Vẫn là dưới bầu trời trong veo xanh thẳm, vẫn là trong sơn mạch xanh biếc. . .
Bên bờ sông nhỏ trong veo. Thôn làng của thiếu niên nằm ngay trong khung cảnh như vậy đấy. Một cái thôn rất đẹp rất trong lành, chẳng qua là
tương đối vắng vẻ. Những người có bản lĩnh đều đã đi khỏi thôn tung
hoành thiên hạ cả rồi. Thông thường, ngoại trừ tình huống gặp thất bại,
chẳng một ai còn trở lại.
Có lẽ bọn họ đều sẽ hoài niệm về cái thôn trong lành xinh đẹp đó mỗi
ngày, nhưng thế giới phồn hoa bên ngoài lại khiến cho bọn họ quyến luyến hơn nhiều. Hiện giờ, các thiếu niên này chẳng phải đang tái diễn lại
chuyện đó hay sao.
"Tú Anh. . ."
Vừa đi vào quảng trường nhỏ, Bộ Tranh đã bắt gặp Tú Anh đang đứng lẫn trong đám đông, bèn cất tiếng chào.
"Bộ Tranh!"
"Bộ Tranh. . ." Cùng cất tiếng chào hỏi như Tú Anh còn có mấy người nữa. Trên cơ bản, họ đều là những người không có thiên phú về phương diện võ đạo, thực lực rất bình thường, hiện giờ chỉ hơn Bộ Tranh có một đôi
chút mà thôi. Nhưng Bộ Tranh chính thức Luyện Khí mới được bao lâu? Bọn
họ ít nhất cũng đã mấy năm. Xem ra, cả đời bọn họ có lẽ sẽ gói gọn trong cái thôn nhỏ này.
"Bộ Tranh, ngươi có lòng tin được gia nhập môn phái hay không?" Tú Anh hỏi Bộ Tranh nói.
"Đương nhiên là có chứ, ta nghĩ mình sẽ được gia nhập môn phái!" Bộ Tranh gật đầu trả lời.
Gã tin tưởng, hiện giờ xác suất mình có thể gia nhập vào môn phái là khá lớn. Đó không phải là ý nghĩ hão huyền của gã, mà là có căn cứ. Mặc dù, bây giờ gã có lẽ chỉ xếp hạng chót, xác suất gia nhập môn phái vẫn lớn, đó là bởi nguyên nhân gã không kén chọn môn phái lẫn đẳng cấp của nó.
Gã có thể gia nhập bất cứ môn phái nào, kể cả chỉ là một môn phái bé
nhỏ. Đương nhiên, đó là một môn phái nhỏ bên trong Thất Tinh Quốc. Còn
đối với Lăng Ngạo Tuyết và Mộ Dung Tình, ngay cả Thất Tinh Quốc cũng chỉ là một môn phái nhỏ, một môn phái nhỏ không đáng nhắc đến.
Đồng thời, gã cũng có thể trở thành đệ tử tạp dịch, mà không phải là cái cấp bậc đệ tử ngoại môn mà bao người khác hằng mong ước. Mục tiêu khác
nhau, mức độ khó đương nhiên cũng sẽ khác nhau.
Trong cái thế lực nho nhỏ Thất Tinh Quốc này, đệ tử tạp dịch chính là
tầng lớp phục vụ cho môn phái, sẽ không phải là con đường mà một số
người nổi trội muốn lựa chọn, đương nhiên bậc cửa vào thấp đến mức không thể thấp hơn. Với năng lực của mình, Bộ Tranh thừa sức có thể trở thành đệ tử tạp dịch.
Về phần tại sao đãi ngộ như vậy, mà Bộ Tranh vẫn còn muốn gia nhập? Vậy
thì không thể không nói, kể cả là một môn phái nhỏ đi chăng nữa, đệ tử
tạp dịch nhận được đãi ngộ mà người bình thường không thể nào được
hưởng. Đối với Bộ Tranh, đây là một công việc thu nhập hậu hĩnh. Nếu
không phải khi thu nhận đồ đệ, những môn phái này yêu cầu phải từ mười
lăm tuổi trở lên, gã đã đi báo danh tham gia từ lâu.
"Ngươi nhất định muốn làm đệ tử tạp dịch." Tú Anh hỏi. Nàng ta dù sao
cũng tương đối hiểu Bộ Tranh, nên rất dễ dàng đoán được ý định của Bộ
Tranh.
Ngẫm lại, với năng lực và tư chất đã biểu hiện ra của Bộ Tranh, gã có
thể tin chắc như vậy, chính là bởi thiếu người làm đệ tử tạp dịch.
"Ừ, đệ tử ngoại môn thì ta không dám nghĩ đến. Ở nơi này, võ công của ta có lẽ là xếp hạng chót đấy." Bộ Tranh vừa cười vừa nói, không có ý tứ
khó chịu gì cả. Đó là sự thật, gã đã tiếp nhận từ lâu.
"Vậy ngươi chuẩn bị vào môn phái nào?" Tú Anh hỏi. Cuộc đối thoại của
hai người chẳng làm cho bất cứ một ai chú ý đến, bởi vì hai người bọn họ đều rất bình thường, nếu có chú ý thì phải chú ý những "Thiên tài" kiêu ngạo trong quảng trường kìa.
"Ta ấy à, chỉ cần là môn phái là được, môn phái nào muốn thu nhận ta, ta sẽ vào nơi đó." Bộ Tranh ha ha cười cười. Đây cũng là một lời nói rất
thật. Đệ tử tạp dịch của bất kỳ môn phái nào cũng đều có thể kiếm chác
được không ít "Tiền công".
"Vậy không bằng chúng ta vào cùng một môn phái đi, như vậy có thể chiếu
cố cho nhau tốt hơn." Tú Anh nhìn Bộ Tranh nói. Đây là bản tính của con
người, có thể kết bạn thì không còn gì tốt hơn.
"Ta muốn là được sao, phải xem người ta có thu nhận ta hay không đã.
Ngươi muốn vào môn phái nào nhất?" Bộ Tranh vẫy vẫy tay, bộ dạng lợn
chết không sợ nước sôi.
"Ta nghĩ có thể vào được tứ đại tông môn là tốt nhất, nếu như không
được, thì kể cả Thanh Vân Kiếm Phái, Hoàng Cực Cung. . ." Tú Anh ngẫm
nghĩ, có phần mơ mộng hão huyền nói.
Tứ đại tông môn chính là bốn môn phái tốt nhất trong Thất Tinh Quốc, bao gồm Thái Huyền Môn, Lăng Vân Tông, Hồ Điệp Cốc và Yên Sơn Phái. Bọn họ
đều là môn phái cấp Hoàng, mặc dù chỉ tầng dưới của cấp Hoàng, nhưng ít
ra cũng đạt tới cấp bậc này. Những môn phái khác, còn lâu mới có thể đạt tới cấp bậc này.
Môn phái trong thiên hạ, không, phải nói tất cả các thế lực sở hữu môn
phái được chia thành bốn đẳng cấp Thiên Địa Huyền Hoàng, trong mỗi đẳng
cấp lại còn có đủ loại cấp bậc. Bộ Tranh không biết nguyên lý phân chia
cụ thể ra làm sao, nhưng vẫn biết rõ, đạt tới cấp Huyền đã là thế lực
rất khó lường rồi, số lượng không bằng một phần mười của cấp Hoàng.
Về phần thế lực cấp Địa, gã hoàn toàn không biết gì, không biết thế lực
cấp Địa đến cùng tương đương với bao nhiêu cái cấp Huyền, cũng không
biết số lượng thế lực cấp Địa vô cùng ít ỏi, là nơi mà đại bộ phận thiên tài đều tranh nhau gia nhập.
Còn thế lực cấp Thiên, toàn bộ thiên hạ dường như chỉ có vài cái, kể cả
thiên tài cũng chỉ biết đứng trông mà than thở, xa không thể với.
Những chuyện này, Bộ Tranh không biết, cũng chẳng cần phải biết, bởi vì
gã cảm thấy mình không có khả năng chạm đến cái cấp độ đó. Chẳng lẽ nếu
biết Hoàng Đế là ai, thì nhất định phải đi gặp ông ta sao? Mà điều quan
trọng nhất là, cứ muốn gặp là có thể gặp hay sao?
Còn một điều nữa, trong số những thế lực đó cũng bao gồm cả các quốc
gia. Nói cách khác, quốc gia cũng là một hình thái thế lực, hình thái
này còn có các gia tộc, các thể loại bang phái. Tất thảy đều có thể là
hình thái của một thế lực.
Các hình thái này cũng có lãnh thổ lớn không kém của một quốc gia, chẳng qua vùng lãnh thổ này thông thường không được gọi lãnh thổ, mà chỉ gọi
là phạm vi thế lực.
Điều này cũng rất bình thường, bởi vì nếu xét trên phương diện vũ lực,
cho dù có tới mười vạn đại quân đi chăng nữa, cũng không nhất định có
thể sánh được với một vị võ giả Thất Mạch, chứ chưa cần nói đến những
cấp bậc cao hơn.
Điều quan trọng nhất của một phạm vi thế lực chính là mức độ mạnh yếu của võ giả, mà không phải là có bao nhiêu người.
Đẳng cấp và tính chất của quốc gia cũng có rất nhiều khác biệt. Đẳng cấp thì chẳng cần phải nói, còn tính chất thì được phân chia ra làm rất
nhiều loại, có rất nhiều thế lực độc lập, có rất nhiều thế lực phụ
thuộc, còn có vài thế lực liên hợp lại với nhau . . . ,.
Thất Tinh Quốc thuộc về liên minh của vài thế lực liên hợp lại, tuy
nhiên cái liên minh đó lại phụ thuộc vào một thế lực cấp Huyền. Tính
chất hỗn hợp này cũng tương đối phổ thông, bởi chung quy lại, các thế
lực cấp thấp sẽ tìm một thế lực cao cấp hơn để phụ thuộc.
Tầng lãnh đạo thế lực liên minh của Thất Tinh Quốc chính là tứ đại tông
môn đã nói ở bên trên. Bởi vậy, tứ đại tông môn đương nhiên là những môn phái được thanh niên trong Thất Tinh Quốc muốn gia nhập nhất, nhưng
không phải là tất cả.
Có một số ít người cảm thấy thực lực của mình chưa đủ, có vài người cảm
thấy môn phái khác thích hợp với mình hơn, cũng có vài người chỉ cần
được gia nhập môn phái là được, ví dụ như Bộ Tranh.
"Ta thích Thanh Vân Kiếm Phái." Bộ Tranh nói.
"Vì sao?" Tú Anh có điểm nghi ngờ nhìn Bộ Tranh.
"Bởi vì ta đang luyện kiếm pháp thôi. Tú Anh, ngươi nhìn thanh kiếm này
xem, có phải không còn giống trước kia nữa hay không." Bộ Tranh đưa kiếm của mình ra. Khi rút ra trước mặt Tú Anh, thanh kiếm đã sáng hơn một
chút. Qua quá trình gã cẩn thận bảo dưỡng, trang trí thêm một chút,
thanh kiếm này đã có vẻ giống như một thanh bảo kiếm.