"Được, ta biết rồi. Ngươi cũng phải nỗ lực, kỹ thuật luyện khí của Lý Trí rất
cao, ngươi chỉ cần học được một phần mười là đã có thể làm cho ngươi ở
bên này nở mày nở mặt rồi, thậm chí trở thành tinh anh của Hồ Điệp cốc
cũng có khả năng." Trần Dũng nói không một chút biểu cảm.
Tuy rằng Bộ Tranh được người ta đưa đi để luyện đan, nhưng lão ta tin
chắc Bộ Tranh sẽ tiếp xúc đến những công việc có liên quan đến luyện
khí. Luyện khí mới là xương sống của Linh Bảo Tông, hơn nữa nó còn là
một loại nghề nghiệp có tiền đồ rất tươi sáng. Tuy nhiên, luyện khí cũng yêu cầu về mặt thiên phú rất cao như các môn khác, càng về sau càng đòi hỏi cao hơn, thậm chí mức độ còn vượt quá yêu cầu của võ giả.
Mặc dù vậy, nếu như chỉ muốn sống cuộc sống của một người bình thường,
muốn nở mày nở mặt ở một nơi như Thất Tinh Quốc thì chỉ cần thiên phú
tàm tạm là đã đủ thực hiện được ý nguyện đó rồi.
Làm người ai chẳng muốn đi lên cao, nhưng không nhất định lúc nào cũng
phải tiến bước, cũng phải có lúc quay đầu lại nghỉ ngơi. . .
"Vâng, vãn bối hiểu rồi, nhất định sẽ làm như vậy." Bộ Tranh gật đầu,
trang trọng hứa hẹn. Nhiều nghề không lo chết đói, đây là lý luận ăn vào máu gã từ lâu. Nếu có cơ hội học được cái gì, gã sẽ toàn tâm toàn lực
mà học.
Bởi vì thuật luyện đan đã cho mình cơ hội nếm mùi vị của việc kiếm tiền, cho nên gã nhất định sẽ học luyện khí. Nếu như có cơ hội, gã còn muốn
học chế tạo, còn muốn học. . .
Dù thế nào đi nữa, chỉ cần kỹ thuật nào kiếm được nhiều tiền, gã sẽ nguyện ý học kỹ thuật đó, chỉ cần điều kiện cho phép.
"Như vậy là tốt nhất! Nếu không còn chuyện gì nữa, ngươi có thể trở về
phục mệnh." Trần Dũng vẫn giữ nguyên tư thế ngồi như cũ, vô cảm và từ
tốn nói.
"Vậy đệ tử xin cáo từ luôn!" Bộ Tranh chào một câu. Bất kể ở một môn
phái nào cũng vậy, khi nói chuyện với tiền bối xưng mình là đệ tử vẫn sẽ được chấp nhận, kể cả xưng hô như thế với tiền bối của môn phái khác
thì cũng không có vấn đề gì, huống hồ bản thân gã trước kia còn từng là
người của Thanh Vân Kiếm Phái.
Trần Dũng không đáp lại. Vào lúc này, nếu có thể không nói lão ta sẽ
nhất định không mở miệng. Bộ Tranh cũng hiểu rõ điều này, cho nên gã
lặng lẽ lui ra ngoài.
"Bộ Tranh, Bộ Tranh, tiểu tử nhà ngươi cuối cùng cũng đi ra. . ." Khi
nhìn thấy Bộ Tranh đi tới gần, người đang đảm nhận công việc canh cửa
lập tức réo lên.
"Ừm, ta phải đi đây." Bộ Tranh mỉm cười, "Ngươi cứ tiếp tục canh cửa a!"
"Cái gì? Còn bắt ta phải tiếp tục canh cửa, ngươi muốn ra ngoài, định
chạy đi đâu? Chẳng lẽ ngươi đang muốn trốn? Nếu ngươi làm như vậy, chắc
chắn môn phái sẽ không bỏ qua cho ngươi. Ngươi có biết không, những
người chạy trốn trước kia đều bị liệt vào phản đồ, bị môn phái đuổi
giết, không một kẻ nào có thể sống sót. Môn phái không cho phép ra vào
tùy thích như thế đâu." Nghe thấy Bộ Tranh bảo vậy, người nọ lập tức xổ
ra một tràng. Nhưng nguyên nhân thực sự lại không phải là bởi quan tâm
đến Bộ Tranh, mà hắn chỉ nói vậy để mượn cớ cười nhạo Bộ Tranh "Khờ
dại" một phen.
"Yên tâm, ta không có việc gì đâu. . ." Lúc này, Bộ Tranh rất muốn nói
đến tên Trần trưởng lão. Nhưng Bộ Tranh còn chưa nói cho hết câu, người
nọ đã chặn họng gã.
"Trước kia, những người đó cũng có cách nghĩ như vậy, nhưng kết quả thì y chang nhau, không một kẻ nào có thể chạy thoát. Đừng có thấy những lúc
bình thường các trưởng lão môn phái đối xử với chúng ta không khi nào
quá đáng mà lầm, một khi phát sinh ra hiện tượng phản bội chạy trốn, thủ đoạn của họ thực ra sẽ rất tanh máu, rất tàn nhẫn. Môn phái khác cũng
sẽ hỗ trợ thanh trừ phản đồ. . ." Người nọ tiếp tục nói.
Hiển nhiên, hắn biết rõ ngọn ngành như vậy chỉ là vì bản thân đã từng có ý nghĩ muốn chạy trốn. Nhưng sau khi đã nghe ngóng kỹ càng, cuối cùng
hắn vẫn phải từ bỏ ý định đó.
"Không phải ta phản bội chạy trốn, mà đã được sự đồng ý của Trần trưởng
lão. Câu chuyện ra sao, Trần trưởng lão sẽ nói rõ đầu đuôi. Tạm biệt hẹn gặp lại!" Bộ Tranh xua tay như đuổi ruồi, chẳng thèm mất công giải
thích cho mất thời gian, đi thẳng ra khỏi cửa.
"Bộ Tranh. . ." Người nọ chạy theo gã ra bên ngoài, định hỏi cho ra nhẽ có chuyện gì xảy ra.
"Bộ Tranh, phải đi rồi hả?" Đám binh sĩ nhìn Bộ Tranh bằng ánh mắt
tương đối khó hiểu, ngươi không cần phải đứng ở bên trong canh cổng nữa hay sao.
"Ừ, sau này ta sẽ thăng chức rất nhanh. Về sau có cơ hội sẽ mời các
ngươi uống rượu." Bộ Tranh vừa cười vừa nói. Mặc dù có phần cợt nhả,
nhưng sự thật đúng là như vậy.
"Ngươi. . ." Một sĩ binh định hỏi, nhưng đã một tên khác cắt ngang --
"Vậy phải chúc mừng ngươi rồi!"
Tên lính này nói một câu như nhắc khéo, tên lính định hỏi lập tức cười
ha hả rồi gật đầu nói câu chào tạm biệt gặp lại sau. Đã ở Thất Tinh
Vương Thành lâu như vậy, bọn họ thừa hiểu có một số chuyện chỉ có thể
nghe, không thể hỏi. Là một binh sĩ, biết càng ít càng tốt.
Giờ Bộ Tranh nói mời bọn họ uống rượu đã là tốt lắm rồi, ít ra cũng còn
nhớ tới ân tình cũ. Mặc dù sau này chưa chắc đã thực hiện, nhưng nhìn
chung vẫn tốt hơn là không nói.
"Tạm biệt hẹn gặp lại. . ."
Bộ Tranh lấy Huyền Không Xa ra, khiến cho tên đệ tử đang gác cổng thộn
mặt ra. Mặc dù chưa từng nhìn thấy Huyền Không Xa, nhưng hắn đã được
nghe người khác nhắc đến, thừa hiểu nó không phải là vật tầm thường,
toàn bộ Thanh Vân Kiếm Phái cũng không có người nào có, vậy mà hiện giờ
Bộ Tranh lại trưng ra một cái.
Như thế chẳng phải đã chứng tỏ, Bộ Tranh có lẽ có quan hệ với một thế
lực cao hơn Thanh Vân Kiếm Phái hay sao. Nếu đúng là như vậy, những gì
gã nói lúc trước rõ ràng là sự thật.
Là thế lực nào vậy?
Hồ Điệp cốc, nhất định là Hồ Điệp cốc! Chỉ có Hồ Điệp cốc mới có Huyền
Không Xa, hơn nữa còn có quan hệ thân thiết với Thanh Vân Kiếm Phái.
Vào thời điểm này, hắn và những binh lính kia chỉ có thể nghĩ ra được
đến thế, cùng lắm cũng chỉ là môn phái trong Thất Tinh Quốc. Bọn họ
không bao giờ có thể nghĩ tới, thế lực mà Bộ Tranh bước chân vào thực ra là một thế lực cấp Hoàng. Trong suy nghĩ của bọn họ, đó là điều không
bao giờ có khả năng xảy ra.
Sở dĩ Nhị sư huynh có thể được chọn, là bởi vì thiên phú cộng thêm thực
lực cao cường của hắn. Bộ Tranh chẳng qua chỉ là một đệ tử tạp dịch, dù
thế nào cũng khó có khả năng lọt vào mắt của thế lực cấp Hoàng. Trước
kia chưa bao giờ có trường hợp như vậy, cho tới bây giờ chưa từng nghe
nói có đệ tử tạp dịch nào được thế lực cấp Hoàng chấm rồi đưa đi.
Ngoài ra vẫn phải nói, Bộ Tranh dù sao vẫn là người đầu tiên của Thất
Tinh Quốc từ xưa đến nay có thể đạt được điều đó, chí ít là theo cách
thức này. Nếu Bộ Tranh biết được điều này, có lẽ gã sẽ vênh mặt một thời gian, mặc dù bị người khác lôi đi cũng chẳng phải là việc đáng kiêu
ngạo gì.
"Sư đệ!"
Đúng vào lúc Bộ Tranh định điều khiển Huyền Không Xa chạy đi, lại có một người gọi gã lại. Giọng nói này, Bộ Tranh vẫn còn chưa quên được, là
của người đã đổi Càn Khôn Giới với gã, chính là vị sư tỷ đã tặng quyển
bí kíp kia.
Cùng đi với vị sư tỷ này còn có cả cô nàng Ngải Thương nữa.
". . ." Bộ Tranh nhớ tới lời dặn lúc ấy của nàng ta, bèn giả vờ như không nghe thấy.
"Sư đệ, ngươi có ý gì vậy, nhìn thấy sư tỷ ta mà cứ phớt lờ đi?" Vị sư
tỷ này đi thẳng tới trước mặt Bộ Tranh, chặn đường gã, khiến cho Bộ
Tranh có muốn giả vờ không nghe thấy cũng không được.
"Vị sư tỷ này, xin hỏi có chuyện gì?" Bộ Tranh hành lễ rồi hỏi, đồng thời cố giữ một khoảng cách với vị sư tỷ này.
"Giả vờ cái gì mà giả vờ, cứ như là không quen biết vậy, nhẫn trên tay
ngươi dù sao cũng là của ta đấy." Vị sư tỷ này chỉ vào cái nhẫn trên tay Bộ Tranh nói.
Câu nói này làm cho Ngải Thương đứng ở bên cạnh giật bắn người, há hốc
miệng. Có ai ngờ sư tỷ lại có quan hệ không hề nông cạn một chút nào với cái gã đệ tử tạp dịch này, thậm chí còn đến trình độ tặng nhẫn cho nhau rồi cơ đấy.
"Ngải Thương, không phải giống như ngươi đang nghĩ đâu. . . Hỗn đản,
nhóc con, ngươi đã làm ta bị người khác hiểu lầm." Vị sư tỷ này dậm chân một cái, tỏ ra vô cùng khó chịu. Ánh mắt kia dường như đang muốn nói,
đợi lát nữa ta sẽ cho ngươi đẹp mặt, nhóc con! !
"Do tỷ cả thôi mà, lúc ấy đã dặn đệ không được nói mình đã từng gặp tỷ đấy thôi." Bộ Tranh nói với giọng đầy oan ức.
"Ách, ờ. . ." Vị sư tỷ này nghẹn lời.
"Khúc sư tỷ, các ngươi. . ." Ngải Thương nhìn xem hai người, mỉm cười với thái độ khá là mập mờ, ra vẻ ta đây biết hết rồi nhé.
"Ngải Thương, nói đến chuyện này, đầu đuôi vẫn là tại ngươi. . ." Vị sư
tỷ này có phần dở khóc dở cười, đành phải kể lại đầu đuôi câu chuyện lúc trước một lượt.