"Nhìn này, thanh kiếm có vẻ không tệ, nhất định rất đáng giá." Bộ Tranh dường như chẳng nghe thấy Tú Anh nói cái gì, chỉ chú tâm quan sát thanh kiếm
mình vừa mới thu được, dáng vẻ đầy hưng phấn.
". . . , đương nhiên là đáng giá, nhưng ngươi có biết, ngươi làm như vậy có khả năng đắc tội với một vị tiền bối của môn phái hay không." Tú
Anh thiếu chút nữa là cứng họng.
"Không đến mức đắc tội đâu, cùng lắm là chán ghét ta, không chào đón ta mà thôi." Bộ Tranh tỉnh bơ nói.
"Thì ra là ngươi cũng biết, vì một thanh kiếm thế này có đáng giá không?" Tú Anh hỏi.
"Đáng giá cái gì?" Bộ Tranh có phần mơ hồ, không hiểu Tú Anh muốn hỏi về phương diện nào. Có lẽ gã căn bản không biết trong những tình huống như thế này, nên giữ cái gì từ bỏ cái gì.
"Chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới hậu quả khi đắc tội một vị tiền bối của môn phái?" Tú Anh hỏi.
"Có chứ." Bộ Tranh trả lời.
"Vậy còn hỏi cái gì nữa!" Tú Anh trợn mắt lườm Bộ Tranh. Thì ra ngươi còn biết a, vậy còn cứu được.
"Những gì ngươi nói, ta đã nghĩ tới rồi, cho nên, ta mới quyết định đòi
bồi thường." Bộ Tranh đã hiểu ra. Gã hiểu Tú Anh nói có đáng giá hay
không là muốn ám chỉ cái gì. Chẳng qua, câu trả lời của gã lại làm cho
Tú Anh ngơ ngác.
". . . , ngươi đã nghĩ tới, vậy tại sao vẫn còn đắc tội với lão?"
"Không tính là đắc tội đâu." Bộ Tranh dùng ngữ điệu khẳng định không có
chuyện gì đâu mà trả lời một câu, sau đó mới tiếp tục nói: "Cho dù có
đắc tội lão đi nữa cũng chả sao. Lão là một tiền bối của môn phái, là
đại nhân vật, còn ta chỉ là một đệ tử tạp dịch, tiểu nhân vật mà thôi.
Lão sẽ vì một thanh kiếm mà so đo với ta hay sao?"
"Vậy. . . chắc có lẽ sẽ không a." Tú Anh thoáng ngẩn người rồi mới trả
lời. Có thể nói, chỉ cần không phải là người có khí độ hẹp hòi, chắc sẽ
không quá quan trọng hóa vấn đề, cùng lắm là giáo huấn sơ qua mà thôi.
"Nếu đúng là như vậy, vì sao ta lại phải từ chối thanh kiếm này. Ngươi
xem, hiện giờ ta đã lấy được nó rồi đấy. . . Kiếm tốt a. . ." Bộ Tranh
vuốt ve thanh kiếm trong tay, thật sự có cảm giác coi kiếm như người
yêu.
"Thế nhưng, lão có thể sẽ làm khó dễ ngươi đấy." Tú Anh nói. Không sai, sẽ làm khó dễ, đó là điều chắc chắn.
"Khó dễ thì mặc khó dễ, cho dù lão có đuổi ta ra khỏi Thanh Vân Kiếm
Phái cũng chả sao. Cùng lắm ta đến môn phái khác làm việc lặt vặt, có
sao đâu, dù sao ta cũng đã thu được thanh kiếm này rồi. Cho dù hiện giờ
mang đi bán, cũng kiếm chác được một món nho nhỏ rồi." Bộ Tranh đáp lại. Gã ra vẻ ta đây nghé mới sinh không sợ cọp, mà cũng có thể nói là bán
mạng vì tiền.
". . ." Tú Anh bó tay rồi. Tuy rằng nói thế nghe cũng có lý, nhưng làm như vậy dường như là một hành vi cực kỳ ngu xuẩn.
Tuy nhiên, mặc dù có thể nói chuyện này làm cho người ta cảm thấy có
phần ngu xuẩn, nhưng trên thực tế, Bộ Tranh đã kiếm được chỗ tốt lớn
nhất; Hơn nữa, còn không phải thừa nhận bất cứ sự trả thù nào. Còn sự
sắp đặt với chủ ý gây khó dễ sau này, đối với hắn có thể nói là không
đáng để vào mắt.
Có lẽ, điều đó cũng ứng câu nói, cầu phú quý trong hiểm nguy. . .
Vào lúc chạng vạng tối, công tác tuyển đồ đệ của ngày hôm nay đã kết
thúc. Thông thường, các môn phái đều chuyển thẳng những môn đồ mới tuyển nhận về sơn môn của mình. Càng là môn phái lớn càng phải làm như vậy,
bởi vì nhân số càng nhiều lại càng cần phải tiến hành theo từng nhóm.
Bởi vậy, vào ngay buổi tối ngày hôm đó, Bộ Tranh và Tú Anh đã bước chân
lên Huyền Không Thuyền của Thanh Vân Kiếm Phái. Điểm xuất phát của chiếc Huyền Không Thuyền đó không phải từ chỗ này, mà từ một nơi xa lắc bên
ngoài biên giới Thất Tinh Quốc. Đây chỉ là một điểm trung chuyển, mà
điểm trung chuyển như vậy vẫn còn rất nhiều, mỗi một điểm đều có người
lên thuyền.
Những người của nơi khác, đương nhiên Bộ Tranh không biết, nhưng không
ngờ cũng có một người cùng thôn cùng gia nhập vào Thanh Vân Kiếm Phái.
Đó cũng là một người Bộ Tranh quen biết, nhưng quan hệ không được tốt
lắm.
"Hừ, ngươi mà cũng có thể gia nhập Thanh Vân Kiếm Phái, cho dù chỉ là
một tên tạp dịch, cũng đã là dẫm phải *** chó rồi." Một gã thiếu niên
mười bảy mười tám tuổi lạnh lùng soi mói Bộ Tranh, cực kỳ khinh thường
nói.
Thiếu niên này cũng họ Bộ, tên là Bộ Tranh Phi, anh họ của Bộ Tranh, là
con trai của bác hai gã, lớn hơn Bộ Tranh hai tuổi. Khi còn bé, quan hệ
cũng không tệ lắm, đã từng chơi đùa với nhau. Nhưng sau khi trưởng thành thì lập tức xa cách, nhất là kể từ sau khi cha hắn cưỡng đoạt gia sản
ruộng đất của Bộ Tranh.
Mối quan hệ này đã bị ảnh hưởng phần nào bởi nhân tố người lớn. An oán
tình cừu giữa bậc trưởng bối thường sẽ ảnh hưởng đến cả đời sau. Đây
chính là nguyên nhân tại sao lại có mối quan hệ thân thiết từ đời này
qua đời khác và kẻ thù truyền kiếp.
Đương nhiên, bản thân Bộ Tranh Phi cũng có chút tâm cao khí ngạo; nếu
không phải vậy thì hắn đã chẳng chịu tới một môn phái bình thường trong
hai năm liền; nếu không thì vào lúc mười lăm tuổi bản thân hắn đã phải
gia nhập vào môn phái để tu hành.
Vì để gia nhập vào một môn phái tốt hơn mà tiếp tục tu hành thêm vài năm giống như hắn, thực sự có vô khối người. Có người thành công, có người
thất bại.
"Đúng vậy, Vân Phi ca cũng giống ta a." Bộ Tranh trả lời. Câu nói này
của gã rất dễ khiến cho người ta lầm tưởng, Bộ Tranh Phi cũng giống gã,
chỉ là một tên đệ tử tạp dịch.
"Ta và ngươi không giống nhau. Ngươi chỉ một kẻ tạp dịch, ta là đệ tử
ngoại môn, rất nhanh sẽ trở thành đệ tử phổ thông." Bộ Tranh Phi lạnh
lùng vặn lại, ánh mắt có phần khinh thường. Mà sự khinh thường đó dường
như không phải bắt nguồn từ sự khác biệt giữa đệ tử tạp dịch và ngoại
môn, mà giống như hắn khinh thường việc bị đánh đồng với người em họ này hơn nhiều.
"Đương nhiên là không giống nhau, Vân Phi ca lợi hại như vậy cơ mà. Hai
năm trước, những môn phái bình thường đều muốn chiêu mộ huynh nhập môn,
huynh còn thấy chướng mắt, nếu là ta thì đã gia nhập từ lâu rồi." Bộ
Tranh lập tức đáp lại, trong lời nói còn ẩn chứa một chút hâm mộ và sùng bái.
Đối với gã, có thể nói trình độ của Bộ Tranh Phi đã đủ khiến cho bản thân hâm mộ không thôi.
Chẳng qua, tuy những lời nói sùng bái và hâm mộ vừa rồi của gã thực sự
phát ra từ đáy lòng, nhưng khi lọt vào tai Bộ Tranh Phi, hắn dường như
lại có một chút khó chịu. Bởi vì như vậy cũng chẳng khác gì đã nói, so
với những người khác, hắn phải tu luyện nhiều hơn hai năm mới đạt đến
tiêu chuẩn của Thanh Vân Kiếm Phái.
Có một số câu nói chính là như vậy, người nói vô tình mà người nghe hữu
ý. Tuy rằng đó không phải là nỗi đau của Bộ Tranh Phi, nhưng dù sao cũng làm cho hắn để bụng, dĩ nhiên là hắn sẽ càng thêm khó chịu đối với Bộ
Tranh.
"Tốt nhất là ngươi cứ làm phần việc đệ tử tạp dịch của mình cho tốt,
không được nhắc đến quan hệ giữa ta và ngươi với người khác." Bộ Tranh
Phi lạnh lùng nói. Hắn là người thông minh, cũng biết nhẫn nại, thừa
hiểu bây giờ không phải là lúc so đo tính toán với Bộ Tranh, sau này sẽ
tìm cơ hội sau.
Về phần quan hệ với Bộ Tranh, kể từ sau khi được mười tuổi, hắn luôn bắt Bộ Tranh không được gọi mình là anh họ, bởi muốn phân rõ giới hạn với
Bộ Tranh. Hiện giờ sắp vào đến Thanh Vân Kiếm Phái rồi, hắn sẽ lại càng
không cho phép tên đệ tử tạp dịch Bộ Tranh này có quan hệ dính dáng gì
tới mình.
Mục đích hắn lại gần chính là vì điều này, cảnh cáo Bộ Tranh đừng kiếm cớ nhắc tới quan hệ với hắn với người khác.
"Đệ biết rồi." Bộ Tranh không hề tức giận, mỉm cười đồng ý.
"Tự lo cho mình đi!" Sau khi lưu lại một câu như vậy, Bộ Tranh Phi bước
ra chỗ khác ngồi xếp bằng xuống, Luyện Khí để giết thời gian, mà cũng có thể nói là hắn đang cố gắng theo đuổi mục tiêu của mình, muốn trở thành đệ tử phổ thông của Thanh Vân Kiếm Phái trong vòng hai năm.
"Ừ, ta sẽ tự lo cho mình." Bộ Tranh khẽ gật đầu.
". . . , Bộ Tranh, ngươi hiểu ý nghĩa của câu tự lo cho mình hay sao?"
Tú Anh đứng bên cạnh thiếu chút là cứng họng. Nàng ta tin chắc, cái tên
"mù chữ" Bộ Tranh này nhất định không hiểu nghĩa bóng của câu nói này.
"Không hiểu, ta nghĩ chắc là một câu nói động viên a, bảo ta hãy cố gắng lên."
". . ."
Mặc dù giải thích như thế là tương đối chính xác, nhưng mới chỉ đúng một nửa. Tú Anh thực sự không có ý định giải thích, bởi vì dù có giải thích cho Bộ Tranh cũng chẳng khác nào đàn gảy tai trâu. Đối với gã, những từ ngữ "thâm thúy" như vậy quá mức khó hiểu.