Độc Bộ

Chương 2: Chương 2: Nhặt được hai lão bà trên núi (2)




"Ê này. . . Các ngươi đã chết chưa?"

Đúng vào lúc các nàng đang cảm thấy không có khả năng có người xuất hiện nhất, đột nhiên một giọng nói vang lên. Lúc này, trong lòng các nàng chẳng còn tâm trí nào mà đi bắt bẻ câu nói vừa rồi, mà chỉ có niềm vui sướng như điên, không thể tưởng được bây giờ lại có người xuất hiện, là ai đi chăng nữa thì cũng đều là cứu tinh.

Nếu như còn sức lực, nhất định các nàng sẽ ngẩng đầu tìm kiếm nơi phát ra giọng nói đó. Nhưng hiện giờ các nàng làm gì còn chút hơi sức nào, đành phải dựa vào giọng nói mà phán đoán, người này hẳn là một thiếu niên, tuổi tác có lẽ không lớn lắm.

"Không nghe thấy chúng ta vẫn còn nói chuyện ư, sao còn hỏi đã chết chưa." Mộ Dung Tình lên tiếng.

"Ah, chưa chết à, vậy các ngươi tiếp tục nằm nhé, ta về đây." Thiếu niên thốt lên. Sau đó, tiếng bước chân của gã xa dần.

". . ."

"Đợi một chút, chúng ta chưa chết, nhưng cũng sắp chết rồi. Giúp chúng ta một chút, chúng ta nhất định sẽ hậu tạ." Lăng Ngạo Tuyết nói.

"Mẹ ta nói, cứu một mạng người hơn xây tháp bảy tầng, cho nên ta sẽ cứu các ngươi." Tiếng bước chân thiếu niên lại gần, gã đi tới bên cạnh người Lăng Ngạo Tuyết, quan sát sơ qua.

Đến lúc này, Lăng Ngạo Tuyết đã tận mắt nhìn thấy gã thiếu niên. Đó là một thiếu niên cõng theo một cái sọt đựng thuốc trên lưng, hình như là người đi hái thuốc. Bên trong cái sọt dường như có không ít cây thuốc, thu hoạch không tệ.

Cảm giác đầu tiên mà thiếu niên này mang lại cho nàng, đó chính là khí chất thuần phác. Gã thiếu niên có vẻ ngoài tối đa là mười lăm mười sáu tuổi, tuy nhiên vóc dáng thực sự cao lớn, còn hơn cả một người trưởng thành bình thường, có lẽ là do nguyên nhân suốt ngày leo lên núi hái thuốc.

Làn da hơi ngăm đen, nhưng lại tạo ra ấn tượng rất khỏe mạnh. Còn xét về mặt ngũ quan, chẳng ngờ thiếu niên này lại thuộc về mẫu người anh tuấn. Nếu như làn da trắng hơn một chút, có thể nói đó là một cậu học trò tuấn tú ngọc thụ lâm phong.

Bởi vì làn da hơi ngăm đen, nên đã che dấu đi một chút gì đó, nhưng đồng thời có thêm một chút gì đó, bởi vậy mới không có cảm giác là một cậu học trò anh tuấn, mà mang hơi hướng là một thiếu niên anh tuấn đầy nam tính.

Đương nhiên, mức độ anh tuấn này vẫn không thể khiến cho Lăng Ngạo Tuyết động tâm. Trong số những người theo đuổi nàng, kẻ có bề ngoài anh tuấn hơn thế này thực sự có rất nhiều. Đồng thời, so với nàng, tuổi tác của thiếu niên này nhìn chung vẫn nhỏ hơn một chút.

"Thương thế của các ngươi rất nặng." Thiếu niên lên tiếng. Đối với gã, tổn thương thế này đã là rất nghiêm trọng.

"Không cần lo lắng, tiểu huynh đệ! Ngươi chỉ cần cho ta một chút nội khí là được rồi." Lăng Ngạo Tuyết vừa cười vừa nói. Chỉ cần một chút nội khí là đủ giúp nàng khôi phục chân khí, sau đó có thể tự chữa trị.

Theo nàng được biết, thiên hạ này toàn dân đều tập võ, nội khí thật sự là một thứ bình thường, cho dù ngay cả nhất mạch còn chưa thông, thì cũng phải có một chút xíu, như vậy là đủ rồi.

Chẳng qua, điều nàng không nghĩ tới chính là --

"Nội khí? Ta không có." Thiếu niên lắc đầu trả lời.

"Cái gì? Ngươi không có? Ngươi không có tập võ sao?" Lăng Ngạo Tuyết ngỡ ngàng hỏi lại. Nàng không sao ngờ tới chính mình sẽ đụng phải người không tập võ. Điều này quả thực có thể nói là may mắn lắm mới gặp được, giống y như việc các nàng bất ngờ xuất hiện ở đây vậy, xác suất xảy ra quá nhỏ.

"Có tập võ, nhưng ta quá ngu dốt, không học được." Thiếu niên trả lời. Câu đáp án này khiến cho tâm tình của hai thiếu nữ lập tức rơi xuống đáy cốc.

"Ai, có lẽ đây là ý trời. . ." Lăng Ngạo Tuyết thở dài một tiếng.

"Các ngươi không cần bi quan như thế, tuy rằng không học được nội khí, nhưng ta biết cầm máu. Sau khi cầm máu xong, ta sẽ giúp các ngươi tìm đại phu chữa trị." Thiếu niên lập tức nói ngay. Lời nói của gã khiến cho hai thiếu nữ nhen nhóm lên hy vọng.

Chỉ cần cầm được máu, vậy thì không còn vấn đề gì nữa rồi. Mình điều dưỡng ở chỗ này vài ngày là sẽ khôi phục, căn bản không cần tìm đến vị đại phu nào hết.

"Vậy nhờ tiểu huynh đệ giúp chúng ta cầm máu." Lăng Ngạo Tuyết nói.

"Được rồi, ta lập tức giúp các ngươi. . . đợi chút. . ." Thiếu niên gật đầu mấy cái, sau đó lại đột nhiên lắc đầu, "Thế này hình như là không được rồi."

"Ngươi làm sao vậy?" Hai vị thiếu nữ hỏi.

"Vị trí vết thương của các ngươi. . . Mẹ ta nói, nam nữ thụ thụ bất thân." Thiếu niên quan sát thương thế của hai thiếu nữ, sau đó cực kỳ bất đắc dĩ trả lời.

". . ."

Lúc này các nàng mới chú ý tới, vị trí vết thương của chính mình chẳng hay ho chút nào, đều nằm ở quanh bộ ngực, một người thì ở bên trên một người kia bên dưới, kiểu gì hai người cũng không thể nào thoải mái được. Tuy rằng thiếu niên này còn nhỏ tuổi, nhưng dù sao cũng có chút ngượng ngùng.

"Bây giờ là cứu người, ngươi là thầy thuốc, không cần tính toán nhiều như vậy." Lăng Ngạo Tuyết nói, mặt hồng lên một chút. Dù nàng đã tìm được một lý do rất hợp lý, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác khá ngượng ngùng. Dẫu sao, cái nơi đó nàng chưa bao giờ từng cho một gã đàn ông nào nhìn thấy.

"Không có chuyện gì đâu, ta không ngại." Mộ Dung Tình cũng đã quyết định dứt khoát rồi. Nàng hoàn toàn không thèm bận tâm đến điều này, tính mạng quan trọng hơn. Hơn nữa, đó chỉ là một "Tiểu thí hài" mà thôi.

"Vậy thì không được đâu! Mẹ ta từng nói, không thể chịu thiệt thòi, nhưng cũng không thể chiếm tiện nghi của người khác. Nếu ta làm như vậy sẽ làm hỏng danh tiết của các ngươi, hay là bỏ đi thì vẫn hơn." Thiếu niên lắc đầu, giống như cự tuyệt rồi chuẩn bị bỏ đi.

"Chẳng lẽ danh tiết còn quan trọng hơn so với tính mạng của chúng ta hay sao?" Mộ Dung Tình nhìn thẳng vào gã thiếu niên hỏi.

"Phụ nữ các ngươi chẳng phải lúc nào cũng nói danh tiết quan trọng hơn tính mạng hay sao?" Thiếu niên có phần rối trí hỏi lại, "Mẹ ta cũng nói như vậy."

"Ách. . ." Lăng Ngạo Tuyết nghẹn lời hết cách.

"Thế này cũng chẳng đáng là cái gì, giang hồ nhi nữ, có đôi khi có thể không câu nệ tiểu tiết." Mộ Dung Tình nói. Nàng vốn còn định nói thêm, tiểu tử nhà ngươi, lông có lẽ còn chưa mọc đủ, lăn tăn cái gì chứ.

"Hiểu rồi!" Thiếu niên ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu nói. Điều này khiến cho hai tâm trí hai thiếu nữ buông lỏng. Nhưng ngay sau đó lại một lần nữa họ lại lâm vào câm lặng, bởi vì gã thiếu niên nói thêm một câu.

"Nhưng, ta không phải giang hồ nhi nữ."

". . ."

"Chúng ta không thèm để ý là được, làm sao ngươi còn dài dòng như vậy." Lăng Ngạo Tuyết không nhịn được nữa nổi đóa, còn Mộ Dung Tình tức thì hết sức hiếu kỳ liếc sang Lăng Ngạo Tuyết, giống như muốn nói, câu này đúng ra do ta nói mới phải, thế này hình như không phù hợp với tính cách của ngươi.

"Các ngươi không thèm để ý, nhưng ta không thể vi phạm nguyên tắc. Hay là thế này đi, ta sẽ đưa thuốc cho các ngươi, tự các ngươi đắp lấy." Thiếu niên lắc đầu nói.

Hai người có phần bó tay rồi, cái tên tiểu hỗn đản này thật phiền phức a! !

"Nếu chúng ta có thể cử động, thì không cần đến ngươi rồi." Lăng Ngạo Tuyết tức giận nói.

"Nếu đã vậy. . . Ta sẽ ra tay vậy! !" Thiếu niên giống như đã đưa ra một quyết định rất trọng đại.

"Nên làm như vậy từ lâu, ngươi đã nghĩ thông suốt rồi sao." Lăng Ngạo Tuyết nói.

"Cách nghĩ của ta là thế này, ta chiếm tiện nghi của các ngươi nên không thể không chịu trách nhiệm, cho nên, ta dứt khoát cưới các ngươi, vậy thì không có vấn đề gì nữa rồi. Vừa khéo, mẹ ta sợ ta không kiếm được vợ." Thiếu niên trả lời.

"A. . ." Hai thiếu nữ lập tức hóa đá.

"Chúng ta không cần ngươi chịu trách nhiệm! Tiểu hỗn đản nhà ngươi, chưa đủ lông đủ cánh, lại dám có ý nghĩ xấu đối với chúng ta." Lăng Ngạo Tuyết giận dữ nói. Không ngờ cách nghĩ của cái tên tiểu tử này lại là như thế, tuổi không lớn lắm, nhưng lại không thiếu can đảm, muốn lấy song kiều chúng ta.

"Đây không phải là có ý xấu với các ngươi, mà là chịu trách nhiệm. Mẹ ta đã nói, làm người phải chịu trách nhiệm." Thiếu niên chân thành nói.

"Mẹ ngươi có nói với ngươi, phải biết biến báo hay không."

"Mẹ ta nói, dùng bất biến ứng vạn biến."

". . ."

"Tiểu đệ đệ, hiện giờ ngươi mấy tuổi rồi?" Mộ Dung Tình đột nhiên hỏi.

"Một tháng nữa là ta mười lăm tuổi rồi." Thiếu niên đáp lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.