Bộ Tranh quan sát trận pháp trên mặt lệnh bài. Mặc dù hiểu rõ số trận pháp đó, nhưng vấn đề là chúng có tác dụng gì thì gã chịu chết. Hiện giờ Bộ
Tranh đích xác đang rơi vào hoàn cảnh như vậy.
Gã biết trận pháp, cũng hiểu được rất nhiều trận pháp, nhưng những cách
dùng của chúng thế nào, hiệu quả ra sao thì bản thân hết sức mù mờ.
Trong khi đó, trong số những trận pháp này, không phải cái nào cũng có
thể nghiệm chứng được hiệu quả thông qua cùng một loại thí nghiệm. Ví
như Tụ Linh Trận chẳng hạn, chỉ cần cảm nhận được biến hóa của Linh khí
bên trong là coi như đã hiểu rõ, nhưng trận pháp khác lại không giống
như vậy.
Ví dụ như một số trận pháp có đặc tính công kích, thì phải phát động
công kích ra mới có thể nắm bắt được, còn loại phòng ngự thì trái lại,
lúc bị tấn công mới có thể thí nghiệm được. Còn có những loại khác nữa,
đủ mọi kiểu đặc tính.
Bộ Tranh không có khả năng thí nghiệm từng loại trận pháp một để tìm ra
đặc tính của chúng. Cho nên, trên phương diện trận pháp, gã còn rất
nhiều khiếm khuyết. Muốn biết ứng dụng cụ thể của từng trận pháp ra sao, gã còn phải học tập nhiều.
Nhưng, nếu như xét về phương diện phá giải và chữa trị trận pháp, vậy
thì gã lại là một cao thủ chẳng theo một khuôn mẫu nào. Gã không cần
biết một trận pháp có công hiệu gì, chỉ cần biết đến độ chính xác và sai lệch của trận pháp đó. Còn nếu muốn biết kết hợp chúng lại sẽ xuất hiện vấn đề gì, vậy thì chỉ cần làm một thí nghiệm, cứ nhắm mắt mà kết hợp
chúng lại với nhau, bài xích hay cộng hưởng, kết quả sẽ rõ như ban ngày.
Nhưng vấn đề là không có chuyện người khác đến chỗ gã nhờ chữa trị hoặc
là phá giải trận pháp cả, bởi vì không một ai tin tưởng gã có thể làm
được điều này. Tại Linh Bảo Tông, gã chỉ là một kẻ luyện khí gà mờ. . .
Nhưng điều này lại chẳng có tác động gì tới Bộ Tranh, bởi bản thân gã
cảm thấy, nếu có thể được xem người khác luyện khí thì đã là tốt lắm
rồi. Trận pháp trên bề mặt trận khí gã cũng thích xem. Giống y như bây
giờ vậy, trận pháp trên mặt lệnh bài thân phận này cũng làm gã mê mẩn
một hồi lâu.
"Bộ Tranh, vào đây!"
Không bao lâu sau, Lý Trí từ trong phòng gọi với ra.
"Vâng!"
Bộ Tranh đáp lại, sau đó lập tức vào trong, nhìn thấy ngay trước mặt Lý
Trí có đặt một cái hộp gỗ nhỏ. Cái hộp gỗ này tương tự như cái hộp lúc trước. Tuy nhiên, toàn bộ mặt ngoài của cái hộp này hình như đều được
bố trí trận pháp, không giống với cái lúc trước, dưới đáy không có trận
pháp, đã bị Bộ Tranh dễ dàng cạy ra.
"Mang cái cái hộp này đưa cho Trần Dũng!" Lý Trí chỉ vào cái hộp gỗ ra
lệnh cho gã. Ngay sau khi nói xong lão đã lôi ngay bản bí kíp của Bộ
Tranh để xem, nhưng chủ yếu chỉ xem mỗi Du Long Trận.
Còn những loại trận pháp khác, lão chỉ xem lướt qua, không nghiên cứu
quá kỹ. Lý Trí cũng giống như tất cả những người luyện trận khí khác
trong thiên hạ này, khi học tập trận pháp họ có một nguyên tắc, bên cạnh trận pháp phải có chú giải công dụng và thuộc tính của chúng thì mới
học. Họ không bao giờ chịu lãng phí thời gian xem xét một trận pháp
không có bất cứ một chú giải nào, bởi vì hầu hết mọi người đều đã từng
thử. Kết quả, đó là việc làm vô ích, họ không thể hiểu nổi những trận
pháp đó.
Nhưng trái ngược lại với đám quái nhân đó, mặc dù Bộ Tranh không hiểu
biết nhiều như bọn họ, lại chẳng được tiếp xúc với trận pháp thực sự, gã cũng chẳng hề hay biết một trận pháp có công dụng ra sao, hiệu quả thực tế như thế nào. Ưu điểm duy nhất chính là gã hiểu được cấu trúc trận
pháp, có thể dễ dàng vẽ chúng ra, có thể tiến hành phá giải và chữa trị
chúng.
Lợi ích trước mắt thế nào thì mọi người đều biết. Có người bắt đầu học
bằng cách ghi nhớ trận pháp, sau đó mới bắt đầu tìm hiểu đặc tính của
chúng. Lĩnh ngộ được trận pháp hay không đã là cả một vấn đề, nhưng quan trọng nhất vẫn là có thể vẽ chúng ra được hay không. Nếu như ngay cả vẽ lại cũng không vẽ được chính xác, vậy thì dù có hiểu rõ đặc điểm và
công dụng của trận pháp đến mấy cũng chẳng có tác dụng gì.
Nếu không phải như vậy, chỉ cần có thể tiến hành học tập một cách hệ
thống, Bộ Tranh sẽ tự động hiểu rõ công dụng của toàn bộ trận pháp, bởi
vì đại đa phần trận pháp đều được thành lập dựa trên các trận pháp căn
bản. Trận pháp căn bản quyết định công dụng và thuộc tính của tất cả các loại trận pháp.
Đáng tiếc nhất là ngay cả trận pháp căn bản thế nào Bộ Tranh cũng không
biết, đương nhiên gã sẽ không biết thuộc tính và công dụng của từng loại trận pháp. Đương nhiên, khi kết hợp một số trận pháp căn bản lại với
nhau, thuộc tính có thể sẽ phát sinh biến hóa long trời lở đất. Mặc dù
vậy, chỉ cần nắm giữ quy luật là vẫn có thể suy tính ra.
Người khác có lẽ không suy tính ra được, nhưng Bộ Tranh lại là trường
hợp đặc biệt. Chỉ cần cho gã biết một vài số liệu là gã có thể suy tính
ra đáp án.
"Vâng, vãn bối lập tức đi liền!" Bộ Tranh cầm lấy cái hộp đó, chuẩn bị đi làm việc ngay lập tức.
"Ngươi đến chỗ Hắc Hùng lấy một chiếc Huyền Không Xa, đi nhanh lên, đừng để lão tiểu tử Trần Dũng kia phải sốt ruột chờ đợi." Lý Trí đột nhiên
nói ra. Dường như lão cảm thấy, giờ kể cả Bộ Tranh có ra roi thúc ngựa
cũng vẫn còn chậm hơn so với mong muốn của mình, phải sử dụng đến Huyền
Không Xa rồi.
Chỉ cần nghe tên Huyền Không Xa là đã đủ hiểu, đây là một loại phương
tiện tương tự như Huyền Không Thuyền, có thể bay trên không trung, điểm
khác nhau là một loại lớn còn một loại nhỏ.
Đến tận bây giờ, Bộ Tranh vẫn còn không hay biết, điểm khác nhau lớn
nhất giữa Huyền Không Xa và Huyền Không Thuyền thực ra không phải là quy mô lớn hay nhỏ, mà là tốc độ của chúng. Tốc độ tối đa của Huyền Không
Thuyền chỉ rơi vào tầm một trăm dặm, nhưng Huyền Không Xa lại có thể đạt tới cao độ hai ba trăm dặm. Nghe nói, có một số loại siêu cấp còn có
thể bay nhanh hơn.
Hơn nữa, Huyền Không Xa bình thường thì chỉ có thể bay ở tầng thấp, còn
Huyền Không Thuyền thì không có hạn chế. Mặc dù trong tên gọi cùng có
hai chữ Huyền Không, nhưng dường như nguyên lý hoạt động của hai loại
này lại khác hẳn nhau. Huyền Không Xa chỉ hoạt động hiệu quả khi ở gần
mặt đất, nó bay càng thấp thì tốc độ càng nhanh, hơn nữa độ thấp tối
thiểu chỉ là ba mét so với mặt đất. Chính xác hơn, nó chỉ hoạt động hiệu quả trên khu vực bằng phẳng.
Bẩt kể là loại nào thì cũng là trận khí cả, là một loại ứng dụng thiết thực của trận pháp.
Muốn Huyền Không Xa bay nhanh hơn thì phải cân nhắc đến rất nhiều yếu
tố, ví dụ như động lực, trọng lực, đương nhiên còn có cả yếu tố lực cản
của không khí. Cho nên, khi nào muốn đẩy nhanh tốc độ Huyền Không Xa,
nhất định phải giải quyết triệt để mấy vấn đề nói trên.
Đương nhiên, đó chỉ là lý thuyết. Còn trên thực tế, đối với rất nhiều
người, Huyền Không Xa chẳng qua chỉ là một vật biểu trưng cho thân phận. Ngoài ra, có một số người chỉ cần di chuyển trong khoảng cách ngắn,
thậm chí có đôi khi, Huyền Không Xa còn có một số công dụng khác. . .
Đáng ra Huyền Không Xa phải là vật tương đối quý giá, nhưng điều này lại không chính xác đối với Linh Bảo Tông, bởi thực chất họ chính là người
chế tạo trận khí, Huyền Không Xa cũng do chính tay họ làm ra. Mặc dù là
một vật rất khó kiếm, nhưng sau nhiều năm tích lũy lại số lượng quả thực là không ít, vị Đường chủ Lý Trí này có một cái cũng là điều hết sức
bình thường.
Trận khí thứ này, thường xuyên mấy trăm năm không hỏng, chất lượng luôn đảm bảo.
"Nhưng, Đường chủ, vãn bối không biết điều khiển Huyền Không Xa." Bộ
Tranh vẫn chưa chịu đi ngay. Ngay cả cái tên Huyền Không Xa gã còn chưa
bao giờ nghe thấy thì còn nói gì đến điều khiển.
". . ." Đường chủ không hồi đáp, chuyên tâm xem sách.
"Đi theo ta! Nếu Đường chủ đã nói như vậy, ngươi sẽ buộc phải thực hiện. Ta sẽ dạy ngươi điều khiển nó như thế nào. Thực ra việc này rất đơn
giản, ngươi chỉ cần bắt chước theo là sẽ biết điều khiển, về sau chẳng
biết chừng có khi lại phải dùng tới." Hắc Hùng lôi tuột Bộ Tranh đi. Là
người hầu cận duy nhất, đồng thời lại còn đi theo Lý Trí nhiều năm như
vậy, hắn không xa lạ gì thói quen và tính cách của lão.
Theo tình hình này, Lý Trí không nói câu gì là muốn ám chỉ, có việc gì
ngươi cứ hỏi Hắc Hùng, hắn sẽ tìm cách giải quyết, đừng hỏi gì đến ta.
"Rất đơn giản thật sao?" Mặc dù có phần hoài nghi, nhưng cuối cùng Bộ
Tranh vẫn cho rằng, việc này chẳng có gì phải lăn tăn. Chỉ cần nó không
bay quá nhanh, cứ leo lên là sẽ biết điều khiển.
Quả nhiên là rất đơn giản, chỉ có hai điều cần chú ý, một là khống chế
tốc độ, hai là khống chế phương hướng. Dưới chân có hai cái bàn đạp, một dùng để tăng tốc, một dùng để phanh lại, còn tay sẽ điều khiển phương
hướng. Ở trước mặt còn gắn một hình nhân nhỏ giơ thẳng tay ra phía
trước. Hình nhân đó chỉ tay về phía nào thì đó sẽ là hướng đi của chiếc
xe này.