú mà đi lên con đường mình không thích, cuối cùng họ đạt được thành tựu nhưng trong lòng bọn họ lại cảm thấy không hề vui vẻ; mà cũng có một số người lại bỏ qua thiên phú của mình để đi trên con đường mình thích, đạt được thành tựu nho nhỏ hoặc căn bản không có thành tựu gì nhưng bọn họ lại cảm thấy vui vẻ.

Rốt cuộc là bọn họ đã đúng hay sai đây? Ai cũng không thể nói rõ ràng, chỉ biết một điều rằng, đây đều là sự lựa chọn của bọn họ, rất cuộc có đáng giá hay không, là đúng hay sai thì phải nhìn bản thân bọn họ cảm nhận thế nào.

"Quả nhiên là bị thần kinh, nhưng là một người thần kinh vui vẻ."

Bộ Tranh thầm nói trong lòng, cảm thấy đây là lời đánh giá thích hợp nhất với sự lựa chọn của Liễu Nhất Kiếm, ngươi cảm thấy ông ta ngu ngốc, thế nhưng ông ta lại cảm thấy ngu ngốc trong vui vẻ.

"Nói như vậy, lão ta vẫn có điểm đáng cho ta tôn kính." Tuy rằng Bộ Tranh cảm thấy rằng Liễu Nhất Kiếm làm chuyện ngu ngốc nhưng cũng không khỏi cảm thấy có một sự phóng khoáng trong ông, khiến người ta tôn kính.

"Ha ha, ngươi thật thú vị, Liễu sư thúc tìm ra được người như ngươi quả nhiên là vật họp theo loài." Cô gái kia cười nói.

"Cái gì chứ, ta không giống với ông ta." Bộ Tranh lập tức nói.

"Đều là quái nhân cả, được rồi, ta đi đây." Cô gái kia cười cười, sau đó rời khỏi vách núi, bay xéo về phía trước.

"Cô cũng là một quái nhân..." Bộ Tranh đốp chát lại, chẳng qua cô gái kia đã không thể nghe được.

Chờ đã, vì sao trước đó nàng nói gặp qua mình ba lần nhỉ? Rõ ràng chỉ có hai lần a, thôi quên đi, có thể là nhầm lẫn.

Bộ Tranh tiếp tục tung người nhảy lên phía đỉnh núi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.