Độc Bộ

Chương 250: Chương 250: Một quyền định thiên hạ!




“Đồ đệ của Liễu sư thúc thật không đơn giản, ta còn tưởng rằng hắn chỉ có thiên phú đúc kiếm, không ngờ thiên phú võ đạo cũng không đơn giản, đều mạnh mẽ như Liễu sư thúc, thậm chí còn hơn nữa!”

Mấy vị trưởng lão cùng giáo chủ đều mở to hai mắt nhìn với một bộ dạng hết sức kinh ngạc.

Mặc kệ Bộ Tranh có thắng được Ngô Khấu Đức hay không, nhưng chỉ bằng tốc độ tu luyện của hắn cũng đủ khiến mọi người kinh ngạc vạn phần rồi.

Lúc bọn họ thấy “lễ bái sư” của Bộ Tranh bọn họ đều thấy rõ hắn chỉ mới là cảnh giới tứ mạch, mà trong vòng một năm, không ngờ lại tăng lên mấy cấp, tiến đến cảnh giới lục mạch, nếu không phải bọn họ tận mắt nhìn thấy chắc cũng không thể tin được.

“Ta nghe nói đoạn thời gian này, Liễu sư thúc, đi khắp nơi tìm thiên tài địa bảo, chắc là tìm được không ít, nên mới giúp Bộ Tranh tiến triển nhanh thế, chẳng biết có để lại di chứng hay không." Có người hoài nghi nói.

“Chắc là không, hơi thở của hắn rất thông suốt, cảnh giới hình như rất vững chắc, không giống như là tăng lên miễn cưỡng, di chứng lại càng không có. Mặc dù là dùng rất nhiều thiên tài địa bảo, với cái tốc độ tăng lên thế này cũng là cực kỳ kinh khủng, thiên phú có thể sánh ngang với Liễu sư thúc." Lại có người nói tiếp.

"Đệ tử như vậy, thế nào lại bị Liễu sư thúc phát hiện, chẳng nhẽ chúng ta cứ để hắn để đi trên con đường cũ của Liễu Sư Thúc, chúng ta có nên giải cứu hắn từ tay Liễu Sư Thúc không?” Có người tiếp tục nói.

"Giải cứu cái đầu ngươi, Liễu Sư Thúc đã trả giá rất nhiều rồi, chẳng lẽ người còn để chúng ta đưa đệ tử của hắn đi hay sao, đến lúc đó làm hắn bão nổi, chúng ta đây, ai cũng không chịu nỗi! !" Một người khác nói tiếp.

"Cái này nói cũng phải, được rồi, mỗi người có chí riêng, mong là Bộ Tranh sẽ trở về con đường võ đạo”.

“Chính là thế, nhưng nhìn qua hắn hình như đối với đúc kiếm thuật cũng không phải quá hứng thú đâu, hắn và Liễu Sư Thúc không giống nhau”.

"Bộ sư đệ hiện tại biểu hiện ra thực lực hình như là Lục mạch lục trọng thiên, cùng đối thủ thua tam trọng thiên, nhưng là…”

Nhưng là cái gì, cảm giác hình như Bộ Tranh hoàn toàn chiếm thượng phong.

Bộ Tranh ra chiêu thứ nhất đã gần như trấn trụ Ngô Khấu Đức rồi, điều này khiến cho mọi người ai cũng kinh ngạc, cứ thấy có cái gì đó không đúng, một người là Lục mạch lục trọng thiên, một người là lục mạch cửu trọng thiên, coi như là vượt cấp khiêu chiến thì cũng hơi quá đáng.

Không chỉ tốc độ tu luyện kinh khủng mà còn vượt cấp khiêu chiến, mà còn là vượt tam trọng thiên, tên Bộ Tranh này có thiên phú võ học quá kinh khủng.

Đông Phương Như Mộng cười cười, nhưng nàng càng nghĩ càng thấy Bộ Tranh kinh khủng, lúc trước mình là thất mạch nhất trọng thiên đã cùng hắn luận bàn qua.

Tuy rằng khi đó mình là hạ thủ lưu tình, nhưng vấn đề coi như là thủ hạ lưu tình. Đó cũng là thất mạch nhất trọng thiên, mặc dù là chỉ cách cao lục mạch cửu trọng thiên, nhất trọng thiên. Nhưng sự khác biệt này cũng rất to lớn.

Vào lúc đó, Bộ Tranh vẫn có thể chống đỡ, thậm chí còn công phá chiêu thức của mình, cũng là bởi vì thực lực đẳng cấp khác biệt quá lớn, nên không cách nào phá phòng ngự của mình.

Nhưng lúc đó hình như hắn có lĩnh ngộ, nếu lúc đó hắn lĩnh ngộ xong chắc chắn sẽ có cách phá chiêu rồi.

Đương nhiên chuyện này ít nhất cũng phải có trình độ nhất định, nhưng mà theo nàng nghĩ thì ở dưới thất mạch rất khó có khả năng.

"Đang!"

"Đang!"

Kiếm của Bộ Tranh và quyền của Ngô Khấu Đức liên tục va vào nhau, với một tần suất cực nhanh, thậm chí toát ra tia lửa, điều này khiến cho mọi người đều hiểu quyền của Ngô Khấu Đức cứng rắn biết bao nhiêu.

Thực ra cái này cũng không có gì, bởi vì cũng có rất nhiều võ giả tu luyện thân mình hết sức cứng cỏi, coi như là kiếm của Bộ Tranh rất sắc bén đi nữa thì cũng khó có thể làm bị thương bọn họ, chỉ là để lại một ít vết tích thôi.

Trong lòng Ngô Khấu Đức rất là bực bội, hắn không phải muốn thể hiện sự cứng rắn của mình, mà hiện giờ căn bản hắn không có biện pháp xuất ra trận binh, vì trước thế công như vũ bảo của Bộ Tranh cơ bản là không có rảnh tay.

Hắn hiện tại rất là hối hận, tại sao mình lại để cho người khác động thủ trước, vì sao bất trước đó không lấy vũ khí của mình, làm cho bây giờ rơi vào thế bí.

Bên cạnh đó thì hắn cũng rất kinh ngạc, Bộ Tranh dường như có thể đoán trước được thời gian ra chiêu và chiêu thức đó. Nói chung là bị hắn nhìn thấu rồi, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Hắn sẽ không nghĩ tới Bộ Tranh chỉ cần nhìn qua chiêu thức một lần sẽ nhớ kỹ, đồng thời cũng biết cách hóa giải thế nào, mà cho dù thế, những chiêu mới sử dụng lần đầu sao Bộ Tranh vẫn có thể nhìn thấu được, đây là tại sao chứ?

Chẳng lẽ Bộ Tranh có năng lực biết trước chiêu thức à?

Đây tất nhiên là không phải, mặc dù các chiêu thức của Ngô Khấu Đức chưa sử dụng qua nhưng cũng có nhiều người khác dùng rồi.

Bộ Tranh đã xem mấy trăm tràng tỉ thí rồi, có bao nhiêu chiêu thức hắn đều đã biết, đây chính là lợi ích của việc xem nhiều trận đấu, chẳng những có thể tăng thêm cho mình kinh nghiệm thực chiến, đồng thời có thể giúp lý giải sâu thêm về chiêu thức của thiên hạ.

Những cuộc luận võ này đối với Bộ Tranh mà nói, cứ như là tàng kinh các, giúp hắn biết thêm nhiều chiêu thức, thậm chí nó so với tàng kinh các còn tốt hơn, ở tàng kinh các còn cần nghiên cứu rồi phát triển chiêu thức nữa.

Mà cái này thì không cần, chỉ cần các người thể hiện chiêu thức tương đương là đã giúp Bộ Tranh học rồi, không cần đi nghiên cứu, không cần suy nghĩ, phát triển nữa.

Bộ Tranh càng đẩy nhanh tốc độ, đã làm cho Ngô Khẩu Đức lộ ra một sơ hở lớn, sau đó Bộ Tranh một kiếm đâm tới…

"Đang!"

Kiếm của Bộ Tranh nhanh chóng đâm vào, bị chân khí phòng ngự của Ngô Khấu Đức chặn lại, ngay sau đó hắn liền thối lui ra một khoảng cách. Lẳng lặng nhìn Ngô Khấu Đức, hình như không tấn công mà đợi đối thủ tiến đánh.

"Vù vù..."

Ngô Khấu Đức hít mấy hơi, nhìn Bộ Tranh.

Vào lúc này thì mọi người đều đã nhìn thấy một lợi thế rất lớn dành cho Bộ Tranh bằng chứng là Bộ Tranh không có vẻ gì là mệt mỏi, còn Ngô Khấu Đức thì chảy mồ hôi rồi thở dốc, mặc dù chỉ là biểu hiện nhưng cũng làm cho người khác có đánh giá.

Mà chính lúc này thì Ngô Khấu Đức lấy ra trận binh của mình, đó là một đôi quyền sáo thập phần tinh xảo, bao phủ cả hai tay, đồng thời có không ít gai nhọn, thoạt nhìn rất dữ tợn.

Chỉ là quyền sáo trận binh này hình như phẩm cấp không cao lắm, quyền sáo chính là một trong những vũ khí khó chế tạo nhất, nhưng cũng vì vậy nên nó có rất nhiều trận pháp.

“Ngươi rất khá, chỉ là vận may của ngươi nên dừng lại ở đây thôi”.

Lúc đeo quyền sao vào, Ngô Khấu Đức trở nên kiêu ngạo hung hăng hơn, cứ như là lúc trước Bộ Tranh áp chế hắn là do vận khí mà thôi.

“Vận may thì không thể xác định được, còn ta thì dựa vào thực lực.”

Bộ Tranh cười nói rồi giơ kiếm lên giả bộ có chút lãnh khốc.

Đông Phương Như Mộng cũng bó tay với tên này, lúc này không hiểu hắn còn giả lãnh khốc làm gì, đừng nói là cố ý cho đối thủ cơ hội xuất trận binh đó.

Không sai, Bộ Tranh chính là cố ý, bởi vì đây là luận võ hội, điều quan trọng không phải là thắng thua mà là điều ngươi học được cái gì, thua cũng không phải là chuyện xấu, nó có chỗ tốt là giúp hắn tiến bộ hơn mà thôi.

Nếu như một trăm lần luận võ thắng lợi, nhưng không có học được điều gì, mà một trăm lần luận võ thua, lại học được không ít, Bộ Tranh trăm phần trăm sẽ chọn cái sau, con người quan trọng nhất là làm cho mình tiến bộ chứ không phải là làm cho kẻ địch tiến bộ.

Đương nhiên thỉnh thoảng, làm ngược lại cho có chút kích thích thì vẫn được.

Rất nhiều người đều quên điểm này, chỉ quan tâm tỷ võ thắng thua, nhưng không biết hấp thụ kinh nghiệm trong khi luận võ.

Bộ Tranh vừa rồi đã có thể đắc thủ rồi, hắn đâm ra một kiếm kia đã có thể đánh bại Ngô Khấu Đức, nhưng hắn không làm vậy, vì hắn biết thực lực chân chính của Ngô Khấu Đức còn chưa phát huy ra hết.

Mà lúc trước hắn không cho đối thủ thể hiện thực lực chân chính là vì hắn muốn luyện tập thử cách đánh nhanh thắng nhanh áp chế toàn diện xem thử.

Ngô Khấu Đức còn không biết mình bị biến thành đối tượng bồi luyện của đối phương, trong lòng còn đang âm thầm nghĩ không biết làm thế nào để hạ gục Bộ Tranh đây.

"Hàng long quyền pháp!"

Ngô Khấu Đức vừa ra tay đã là chiêu thức uy mãnh, quyền sáo hơi phát quang, phía trước song quyền tạo cho người ta có cảm giác như không gian vặn vẹo, như là sự phát tiết của hắn sau thời gian dài bị Bộ Tranh áp chế.

"Oanh, oanh, oanh..."

Quyền đầu của Ngô Khấu Đức dẫn dắt uy lực bạo tạc, làm hai cột đá ở bên nổ tung, chiêu thức kia quả nhiên cương mãnh vô cùng,

nếu bị đánh trúng, coi như là cao thủ thất mạch cũng sẽ thụ thương, nhưng vấn đề là hắn cần đấm trúng mục tiêu mới được.

Bộ Tranh căn bản không để hắn đấm trúng, có điều không phải dùng thân pháp né tránh mà là sử dụng kiếm pháp dẫn dắt phương hướng công kích, khiến hắn không thể đánh trúng mục tiêu.

Hiện tại bộ tranh biểu hiện ra chính là phòng ngự, mà kiếm pháp phòng ngự cũng có rất nhiều, trong đó dẫn dắt công kích chính là loại hết sức quan trọng, loại kiếm pháp này chẳng những có thể dẫn dắt công kích mà còn có thể lập tức phản kích làm cho đối phương phải đề phòng.

Chẳng qua, Ngô Khấu Đức cũng không phòng ngự kiếm của Bộ Tranh mà hắn muốn giống như Bộ Tranh lúc nãy, luôn luôn áp chế Bộ Tranh, khiến Bộ Tranh không có thời gian để phản kích.

Nhưng rõ ràng rằng hắn không thể làm được trước một Bộ Tranh xuất chiêu như nước chảy mây trôi, rất nhiều khi chiêu thức của hắn bị Bộ Tranh phá giải.

Điều này làm cho hắn rất là căm tức, công kích cũng càng ngày càng mạnh, thậm chí không quan tâm đây là tỷ võ nữa, đến cả sát chiêu hắn cũng đã xuất ra rồi.

"Quyền trận, một quyền định thiên hạ! !"

Ngô Khấu Đức đột nhiên phi thân về phía trước, sau đó trên quyền sáo xuất hiện quang hoa, ở trước mặt hắn xuất hiện một trận đồ, sau đó, một trận đồ to lớn màu vàng nhạt to lớn hình quyền đầu bay ra, làm lật tung hết đất đá ở lôi đài luận võ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.