"Vâng, mọi người cứ đi đi." Bộ Tranh trả lời. Thực ra gã đâu có muốn chui
xuống cái địa cung này. Gã có ý định mấy ngày tới sẽ tìm quanh đây xem
có kiếm được loại dược liệu kia hay không. Gã đã chuẩn bị tinh thần đón
nhận thất bại, bởi dù sao nó cũng chỉ là một tài liệu chế đan trong
tưởng tượng, không ai dám khẳng định là nó có tồn tại hay không.
Nếu như không có, đành phải đi chế đan dược khác. Những dược liệu thu
thập được ở trong này đã khiến gã có ý tưởng chế một vài loại đan dược
mới.
"Bộ Tranh, ta sẽ luôn nhớ ngươi." Triệu Chí Ngân nhìn chăm chăm Bộ Tranh, lưu luyến không rời.
"Ta cũng vậy!" Tề Điền cũng nhìn Bộ Tranh không rời mắt.
"Các huynh đừng có nhìn đệ như vậy, không hiểu sao đệ cứ có cảm giác
buồn nôn." Bộ Tranh thiếu chút nữa là tắt tiếng, "Đúng rồi, hiện giờ đệ
có hai viên đan dược rất thú vị, hai người có muốn lấy hay không, biết
đâu lại có lúc dùng đến."
"Muốn, muốn, đương nhiên đã muốn, đưa cả cho ta đi." Triệu Chí Ngân lập tức nói ngay.
"Tại sao lại phải đưa hết cho ngươi, ta cũng có phần chứ."
"Tặng cho mỗi người một người một viên, cẩn thận một chút, đừng vân vê, cũng đừng mạnh tay quăng quật." Bộ Tranh dặn dò xong lập tức lấy ra hai viên đan dược. Hai viên đan dược đó chỉ xấp xỉ bằng cái lòng đỏ của
trứng gà, nhưng bên trong lại rỗng.
"Đây là cái gì?" Triệu Chí Ngân hỏi.
"Thiên Lôi đan." Bộ Tranh trả lời.
"A. . ." Hai người Triệu Chí Ngân lập tức ngớ người ra một chút, sau đó nhẹ nhàng đỡ lấy viên Thiên Lôi đan.
"Thiên Lôi đan? Chẳng phải là. . . Tiểu sư đệ, ngay cả loại đan dược này ngươi cũng chế ra được cơ à." Thu Nguyệt đột nhiên nhớ tới một loại đan dược có công dụng đặc thù. Phương pháp và tài liệu dùng để chế ra loại
đan dược này rất đơn giản và dễ kiếm, nhưng quá trình chế ra lại rất
nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ, cho nên tỷ lệ thành công
cũng rất thấp.
Bời vậy, rất hiếm người chế loại Thiên Lôi đan này, nhưng điều đó không
có nghĩa là chúng hiếm có. Bởi vì Thiên Lôi đan có một công dụng đặc
thù, người có nhu cầu mua không ít. Mà nếu như đã có cầu thì đương nhiên là sẽ có cung.
Tuy nhiên, bởi vì tỷ lệ thành công rất thấp, hơn nữa còn đi liền với
nguy hiểm, cho nên giá cả của Thiên Lôi đan không thể nào thấp được.
"Đệ đã từng chế vài lần, đáng tiếc là tài liệu tương đối ít cho nên
không chế được nhiều lắm." Bộ Tranh gật đầu. Đối với những người khác,
có lẽ tài liệu là vấn đề rất đơn giản. Nhưng Bộ Tranh thì cái gì cũng
phải dựa vào chính mình, cho nên rất khó tìm kiếm được tài liệu cần
thiết. Hơn nữa, loại vật phẩm này có nhiều hơn nữa cũng không có tác
dụng quá lớn, chỉ cần chuẩn bị sẵn mấy viên là đã đủ rồi.
"Vậy thì chúng ta đi thôi. Hai người các ngươi đúng là đã được voi còn
đòi tiên, có biết thế nào là đủ không?" Thu Nguyệt nói xong xách lỗ tai
Tề Điền kéo đi.
Nàng ta không hy vọng là sẽ có thêm viên Thiên Lôi đan nào nữa. Thứ nhất là vì nó tương đối giá trị, Bộ Tranh đã tặng cho hai viên rồi, nàng ta
không thể nào mặt dày mày dạn hỏi xin thêm. Thứ hai, nó là vật phẩm
tương đối sẵn có, chỉ cần có tiền là có thể mua được.
"Đi may mắn nhé. . ." Bộ Tranh vẫy tay, dõi mắt theo tiễn mọi người lên
đường. Gã cũng chuẩn bị đi quanh đây một lượt. Tuy rằng vùng lân cận có
khả năng sẽ có yêu thú hoạt động. Nhưng nếu không đi quá xa, chắc có lẽ
sẽ không có vấn đề gì.
Ngoại trừ quần thể công trình này, xung quanh đây không có một công
trình nào còn nguyên vẹn, ngoài cùng là những ngọn núi dựng đứng. Hơn
nữa, mặc dù cái cung điện này được gọi là địa cung, nhưng phải gọi là
sơn cung mới đúng bởi vì nó nằm lọt thỏm trong lòng núi.
Tòa địa cung này chắc hẳn là đã bị lún sụt vào trong lòng núi, mà không
phải cố tình được xây dựng như vậy. Một phần đỉnh của nó vẫn còn trồi
lên trên sườn núi đã minh chứng cho điều này. Lúc ban đầu, có lẽ nó chỉ
bị che lấp bởi bùn cát, nhưng đằng đẵng trải qua bao nhiêu năm tháng,
bùn cát cũng đã biến thành một phần của ngọn núi.
Qua đó đã chứng tỏ nó đã tồn tại từ rất lâu rồi, hơn nữa cũng là một khu vực bị chôn vùi có diện tích lớn nhất của di tích cổ. Những khu vực
khác đều không rộng lớn đến như vậy.
Sau khi tìm kiếm xung quanh một vòng, đúng vào lúc Bộ Tranh chuẩn bị
quay về thì ở trên sườn núi trên mặt địa cung chợt lóe lên một tia sáng
màu lam. Đó là một tia sáng mặt trời chiếu vào một vật thể náo đó, vừa
đúng lúc này khúc xạ lên người Bộ Tranh.
Đây có lẽ là một sự trùng hợp, mà cũng có lẽ là manh mối mà ông trời đã ban cho gã.
Vật thể màu lam này không phải là dược liệu kia đấy chứ? Ở trong này rất hiếm thấy vật thể có màu lam, còn chần chờ gì nữa mà không chạy đến đó
tìm hiểu?
Bộ Tranh có phần lưỡng lự, bởi vì nơi đó chắc hẳn tiềm ẩn nguy hiểm.
"Nếu như trong địa cung đã có yêu thú, vậy chắc là phía trên sẽ không có a." Bộ Tranh đứng nhìn ánh hào quang màu lam, trong lòng tự trấn an bản thân, viện ra lý do khiến mình đi tới chỗ đó.
"Cho dù gặp phải yêu thú, ta vẫn có thể bỏ chạy a. . ." Bộ Tranh lại viện ra một lý do khác.
"Từ chỗ này tới bên đó không xa lắm, khoảng cách ngắn như thế này, ta
nghĩ mình có thể làm được." Bộ Tranh dùng mắt ước lượng khoảng cách từ
chỗ phát ra ánh sáng màu lam tới địa điểm an toàn, đó cũng là một lý do.
"Chỗ đó chắc hẳn là nằm trên đỉnh núi. Trên đỉnh núi tầm mắt rất thoáng, nếu có yêu thú sẽ bị phát hiện ra được ngay."
". . ."
Sau khi viện ra đủ mọi lý do, Bộ Tranh quyết định mạo hiểm một lần. Trên thực tế, lý do quan trọng nhất là chính bản thân gã muốn đi, những lý
do khác chẳng qua chỉ nhằm mục đích tạo động lực cho chính mình. Động
lực càng nhiều, "Lá gan" gã càng lớn.
Vì vậy, Bộ Tranh bắt đầu chạy như điên lên trên dốc núi. Trên đường leo
lên, không ngờ gã lại lướt thẳng qua những chỗ có thể ẩn náu thân mình.
Sau một thời gian sợ bóng sợ gió mà không gặp phải nguy hiểm gì, gã đã
đạt được mục đích, tìm ra được chỗ đã phát ra ánh sáng màu lam.
"Chính là cái này, hóa ra là một loại hổ phách." Bộ Tranh nhặt một vật
thể màu lam lên. Thông qua màu sắc để phán định, nó chính xác là vật
phẩm gã đang muốn tìm kiếm. Sau đó, gã còn nểm thử một lần để xác định
dược tính có đúng như vậy không.
Lúc trước, chỉ có những mảnh vụn dính lên thân thể người khác, cho nên
đương nhiên không thể nhận ra bản thể của nó là một loại hổ phách. Bởi
vì hình thành trong hoàn cảnh khác nhau, cho nên mỗi loại hổ phách có
hàm lượng vật chất không đồng nhất. Thêm vào đó, chúng có thể hấp thu
Linh khí, khiến cho công dụng trở nên khác hẳn nhau.
Loại hổ phách màu lam mà Bộ Tranh đang cầm trên tay là một loại đặc biệt có một không hai, dù có muốn cũng không thể tìm thấy ở chỗ khác. Nhưng
hiện giờ ở đây lại có, điều đó đã chứng tỏ xung quanh đây có lẽ còn có
loại hổ phách tương tự. Tuy nhiên, do hiện nay nhu cầu không lớn lắm,
cho nên gã chỉ thu nhặt những miếng hổ phách mà mình nhìn thấy, không có ý định tìm kiếm kỹ càng.
Tại sau khi thu nhặt xong, gã leo lên một cái cây trên đỉnh núi để quan
sát khắp bốn phía, xem nơi nào còn phản chiếu ra ánh sáng màu lam không. Đương nhiên, gã còn có mục đích nữa là tìm kiếm xem quanh đây có yêu
thú hay không, nhưng trong tầm mắt của gã không có bất cứ một con nào.
Trên đỉnh núi này, tầm nhìn dù sao cũng rất rộng, ít nhất là lúc này Bộ Tranh không cần phải bận tâm tới vấn đề yêu thú.
Sau khi tiếp tục quan sát, mặc dù Bộ Tranh không phát hiện ra loại hổ
phách đó nữa, nhưng lại phát hiện quả núi dưới chân mình hóa ra lại là
hình cầu, đương nhiên khá là khác thường.
Hình dạng như thế này khiến cho Bộ Tranh thấy nó rất giống công sự.
Nhưng công sự chắc chắn không thể lớn tới thế này. Đây là một công trình khổng lồ mô phỏng theo công sự, có lẽ là một công trình phòng ngự, một
cứ điểm xưa kia của Nam Quỳ phái.
Trên thực tế, suy nghĩ của Bộ Tranh cũng không sai lệch nhiều lắm. Xưa
kia, công trình này đích xác là công sự, nhưng không phải là cứ điểm
phòng ngự, mà là khu nhà ở tập thể của toàn bộ tất cả đệ tử Nam Quỳ
phái. Công trình được xây dựng rập khuôn theo kiến trúc của một cái tổ
ong.