Độc Bộ

Chương 193: Chương 193: Phòng luyện đan bỏ hoang!




"Đến rồi, nơi này chính là địa phương luyện đan của chúng ta..." Tần Sương dẫn Bộ Tranh đi vào phòng luyện đan của Tần gia, khi đang giới thiệu nửa chừng với Bộ Tranh thì đột nhiên ngừng lại.

Không vì điều gì đặc biệt, chẳng qua lúc quan sát phòng luyện đan trước mắt, nàng hơi bị bất ngờ!

"Tần sư tỷ, cô xác định đây là nơi luyện đan mà không phải là nơi bỏ hoang đấy chứ?" Bộ Tranh nhìn phòng luyện đan trước mặt hỏi.

Phòng luyện đan trước mặt đúng như lời miêu tả của Bộ Tranh, khắp nơi là rác thải, tơ nhện chăng kín, căn bản là một nơi bị bỏ hoang lâu lắm rồi.

"Sao kỳ vậy ta, lần trước đến đây nó đâu phải thế này, tuy rằng không được chú trọng nhưng ít ra còn có người mà." Tần Sương nhíu mày nói.

"Ta nói này Tần sư tỷ, cái lần gần nhất cô đến đây là lúc nào?" Bộ Tranh không khỏi hiếu kỳ, nhìn hoàn cảnh xung quanh, nơi này ít nhất đã bị bỏ phế từ một năm trở lên, thậm chí lâu hơn nữa.

"Cái đó hả... Hình như là trước khi ta tới Thanh Vân kiếm phái..." Tần Sương nói lí nhí.

"Trước khi tới Thanh Vân kiếm phái? Vậy thì đã bao nhiêu năm rồi, để ta tính coi, thời gian cô rời khỏi Thanh Vân kiếm phái là..." Bộ Tranh chuẩn bị tính toán thời gian.

"Khụ khụ, trước hết ta đi hỏi tình hình một chút, ngươi chờ ở chỗ này nha." Tần Sương chạy một cái vèo, quá rõ ràng là không muốn tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa, chỉ có điều nàng lại không nghĩ tới, Bộ Tranh vẫn còn đang tính toán.

"Khoảng sáu bảy năm đó, nghe nói Tần sư tỷ là..."

Lâu rồi Tần Sương không tới đây quả thật là một điều vô cùng bình thường, bởi vì nàng không cần phải đến, cần cái gì là có người đưa cho cái đó, hơn nữa, phòng luyện đan của Tần gia đã không thể đáp ứng được nhu cầu của nàng. Bình thường nàng hoặc là đến nhà kho của Tần gia trao đổi hoặc đi chợ mua.

Nói kiểu gì thì nói, trong trí nhớ của nàng, phòng luyện đan đan vẫn tồn tại, nàng chỉ không ngờ đến rằng nó đã bị biến thành tình trạng như bây giờ, hiện tại nàng rời đi chính là đi tìm quản gia hỏi qua tình huống.

Sau khi nàng rời đi, Bộ Tranh cảm thấy nhàn rỗi chẳng có việc gì làm cho nên nảy ra ý định quét dọn nơi này, lấy công cụ dọn dẹp từ trong càn khôn giới ra, bắt đầu quét tước một hồi. Đối với rác rưởi bên trong phòng thì thu toàn bộ vào túi càn khôn chuyên chứa đồ bỏ đi, sau đó tìm nơi nào đó ném mấy thứ không thể làm tài liệu đi.

Nếu có thể làm tài liệu, coi như chỉ có thể làm củi đun thì hắn hắn đều lưu lại, dù sao đi nữa vật phẩm càn khôn trong tay hắn hiện tại có không ít.

Nơi này cần tu bổ hay không Bộ Tranh không để ý đến, có thể quét dọn qua đã là không tồi rồi.

Sau khi quét tước phòng này, Bộ Tranh phát hiện bên trong còn có mấy cái lò luyện đan không tồi, hiện tại ngoại trừ mặt ngoài bị bụi bám dày đặc ra thì công năng hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Gần đây Bộ Tranh đang muốn luyện chế một cái lò luyện đan khác cho mình, lò luyện đan hiện tại của hắn đã có rất nhiều hạn chế, chẳng qua chưa tìm được vật thay thế, cũng chẳng có tài liệu để luyện chế, mà mấy lò luyện đan này tựa hồ có thể trở thành lò thay thế của hắn, thậm chí có thể nói, còn có thể trở thành lò luyện đan của hắn.

Bộ Tranh muốn luyện chế lò luyện đan là vì muốn phát huy ra toàn bộ năng lực của mình, mấy lò luyện đan trước mắt này, hoàn toàn có thể đáp ứng tiêu chuẩn luyện đan của hắn hiện tại.

"Quản gia nói, chỗ này đã bị bỏ hoang hai ba năm rồi, nói ta có thể tùy tiện xử trí, a, sao nơi này lại sạch sẽ thế, có phải ta đến nhầm nơi không? Bộ Tranh, Bộ Tranh ới..." Tần Sương trở về liền lớn tiếng kể rõ đầu đuôi, nhưng rất nhanh nàng lại hiện ra sự khác biệt của chỗ này.

"Đây, cô không tới nhầm đâu, vừa rồi ta rảnh rỗi nên quét tước nơi này một chút." Bộ Tranh từ bên trong đi ra, trả lời.

Tần Sương cẩn thận nhìn ngó xung quanh một hồi, nói "Tay chân của ngươi thật nhanh nhẹn, mới đi có chút xíu mà ngươi đã quét dọn sạch sẽ như vậy, ngay cả bên trong cũng quét dọn xong.

"Bình thường thôi, có vật phẩm càn khôn, thu dọn rất tiện." Bộ Tranh nói.

"Hiện tại ngươi dự định làm gì?" Tần Sương hỏi.

"Làm gì là sao?" Bộ Tranh hỏi ngược lại.

"Nơi này đã không có người, ngươi còn muốn ở đây sao?" Tần Sương hỏi.

Bộ Tranh suy nghĩ một chút rồi hỏi :"Vừa rồi không phải cô mới nói, quản gia bảo cô tùy tiện xử trí nơi này sao?"

"Đúng là nói như thế, trong này căn bản không có ai, hắn tự nhiên nói tùy ta xử trí." Tần Sương khoát tay nói, nơi này vốn không phải là địa phương quan trọng, hơn nữa bỏ hoang nhiều năm như thế, căn bản sẽ không có ai quan tâm tới nơi này.

Nhắc đến lý do vì sao nơi đây lại hoang phế thì nghe nói trước kia luyện đan sĩ già quản lý nơi này chết bệnh, ở đây vốn cũng không có bao nhiêu người, không ai chịu ở lâu trong đây cho nên đổi đến địa phương khác của Tần gia làm việc.

"Nếu đã nói cô tùy tiện xử trí, vậy thì cô giao nơi này cho ta, ta ở đây luyện đan dược, ta tìm được một vài đan phương, cô chỉ cần nói cho ta biết cách phối chế tài liệu trong đan phương là được, thủ pháp thì ta tự xem là biết." Bộ Tranh lấy một quyển sách ra, còn có vài tờ đan phương.

Trong quyển sách này ghi lại một số đan phương bình thường, đương nhiên chỉ là đan phương của đan dược cửu phẩm ai ai cùng biết, trong đó quan trọng nhất là bản thăng cấp của bồi nguyên đan, chân khí đan.

Khi người ta bắt đầu lĩnh ngộ ra chân khí, hiệu quả của bồi nguyên đan cơ hồ không có tác dụng gì nữa, đối với người chưa lĩnh ngộ ra chân khí thì hiệu quả của chân khí đan cũng tốt hơn bồi nguyên đan nhiều, có thể giúp người ta nhanh chóng lĩnh ngộ ra chân khí.

Hiện tại Bộ Tranh đã có chút tin tưởng vào mình, không giống như lúc trước, cảm thấy mình học không đến nơi đến chốn, muốn người ta dạy cho mình, hiện tại hắn chỉ cần cách phối chế tài liệu của đan phương là được, thủ pháp thì hắn nhìn là biết, sức lửa thì nhìn vào kinh nghiệm cá nhân.

Bởi thế, quyền sách này chính là kinh nghiệm luyện đan, mấy cái giải thích kỹ xảo hay giảng dạy thủ pháp luyện chế linh tinh thì với hắn mà nói không có tác dụng gì.

Tính ra, trong quyển sách này cũng chỉ ghi mấy đan phương mà thôi, cho nên Tần Sương đọc xong rất nhanh, chỉ cần nói qua một lần, Bộ Tranh đã nhớ kỹ toàn bộ.

" Bộ Tranh, có đôi khi ta thật sự vô cùng nghi ngờ, lấy trí nhớ của ngươi, vì sao ngươi lại không biết chữ?" Tần Sương hơi cảm thán, dù nàng đọc xong những đan phương này, trong thời gian ngắn cũng không thể nhớ được, khó nhớ nhất là liều lượng, nhưng Bộ Tranh chỉ cần nghe một lần đã nhớ rõ.

Trí nhớ khủng bố như vậy vì cớ gì là không biết chữ, điểm này Tần Sương nghĩ hoài mà không thông.

"Ta nào biết a, dù sao ta nhận chữ nào là sai chữ đó, cho nên dứt khoát không học, lãng phí thời gian đi học chữ, còn không bằng đi hái ít dược liệu, kiếm chút thu nhập." Bộ Tranh lắc đầu nói, lúc hắn bắt đầu học chữ thì đã phải lo lắng cho cuộc sống của mình.

"Tiểu sư đệ thật đáng thương!" Tần Sương sờ sờ đầu của Bộ Tranh, vừa có chút thương cảm, vừa có chút nghịch ngợm.

"Ta là con nhà nghèo cho nên phải sớm phụ giúp gia đình, cũng không có gì to tát cả, chỗ này có mười vạn lượng kim phiếu, cô cầm mua tài liệu giúp ta..." Bộ Tranh vừa nói mình nhà nghèo vừa lấy mười vạn kim phiếu ra, điều này khiến Tần Sương ngây cả người.

"Ngươi có được mười vạn lượng kim phiếu từ đâu á? Đây không phải là số lượng nhỏ a." Sau khi ngây người một hồi, Tần Sương lên tiếng hỏi, đồng thời tiếp nhận kim phiếu trong tay của Bộ Tranh.

"Có người đánh lộn với ta, đánh không lại ta nên thua, cho nên ta có được mười vạn lượng vàng, sau đó, cha của hắn nhìn ta không thuận mắt, muốn đánh ta, may mắn, lúc ấy có đám người Lưu tiền bối áp trận, bằng không cha của hắn giết chết ra rồi, tiếp đó cha của hắn cảm thấy thân phận của ta rất cao, cho nên bồi thường cho ta mười vạn lượng vàng." Bộ Tranh trả lời.

"Rốt cuộc là như thế nào, nói rõ ràng chút đi." Tần Sương nói.

Tuy rằng hôm qua Bộ Tranh đã nói qua chuyện ở Huyền Chân lâu, nhưng hắn không đề cập đến trận chiến đấu này, dù sao không phải chuyện gì cũng đều phải kể ra, lúc ấy hắn nói mình đụng phải đám người Lưu Bác Hỉ, lộ ra mình là sư đệ của Tần Sương, sau đó gặp được người của Bộ gia, sau đó tới đây, đoạn ở giữa bỏ bớt không ít.

Vì thế, Bộ Tranh lại bắt đầu tự thuật sự việc này, vốn hắn định nói ngắn gọn một chút, nhưng do Tần Sương hỏi hết cái này tới cái kia mà kéo dài đến nửa canh giờ, ngay cả chiêu thức xuất ra lúc chiến đấu cũng phải nói tỉ mỉ.

"Thảo nào, chẳng trách Lưu Bác Hỉ kia lại ra mặt, hắn thấy ngươi dùng chiêu nghịch thiên tuyệt kiếm kia, tự nhiên khẳng định ngươi và ta là đồng môn." Lúc này Tần Sương càng thêm rõ ràng ý nghĩ của Lưu Bác Hỉ.

"Nguyên lai là vậy à, chẳng trách lúc đó ta cảm thấy lập trường của hắn thật kiên định, bất quá cũng nhờ hắn mà ta mới thoát hiểm, ân tình này ta vẫn phải trả." Bộ Tranh cũng hiểu ra, nhưng dù thế, cũng không khiến hắn quên đi ân tình, hắn chắc chắn phải báo đáp.

"Vậy giờ ngươi đi với ta, mua tài liệu, thuận tiện cảm ơn người ta." Tần Sương nói.

"Đi thì đi, nhưng mà nơi này dù quét dọn xong rồi, nhưng vẫn còn rất nhiều chỗ cần tu sửa, ta muốn tu sửa nơi này một chút, chuyện cảm ơn bọn họ thì đợi ta chuẩn bị xong lễ vật cho bọn họ đã." Bộ Tranh nói, từ trước đến nay hắn cảm tạ người khác đều bằng hành động thực tế, bái phỏng người khác thì phải có lễ vật, nếu như gặp mặt thuần túy thì miễn khoản này.

"Cũng đúng, mười vạn lượng kim phiếu kia đưa ta luôn đi." Tần Sương duỗi tay nói.

"Được..." Bộ Tranh lấy mười vạn lượng kim phiếu còn lại đưa cho Tần Sương, sau đó -

"Vì sao lại đưa cô, chẳng lẽ mười vạn lượng lúc nãy chưa đủ sao?"

"Không phải, ta sợ để chỗ ngươi sẽ bị mất, ta đây là giúp ngươi bảo quản, ngốc ạ!" Tần Sương cười cười, sau đó bỏ chạy.

"A..."

Bộ Tranh phát ra một tiếng tiếng kêu cực kỳ bi thảm, đây chẳng khác nào lấy mạng hắn cả, trong đầu chỉ niệm một câu, trả lại cho ta, trả lại cho ta...

Tiếng kêu thảm thiết của hắn khiến cho mọi người của Tần gia hoảng hồn, thầm nghĩ trong lòng, ai mà giữa thanh thiên bạch nhất giết heo vậy trời? Đây khẳng định không phải là heo bình thường, nhất định là thiết giáp liệt diễm heo, yêu thú thất cấp loại heo.

Bộ Tranh kêu thảm thiết thế nào cũng chẳng thay đổi được gì, kim phiếu này khẳng định một đi không trở lại, muốn trở về em của ngày hôm qua cũng vô vọng, thay vì ngồi chờ tiền nơi ấy thì hắn rất nhanh nghĩ ra một chủ ý, đó là bắt Tần Sương mua thật nhiều tài liệu, bất kể là tài liệu luyện khí hay tài liệu luyện đan, thậm chí là tài liệu đúc kiếm cũng phải mua, mua cho bằng hết hai mươi vạn lượng vạng này.

Vì thế, Bộ Tranh thoắt cái con tim đã vui trở lại, bắt đầu tu sửa phòng luyện đan này, một ngày trôi đi rất nhanh, hắn gần như đã sửa xong, có điều đến tối rồi mà Tần Sương vẫn chưa quay trở về, cũng không biết nàng đang làm gì.

Bộ Tranh cũng không quan tâm cho lắm, nơi đây chính là địa bàn của Tần Sương, với lại người có thể đánh thắng nàng, Thần Kiếm vương triều này không có được mấy người, vì thế, hắn bắt đầu dùng đan lô mới luyện đan, làm quen dần dần với sức lửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.