Độc Bộ

Chương 80: Chương 80: Gặp lại trên lôi đài




Tú Anh đã trở thành con cưng của Yến Vân sơn trang, bởi vì cho tới lúc này, những người còn tiếp tục thi đấu của nơi này chỉ còn lại có ba bốn người. Ngoài ra, vấn đề là những người khác đã nằm trong dự liệu của tất cả mọi người, còn bản thân Tú Anh thì ban đầu không một ai dám hy vọng.

Đại đa số mọi người đang suy đoán, có phải Tú Anh đã gặp vận may nào đó hay không. Có người còn điều tra ra được, lúc còn ở Yến Vân sơn trang, Tú Anh vẫn chỉ là một người rất bình thường đến mức không thể bình thường hơn, tuy rằng không đến mức nổi trội, nhưng cũng chỉ ở mức tầm tầm.

Hiện giờ nàng ta rõ ràng đã thể hiện ra mình thuộc về hàng ngũ cao nhất của Yến Vân sơn trang, đã xảy ra chuyện gì?

Về khoảng thời gian Tú Anh ở Luyện Đan Phong, hầu như không có ai có thể tra ra được cái gì, bởi vì nơi này chỉ có nàng ta và Bộ Tranh. Kể cả có biết rõ nàng ta ở Luyện Đan Phong cũng vậy, vẫn chẳng thể nào biết được nàng ta đã từng trải qua những gì.

Về phần câu hỏi Luyện Đan Phong có khả năng giúp cho Tú Anh biến hóa hay không, đáp án đầu tiên mà mọi người đầu tiên nghĩ đến chính là, môn phái chúng ta có Luyện Đan Phong hay sao? Luyện Đan Phong đó nằm ở chỗ nào thế?

Cuối cùng, sau khi moi ra được tư liệu về Luyện Đan Phong, mọi người thẳng thừng gạt Luyện Đan Phong ra khỏi tầm nghi vấn, bởi vì Luyện Đan Phong hầu như chỉ có một mình Bộ Tranh, làm sao có thể giúp cho Tú Anh phát sinh biến đổi lớn như vậy.

Đương nhiên, cái tên Bộ Tranh thì chẳng có ai biết tới, cũng không có ai quá lưu tâm, mà chỉ biết hiện giờ Luyện Đan Phong do duy nhất một đệ tử tạp dịch vận hành, mỗi tháng nộp lên một lượng đan dược cơ bản theo qui định. Hơn nữa, Luyện Đan Phong cũng chỉ có thể chế ra được đan dược cơ bản, cao hơn một cấp là bó tay.

Vì vậy, mọi người lập tức suy đoán, có lẽ Tú Anh đã gặp được vận may nào đấy, sau đó vì không muốn để người biết, nàng ta đã tới chỗ đồng hương là anh chàng Bộ Tranh kia để mượn chỗ tu luyện, bởi đích ngắm của nàng ta là Luyện Đan Phong thực sự không còn ai khác, rất thanh tĩnh.

Lý do này có sức thuyết phục nhất! !

Thật ra, bọn họ cũng chẳng tìm ra được manh mối nào khác. Tụ Linh Trận không mang tính cố định. Hiện giờ, Bộ Tranh đã xóa sạch dấu vết trận pháp lúc trước, chỉ còn ở trong phòng Tú Anh là có hình vẽ, nhưng cũng phải đóng tất cả cửa sổ lại thì mới liền mạch, nếu không thì trận pháp không thể ra hình ra dáng được.

Bộ Tranh làm thế không phải vì muốn giấu giếm cái gì, mà nguyên nhân chủ yếu là do diện tích quá nhỏ, gã đành phải tận dụng vách tường để bù đắp. Ban đầu gã định khắc trận pháp ở bên ngoài cho Tú Anh dùng tạm, nhưng nghĩ kỹ lại thì không thể nào bắt nàng ta ở ngoài trời qua đêm quanh năm suốt tháng được; Bởi vậy, gã đã khắc luôn ở trong phòng.

Mặc dù có những thời điểm, vì nhân tố cửa sổ nên không thể hoạt động, nhưng dù sao Tụ Linh Trận cũng là một loại trận pháp khác thường, không có gì nguy hiểm cả, cùng lắm điều chỉnh lại một chút là lại đâu vào đấy, bản thân Tú Anh cũng có thể làm được việc này, bởi mục đích chính là chỉ cần trong phòng có hiệu quả là được.

Kế đến là đan dược được chế ra từ hổ phách màu lam, loại đan dược này đã bị dùng hết sạch từ lâu rồi. Mỗi người năm viên, nửa tháng một viên, một tháng gần đây đã không còn mà dùng nữa, hiện giờ hai người chỉ dùng Luyện Khí Đan.

Tú Anh lúc nào cũng ao ước được tiếp tục sử dụng loại đan dược này, nhưng vấn đề là Bộ Tranh không có đủ tài liệu, hổ phách màu lam không tìm đâu ra được, phải nghiên cứu ra loại khác. Nhưng, loại đan dược khác thì lại liên quan đến vấn đề Luyện Khí, bọn họ đành phải dùng tạm Luyện Khí Đan, Bồi Nguyên Đan cũng đừng có mà mơ nói gì đến những loại khác.

Nói một cách đơn giản, hiện giờ Luyện Đan Phong không có chỗ nào khác thường khiến người ta phải nghi ngờ, chí ít ra về mặt tổng thể là không thể lần ra được manh mối nào, trừ phi là đi sâu vào chi từng tiết, làm vậy còn có khả năng, nhưng làm gì có ai muốn làm việc đó, ít nhất là trước mắt không có một ai.

Trở lại chuyện chính, trận chiến quyết định Tú Anh bước vào hàng ngũ một trăm hạng đầu đã sắp bắt đầu. Trận chiến này không được bố trí vào ngày thứ ba, mục đích là để giúp cho mọi người có một khoảng thời gian để chuẩn bị, chiến đấu trong trạng thái tốt nhất, phát huy ra trình độ cao nhất.

Ngay thời khắc bước lên đài chuẩn bị chiến đấu, Tú Anh nhìn bên dưới một lượt nhưng vẫn không thấy Bộ Tranh đâu cả. Nàng lập tức gạt phắt hắn ra khỏi đầu, đặt hết tâm tư vào trận chiến sắp tới của mình.

Lần này đối thủ là --

"Liễu sư tỷ?"

Khi nhìn thấy đối thủ, Tú Anh giật bắn người, hóa ra là vị Liễu sư muội kia. Đương nhiên, nàng ta phải gọi là sư tỷ, bởi vì Liễu sư muội đã nhập môn được hơn ba năm, đã thoát ly ra khỏi thân phận đệ tử mới, do tích lũy được một thởi gian nên thực lực của ả thực sự tương đối mạnh.

Không sao ngờ tới đối thủ lại là ả, quả thật là oan gia ngõ hẹp, vượt quá suy đoán của mọi người. Người đau khổ nhất có lẽ là trưởng lão của Yến Vân sơn trang, bởi vì bất kể là ai là người thắng, môn hạ của lão cũng sẽ bớt đi một người đủ tư cách trở thành đệ tử phổ thông.

Vào lúc rút thăm, ý nguyện bảo toàn lực lượng không thể thực hiện được, bởi vì số lượng đệ tử ngoại môn mà mỗi sơn trang bồi dưỡng đều hơn một nghìn người, cho dù chỉ gói gọn phạm vi chiến đấu để tranh giành một trăm vị trí này trong một sơn trang thì cũng phải là mười người chọn một.

Lúc ấy, trưởng lão của Yến Vân sơn trang cũng chỉ cố tình phân chia những đệ tử có thực lực mạnh nhất ra, có ai mà biết được Tú Anh 'từ dưới đất chui lên'. Nếu biết trước được điều đó, lão đã phân Tú Anh vào một tổ khác, bởi những tổ đó đã thất bại toàn bộ.

Đến giờ lão cũng chỉ còn cách than đáng tiếc. Tình hình diễn biến như vậy, lão đã biết từ trước rồi, cũng đã bình tâm lại.

Ngoài ra, trước thời điểm này, người duy nhất không biết đối thủ của Tú Anh là ai thì chỉ có chính là bản thân nàng ta. Người của Yến Vân sơn trang đã nói ầm lên rồi, còn mở cả kèo cá cược, cho nên số người biết được điều đó thực sự nhiều vô kể.

Bởi không ở Yến Vân sơn trang nên đương nhiên Tú Anh không biết trước được điều đó. Thậm chí, đến lúc xướng tên hai bên, nàng ta vẫn không hay biết gì, bởi vì bản thân không biết tên của đối thủ Liễu sư tỷ này. Đương nhiên, đến lúc này thì nàng ta đã biết.

Liễu Tâm Nghiên là tên của ả, lẽ dĩ nhiên là điều này đã không còn quan trọng nữa. Bất kể lần này thắng hay bại, Tú Anh đều khó có khả năng kết thân với vị sư tỷ này.

Thắng thì không cần phải nói, đối phương khẳng định sẽ hận nàng ta muốn chết; Còn thua, nàng ta cũng sẽ không vừa mắt với đối phương. Nàng ta cũng là một cô gái bình thường, sinh hận là tất yếu.

"Không thể ngờ cuối cùng lại gặp phải ngươi, lúc trước thật sự đã coi thường ngươi mất rồi!" Liễu Tâm Nghiên khẽ vênh mặt lên. Ả vẫn cho rằng Tú Anh không phải là đối thủ của mình như trước, cho dù Tú Anh đích xác là rất mạnh.

Trên đường Tú Anh vượt ải xông thẳng tới tận đây, những đối thủ của nàng ta chưa có kẻ nào là mạnh, so với Liễu Tâm Nghiên thì toàn bộ đều yếu hơn. Điều đó đương nhiên đã khiến cho Liễu Tâm Nghiên sinh ra tâm lý coi thường nàng ta.

"Muội cũng không dám nghĩ là có thể làm được thế này. Tuy nhiên, trước đây đích xác là tỷ đã coi thường muội." Tú Anh chân thành nói. Nói như vậy không phải là để giáng trả, mà chỉ là kể ra một sự thật mà thôi.

"Tốt, tốt lắm, đánh thắng được mấy tên xoàng xĩnh là đã cảm thấy mình vô địch thiên hạ rồi. Giờ ta sẽ giúp ngươi trở lại mặt đất, gặp phải ta, coi như ngươi không may." Liễu Tâm Nghiên lãnh đạm nói, sau đó rút kiếm ra, chỉ thẳng vào Tú Anh.

"Mời chỉ giáo!" Tú Anh vẫn hành động như mọi lần, đầu tiên hành lễ, sau đó rút kiếm, sẵn sàng ứng chiến.

Một trận chiến không khoan nhượng. Liễu Tâm Nghiên nghiêng người về phía trước, đánh ra một chiêu kiếm thức cơ bản vô cùng hung dữ và mạnh mẽ, khí thế giống như muốn chặt đôi người Tú Anh. Nhanh, ngoan, chuẩn được ả phát huy đến tận cùng giới hạn.

Điều đó đã thực sự khiến cho một số người đang quan sát khẽ nhíu mày, đâu cần phải hung ác ngay từ đầu như vậy chứ, có phải là thù hận đến mức không đội trời chung đâu, chỉ là đồng môn luận bàn thôi cơ mà.

Đương nhiên, những người có suy nghĩ đó là rất ít, một số người khác thì cho rằng đó là điều rất bình thường. Khi chiến đấu phải toàn lực ra tay, không thể khoan nhượng.

Tú Anh giơ ngang kiếm khéo léo ngăn chặn, sau đó lập tức mượn lực lách người qua, đổi vị trí với Liễu Tâm Nghiên, hóa giải chiêu thức hung dữ và mạnh mẽ đó. Mặc dù mọi người đều hiểu rằng, giờ mới chỉ là bắt đầu, trò hay vẫn còn phía sau, nhưng vẫn có không ít người hét ầm lên cổ vũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.