“Ngươi có bệnh à!” Bộ Tranh rút kiếm ra, cũng không đâm sâu vào.
“Ngươi giết ta đi!” Thiếu niên kia tiếp tục quát.
Mà Bộ Tranh cũng không để ý tới hắn, chẳng qua là trở lại bên người Bộ Vân Y, nói: “Ta nói rồi, ta thật sự là mạnh bình thường”.
“Ngươi thật sự không nói láo? Ngươi thật sự có cảnh giới tứ mạch nhị trọng thiên?” Bộ Vân Y nhìn Bộ Tranh, vẻ mặt không dám tin, hiện tại Bộ Tranh một chiêu hạ địch, làm cho nàng phát giác rằng chính mình trước kia đều hiểu nhầm, nàng cảm thấy lời Bộ Tranh nói trước đây đều là thực.
Không chỉ là cảnh giới, mà còn chuyện Thần Kiếm Vương Triều, người sư tỷ kia có thể là thật.
“Đương nhiên là có, chẳng qua tỷ nói ta không phải, ta còn tưởng rằng thật sự không phải.” Bộ Tranh sờ đầu nói, hắn đối với chuyện tình cảnh giới cũng là nghe người ta nói, hơn nữa cũng chỉ có mấy người nói cho hắn biết, nếu như có người nói hắn không phải, hắn tự nhiên sẽ cảm thấy không phải. (A Cực : Ta cũng không rõ cảnh giới trong cái truyện này, bây giờ hắn nói cảnh giới gì ta cũng đếch hiểu :D. A Vi : Có gì đâu Cực đệ à, ka đây cũng không hiểu lắm, chắc phải lục lại mấy chương đầu đọc lại, A Vi kính phím.)
Lúc sau, khi hắn thấy thực lực của người khác, phát hiện mình tựa hồ cũng có thể phá giải chiêu thức của đối phương, thật giống như có năng lực tới đánh một trận. Coi như mình không có thực lực cảnh giới kia, nhưng mình cũng mạnh bình thường giống như họ.
Sau đó, có người giải thích cảnh giới thực lực của bọn hộ, hắn cảm giác được cảm giác về cảnh giới thực lực của mình là chính xác, mình chính là tứ mạch nhị trọng thiên. Bởi vì những người có cảnh giới tứ mạch, mình đều có thể đánh một trận.
“Ngươi làm sao ngay thực lực của mình cũng không rõ?” Bộ Vân Y có chút hết chỗ nói.
“Không có người dạy, ta làm sao biết được. Dù sao cảnh giới thực lực cũng không thể đại biểu cái gì, chẳng qua là không nghĩ tới tỷ yếu như vậy, ngay cả Tú Anh còn mạnh hơn tỷ.” Bộ Tranh khoát khoát tay nói.
“Tú Anh? Là nha đầu thường ở cùng ngươi sao? Nha đầu kia cũng rất bình thường, không thể nào mạnh hơn ta, trừ phi nàng có kì ngộ.” Bộ Vân Y lắc đầu nói, đối với Tú Anh nàng rất hiểu rõ.
“Chính là nàng…” Bộ tranh đang định nói điều gì đó thì lúc này có người lên tiếng.
“Các ngươi có phải quá coi thường người khác hay không, tưởng là đang ở nhà sao?” Một thanh niên tầm hai mươi xuân xanh lạnh tanh nhìn hai người Bộ Tranh.
“Phương Tri Tín, ngươi muốn gì?” Phương Tình trong lúc hai người Bộ Tranh nói chuyện vẫn không nói gì, giờ lại hỏi.
“Phương Tri Tín!” Bộ Vân Phi nhìn thanh niên kia, hắn cảm thấy đó chính là người mạnh nhất trong đồng lứa Phương gia.
Đây cũng là điều mà hắn và mọi người không nghĩ tới, bởi vì theo lý thuyết, Phương Tri Tín không nên ra mặt, cảm giác sẽ làm hắn mất mặt.
Mà nếu như lúc này Bộ Vân Phi ra mặt, sẽ tạo cho mọi người một ấn tượng, đó là thân phận hắn cùng thân phận Phương Tri Tín là cùng cấp, đây thật ra là một cơ hội rất tốt.
Chẳng qua vào lúc này, Bộ Vân Phi lại không nắm chắc cơ hội này.
Vẫn là bộ dạng ngồi xem cuộc vui, hắn cũng là bị biểu hiện của Bộ Tranh gây chấn kinh, hắn không nghĩ tới Bộ Tranh lại có thực lực mạnh như vậy, thực lực này đã có thể uy hiếp mình, thậm chí vượt qua mình.
Điều này làm cho hắn nghĩ sao cũng không thông, lúc hắn theo về với lâu chủ Huyền Chân lâu, Bộ Tranh vẫn còn đang ở chỗ Thanh Vân kiếm phái.Vốn là thiên phú cùng thực lực của hắn mạnh hơn Bộ Tranh không biết bao nhiêu cấp bậc, cộng thêm mấy năm nay luôn nhận được tài nguyên đề cao thực lực. Dưới tình huống bình thường, chính mình hẳn là vượt xa Bộ Tranh rất nhiều, rất nhiều, thậm chí căn bản không phải cùng một hai cấp bậc.
Nhưng là tình huống bây giờ thật giống như là ngược lại, Bộ Tranh ngược lại mạnh hơn chính mình, chẳng lẽ sau lưng hắn có cao nhân chống đỡ, mà cao nhân này rõ ràng cao hơn cả lão thái gia.
Lúc này, Bộ Vân Phi đột nhiên nhớ tới lúc trước Bộ Tranh đã nói về Thần Kiếm Vương Triều,chẳng lẽ nói, sư tỷ hắn thật sự là người Thần Kiếm Vương Triều.
Nếu như lời nói kia là thật thì Bộ Tranh đúng là đúng dịp tới nơi này, mà không phải là tới nơi này tìm Bộ gia, muốn đầu nhập vào Bộ gia.
“Ta muốn thế nào, Phương Tình, mặc dù ngươi không tham gia thi đấu lần này, nhưng ngươi cũng là người Phương gia, hiện tại người của Phương gia bị tiểu tử này đánh lén, nhục nhã, ngươi lại giống như muốn bảo vệ hắn, ngươi biết ngươi đang làm cái gì không?” Phương Tri Tín lạnh lùng nói.
“Ta dĩ nhiên biết ta đang làm cái gì, ta cũng không để cho người của Phương gia nhục nhã, ngươi có biết hay không, có một số việc, được càng nhiều, sẽ chỉ làm chính mình tổn thương càng sâu.” Phương Tình biết Phương Tri Tín muốn nói điều gì, nàng cũng chẳng qua là lưu lại một cảnh cáo, sau đó cũng không biểu thị thái độ gì nữa.
Hiện tại vô luận là bên Bộ Vân Y hay là bên Phương Tri Tín, nàng cũng sẽ không phát biểu ý kiến, cho đến khi chuyện này kết thúc mới thôi.
“Bản thân ta muốn xem, cái gì gọi là được càng nhiều, tổn thương càng sâu!” Phương Tri Tín lạnh lùng nhìn Phương Tình, sau đó liền nhìn về phía Bộ Tranh, “Ngươi có biết ngươi làm sai cái gì không?”
“Ta nghĩ là ta biết”. Bộ Tranh nhìn Phương Tri Tín một chút nói.
“Là cái gì?” Phương Tri Tín có chút cao ngạo nhìn Bộ Tranh, hắn muốn Bộ Tranh quỳ xuống trước mặt mình nhận sai, thừa nhận sai lầm của mình. Việc không chiến mà khuất phục người như vậy sẽ làm trong lòng hắn càng thêm thoải mái.
“Nói chuyện với nhà ngươi là sai lầm của ta.” Bộ Tranh nhìn Phương Tri Tín nói.
“Ngươi…” Phương Tri Tín cao ngạo cúi đầu xuống, căm tức nhìn Bộ Tranh.
“Ha ha…” Phương Tình ở một bên cười, sau đó bụm miệng, tựa như muốn nói, ta không muốn cười, nhưng là không nhịn được a, chuyện này thật là buồn cười.
Trên thực tế, nàng chẳng qua là cảm thấy Bộ Tranh nói chuyện cười rất đã, giọng điệu cùng nội dung là cho nàng cảm thấy quen thuộc, nhưng lúc này cười trước nỗi khổ của người khác, cảm giác tựa hồ rất thoải mái, rất thoải mái.
Đợi đã, nói vậy chính mình cũng là bị hắn chán ghét!?
“Tiểu tử, ngươi thật là to gan, có muốn chúng ta quyết đấu một trận hay không, ngươi thua liền quỳ xuống tới nhận lỗi!” Phương Tri Tín vẻ mặt càng trở nên lạnh hơn.
“Ta vừa mới nhận sai rồi, đừng tìm ta nói chuyện, nếu không ta lại nhịn không được phạm sai lầm.” Bộ Tranh có chút ngơ ngác, một bộ dáng chuyện này cũng không phải do lỗi của ta, cũng là ngươi đang dụ dỗ ta phạm sai lầm.
“…”
Tất cả mọi người trầm mặc, trong lòng đêu nghĩ, tiểu tử này hoặc là muốn chết, hoặc là tự tin mù quáng, cảm giác mình có thể thắng được Phương Tri Tín.
Chẳng qua là, có khả năng này sao?
Ai cũng không cảm thấy Bộ Tranh có thể thắng Phương Tri Tín, mặc dù thực lực Bộ Tranh có thể nằm ngoài dự liệu của mọi người, hơn nữa biết là Bộ Tranh của Bộ gia, bọn họ không cách nào dùng ngôn ngữ diễn tả sự khiếp sợ trong lòng mình.
Nhưng khiếp sợ này cũng không để cho họ mất đi phán đoán, Phương Tri Tín trong Huyền Chân lâu, là tồn tại vô địch trong số những người trẻ tuổi, không ai có thể rung chuyển địa vị của hắn.
Hắn hiện tại đã có thực lực gần đến ngũ mạch, một hai năm nay, hắn chính là bị kẹt ở cánh cửa ngũ mạch này, nếu không thực lực càng tiến thêm một bước.
Mà người kẹt ở cánh cửa ngũ mạch rất nhiều, sau tứ mạch, mỗi đại cảnh giới cũng là một cánh cửa lớn, mà độ khó càng lúc càng lớn, coi như là cánh cửa nhỏ cũng giống như một trạm kiểm soát. Có đôi khi một số người cũng sẽ thần kỳ bị kẹt lại ở tiểu cảnh giới.
Thực lực sau tứ mạch, tiến vào một tiểu cảnh giới, vậy thì không phải là một bước, mà là mười trượng, trăm trượng…
Trong lòng người khác, coi như biết Bộ Tranh là tứ mạch nhị trọng thiên, chênh lệch cũng là không thể nào san lấp, huống chi bọn họ không cảm thấy Bộ Tranh có thực lực tứ mạch nhị trọng thiên.
Vì vậy, Bộ Tranh vô luận là ngoài dự đoán của mọi người cỡ nào, kết quả cũng sẽ bị Phương Tri Tín đánh bại, hơn nữa là dễ dàng bị đánh bại.
“Nếu như vậy, ta đây liền xuất thủ.” Phương Tri Tín không muốn nhiều lời, hắn chỉ muốn trực tiếp đánh bẹp Bộ Tranh, tốt nhất là đem phế bộ phận nào đó của Bộ Tranh, như vậy có thể đòi lại thể diện cho mình.
“Đợi đã!” Bộ Tranh giơ tay nói.
“Ngươi có di ngôn gì sao?” Phương Tri Tín dừng động tác, nhìn Bộ Tranh, vẫn lạnh lùng như vậy.
“Ngươi nói ta thua phải quỳ xuống nhận sai, nhưng cũng không nói ngươi thua thì thế nào, cái này phải nói rõ một chút để cho công bằng.” Bộ Tranh nói.
“Ta sẽ không thua!” Phương Tri Tín lạnh lùng nói.
“Cho dù ngươi sẽ không thua, nhưng ngươi ít nhất cũng phải nói rõ một chút, nếu không đừng nói điều kiện khi ta thua.” Bộ Tranh rất nghiêm túc nói.
“Được, nếu ta thua liền làm theo lời ngươi, vô luận ngươi nói gì cũng được.” Phương Tri Tín rất có tự tin, bởi vì hắn cảm giác mình không thể nào thua được.
“ Con người của ta không thích gì, chỉ thích tiền, ngươi thua liền cho ta…” Bộ Tranh nhìn Bộ Vân Y một chút, hắn vẫn không hiểu rõ lắm giá trị của tên thiếu gia này, xem Bộ Vân Y có thể hay không biết một chút.
“Một vạn lượng?” Bộ Vân Y biết Bộ Tranh muốn hỏi cái gì, liền yếu ớt nói ra suy nghĩ của mình.
“Được, cứ như vậy, liền mười vạn lượng vàng, nhị nữu tỷ, ngươi thật quá độc ác.” Bộ Tranh có chút oán giận Bộ Vân Y ra giá quá độc ác.
“…”
Mọi người cảm thấy rất là im lặng, rõ ràng là một mình ngươi thêm giá tiền, cũng thêm ác như vậy, Bộ Vân Y đoán chừng nói là bạc, mà ngươi lại nói là vàng, lại từ một vạn biến thành mười vạn.
Cái này trực tiếp gia tăng gấp trăm lần, quả nhiên là một tên chết vì tiền trong mắt mọi người, dám nói mình yêu nhất là tiền, lại thẳng thắn như vậy.
“Thắng chia cho ta phân nửa!” Bộ Vân Y cười nói, sau lời nói của Bộ Tranh, cảm giác khẩn trương của nàng thật giống như biến mất.
“Không có cửa đâu! Nhiều nhất một hai lượng bạc trắng!” Bộ Tranh suy nghĩ một chút, tựa hồ làm một cái quyết định hết sức khó khăn.
“Cút!” Bộ Vân Y cả giận nói.
“Các ngươi nói hết chưa, nên bắt đầu rồi, người không liên quan tránh xa một chút.” Phương Tri Tín nhàn nhạt nói, bước một bước về phía trước, rất là tiêu sái.
“Các ngươi cũng lui ra, nơi này giao cho ta.” Bộ Tranh khoát khoát tay, giơ giơ hắc kiếm, học bộ dạng tiêu sái của đối phương, chẳng qua là hắn học có chút không quá giống, làm cho người ta cảm thấy có chút buồn cười.
Mà đồng thời, mọi người cũng cảm thấy, sự tiêu sái của Phương Tri Tín cũng thần kỳ biến mất, cũng là bởi vì Bộ Tranh bắt chước, lại đem sự tiêu sái của Phương Tri Tín kéo theo hướng khôi hài, mặc dù không đến nỗi buồn cười, nhưng đã không còn tiêu sái nữa. (A Cực : móa, viết lăng nha lăng nhăng >.<, vãi lão tác giả. A Cực : Có gì đâu Cực đệ à, lão tác giả câu chữ chủ yếu đủ điều kiện số lượng chữ bên qidain, nhưng ta thấy đoạn này khôi hài đấy chứ, A Vi kính phím.)
Đây là một tình huống rất thú vị!!
“Đến đây đi, rút kiếm ra!” Phương Tri Tín nói.
“Được!” Bộ Tranh căn bản không biết gì gọi là khách khí, trực tiếp một kiếm tấn công Phương Tri Tín