Độc Bộ

Chương 161: Chương 161: Tam vĩ bạch hồ!




" Triệu Văn, cha ta sẽ giết ngươi!"

Bộ Tranh nhìn thấy mấy thiếu niên bị một đám người quây vào giữa, mà kỳ quái chính là, vô luận là mấy thiếu niên này hay đám người bao vây bọn họ tựa hồ là cùng chung một thế lực.

Tuy rằng tiêu chí thế lực của bọn họ không phải ai cũng có, nhưng song phương có không ít người đều mang cùng một tiêu chí thế lực, điều này thuyết mình bọn họ hẳn là cùng một thế lực, về phần tại sao cùng một thế lực lại xảy ra chuyện nồi da xáo thịt thế này, Bộ Tranh lại cảm thấy vô cùng bình thường.

Người cùng thế lực, so với người ngoài đấu nhau còn ác hơn.

"Đúng thế, ta sợ lắm, nhưng ai biết chuyện ở đây là do ta làm." Trong những người bao vây, một thanh niên cười hì hì nói, mà đám người bên cạnh hắn cũng đồng dạng phát ra tiếng cười, ý đùa cợt rất rõ ràng.

Khi Bộ Tranh chứng kiến việc này, đã cảm thấy sự tình có chút không ổn, bản thân mình hẳn phải làm bộ không nhìn thấy, bằng không sẽ rước họa vào thân.

Chẳng qua lúc này, chó mập lại làm một chuyện không nên làm...

"Điều ngươi làm ông trời đều thấy hết." Trong những thiếu niên kia, có một thiếu niên rất chính khí nói.

"Lão thiên gia từ trước đến nay đều chỉ nhìn nhưng không nói, chờ phụ thân của các ngươi nghe được lời lão thiên gia nói rồi mới tính." Triệu Văn kia cười cười nói.

" Dao nhi, xem ra lần này ta đã liên lụy nàng." Thiếu niên chuẩn bị nắm lấy tay một cô gái bên cạnh, định nói lời sinh ly tử biệt thì cô gái kia lại né tránh, không cho thiếu niên kia nắm được tay mình.

"Ha ha, Chương Nhật Thăng, ngươi cho rằng Vương Dao sẽ thích ngươi sao, dù vào lúc này, nàng cũng sẽ không để ngươi nắm tay." Triệu Văn kía sau khi nhìn thấy tình huống đó, tựa hồ cười càng thêm lớn tiếng.

" Hừ, ngươi cười cái gì, ngươi thì hay lắm sao? Không biết ai trước đây khoe khoang khoác lác, nói cái gì nhất định có thể tán đổ Dao nhi." Chương Nhật Thăng hừ lạnh phản kích nói.

Tuy rằng Bộ Tranh không tính là quá thông minh, nhưng hắn cũng biết, nói những lời này vào lúc này không có ý nghĩa, chỉ làm mình càng thêm thống khổ, trừ phi ngươi muốn kéo dài thời gian.

"A, là vậy sao?" Triệu Văn chém ra một kiếm, chặt đứt cánh tay trái của thiếu niên kia.

"A!" Thiếu niên kêu thảm thiết, máu tươi tức thì chảy đầy đất, đồng thời cũng bắn sang người bên cạnh, chỉ có điều lúc này không ai để ý đến điều đó.

Cánh tay bị chặt đứt, nếu trong thời gian ngắn không cầm máu, chưa đến mười giây đồng hồ sẽ mất máu mà chết, có lé nếu chết như vậy, thiếu niên kia sẽ rất thống khổ, nhưng vấn đề là người khác sẽ không để hắn chết như vậy, đồng thời chính bản thân hắn cũng không để mình chết.

Thiếu niên kia dùng tay phải phong kín huyệt đạo của mình khiến máu ngừng chảy, đồng thời vận công chữa thương, dù vậy, sắc mặt của hắn vẫn trở nên tái nhợt, sau khi ăn vào một viên đan dược, mới lấy lại chút huyết sắc.

Mà đây là dưới điều kiện Triệu Văn đồng ý hắn mới có thể chữa thương, bằng không hắn sớm chết rồi, hoặc là nói, nếu Triệu Văn trực tiếp giết hắn, hắn cũng đã chết, hắn còn sống chẳng qua là bởi vì Triệu Văn muốn tiếp tục tra tấn hắn mà thôi.

Dưới tình huống như vậy, một số người sẽ lựa chọn lập tức chết đi, không thể chịu nhục, nhưng có người lựa chọn kiên trì, hy vọng sẽ có hội thoát ra, tuy rằng hy vọng này giống như kỳ tích.

" Triệu Văn, ngươi đã muốn tam vĩ bạch hồ kia thì cứ lấy đi, chúng ta sẽ không phản đối gì cả, chúng ta đảm bảo, chuyện này sẽ không có ai biết được." Vào lúc này Vương Dao nhăn mặt nhíu mày, lạnh lùng nói.

Nghe lời nói này, xem ra khởi nguyên của câu chuyện là từ một con tam vĩ bạch hồ, đây là một loại yêu thú, hơn nữa cấp bậc huyết mạch tương đối cao, bình thường đều là cấp bảy cấp tám trở lên, kém nhất đã là cấp sáu.

Nếu như đặt trong thế lực cấp hoàng thì chính là một loại bảo bối, trong thế lực cấp huyền cũng là tương đối hiếm thấy, liệt vào đồ vật quý giá, nhưng không tính là bảo bối gì.

"Tam vĩ bạch hồ kia chúng ta đương nhiên muốn, nhưng các ngươi cũng phải chết, đã sớm không vừa mắt với đám thiếu gia tiểu thư các ngươi, có cơ hội tốt như vậy, chúng ta há có thể bỏ qua chứ." Triệu Văn kia cười âm hiểm nói.

Tựa hồ các thiếu niên bị bao vây rất được phụ bối che chở, trong khi đám người Triệu Văn thì không có, mâu thuẫn trong đó cũng có thể đoán ra, hơn nữa hiện tại không ở trong phạm vi thế lực, lại có tam vĩ bạch hồ này châm ngòi, mâu thuẫn giữa bọn hắn liền bạo phát.

"Đúng thế, các ngươi luôn luôn chỉ tay năm ngón, cái gì cũng muốn lấy thứ tốt nhất, vừa rồi ai vênh váo nói bạch hồ này thuộc về mình, quay về sẽ thưởng cho chúng ta, ha ha, thật sự là buồn cười." Một thanh niên khác lạnh lùng cười, ý tứ châm biếm phi thường rõ ràng.

Nghe đến đó, Bộ Tranh đã hoàn toàn hiểu rõ ngọn nguồn cầu chuyện, nguồn gốc của mâu thuẫn này là đấu tranh giai cấp nội bộ, trong chuyện này hai bên đều sai lè ra, nếu như hắn vừa rồi nổi lên tinh thần trọng nghĩa trợ giúp kẻ yếu thì hố to rồi, những kẻ yếu kia cũng chẳng phải dạng vừa đâu mà còn là dạng chèn bẹt, trước đó còn đứng ở vị trí cường thế.

Loại kẻ yếu này không đáng để đồng tình, cũng không đáng được trợ giúp, Bộ Tranh cũng chẳng rảnh rỗi đi quản chuyện người khác, hắn muốn đi, nhưng Vượng Tài lại gây cho hắn một phiền toái, nhân lúc Bộ Tranh không chú ý, nó đã hạ xuống dưới đất, không may khiến đám người này chú ý, khiến Bộ Tranh muốn ngăn cản cũng đã không còn kịp rồi.

Chuyện Vượng Tài làm chính là lẻn đến bên cạnh con tam vĩ bạch hồ kia, sau đó ngậm tha đi con tam bạch hồ kia, lúc này Bộ Tranh mới chú ý tới,con tam vĩ bạch hồ này là một con non, chẳng thể trách những người này lại tranh đoạt với nhau như vậy.

Phải biết rằng, yêu thú non có giá trị rất cao, cho dù đặt trong thế lực cấp huyền cũng được coi như bảo bối.

Quá trình yêu hóa một năm này của Vượng Tài quả nhiên không uổng phí, ăn nhiều yêu đan cũng như nhiều lần trở thành mồi nhử như vậy, nó cuối cùng biết tiềm phục, dưới tình huống hoàn toàn không bị người nào phát hiện tha đi con tam vĩ bạch hồ non kia.

"..." Bộ Tranh không biết nên nói gì, Vượng Tài này rảnh rỗi đi gây chuyện làm cái gì không biết, mà hắn thì không thể ngăn cản, ngăn cản Vượng Tài chẳng khác nào nói cho người khác biết hắn đang đứng xem ở một bên.

"Triệu Văn, tam vĩ bạch hồ bị con chó tha đi kìa." Bỗng có người phát hiện ra, hơi ngơ ngác nói, bởi vì chính hắn cũng không thể tin được chuyện này, hắn dụi mắt mấy lần, hoài nghi có phải mình nhìn lầm hay không.

Rừng rậm yêu thú này cớ sao lại xuất hiện một con chó, lại còn là chó đất nữa, tuy rằng bộ dáng mập mạp ham ăn vô cùng, nhưng chung quy chỉ là chó bình thường, hẳn là không thể xuất hiện ở đây.

Đặc biệt là con chó này đang tha tam vĩ bạch hồ kia đi, nó làm sao có thể tiếp cận những người này, vì sao những người này không phát hiện ra con chó này chứ?

"Ngươi đang nói mơ gì đó, chó, nơi này làm sao có thể có chó, nơi này là rừng rậm yêu thú a!" Triệu Văn hơi tức giận nói, hắn hoàn toàn không tin lời người kia, còn tưởng rằng đối phương đang lừa mình, nhưng hắn đột nhiên phát hiện không ổn, đây là người mình mà.

Vì thế, hắn giống như mọi người nhìn sang hướng người kia chỉ, lập tức thấy được một hình ảnh khiến hắn khó có thể quên được, một con chó mập màu vàng đang ngậm bạch hồ non chạy rất nhanh về một phía.

Vào lúc này, bọn hắn không ý đến tốc độ của con chó mập này rất nhanh, dù cho bọn hắn đuổi theo cũng sẽ gặp chút khó khăn.

"Thật đúng là bị chó tha đi rồi a..."

Đám người Triệu Văn ngơ ngác nhìn một hồi, trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng, sau đó mới hô to một tiếng :"Mau đuổi theo, đồ ngu, tam vĩ bạch hồ kia chính là bảo bối, đừng để bị con chó hoang kia giết mất."

Sau khi Triệu Văn hét lên liền cảm thấy kỳ quái, nơi này tại sao lại có chó xuất hiện? Có thể có người khác hay không?

Thông thường mà nói, thường có chó là rất có thể có người.

"Gâu gâu!"

Vượng Tài chạy đến dưới tàng cây, đặt tam vĩ bạch hồ trên mặt đất, sau đó sủa với Bộ Tranh ở trên cây.

Hành động này rất rõ ràng khiến người ta biết được một chuyện, bên trên có người!

"Con chó ngu ngốc nhà ngươi, biến xa một chút rồi sủa, đừng để người ta phát hiện." Thanh âm của Bộ Tranh truyền tới, điều này làm cho toàn trường nhất thời không biết nói gì, hiện tại ngươi đã bị phát hiện, không còn liên quan đến con chó ngu ngốc này nữa rồi.

Mà vào thời khắc này, đám người đuổi theo Vượng Tài tới đây đã bao vây cái cây Bộ Tranh đang ẩn núp bên trên.

"Các hạ, mời xuống đây." Triệu Văn hô về phía Bộ Tranh.

"Xuống dưới? Vì sao?" Bộ Tranh hỏi ngược lại, cho ta một cái lý do xuống dưới, các ngươi làm chuyện của các ngươi, đừng có kéo ta vào.

"Chỉ là muốn mời ngươi xuống dưới nói chuyện mà thôi." Triệu Văn cười nói.

"Có lời gì ngươi cứ nói, ta nghe thấy hết." Bộ Tranh đáp lời, lời này khiến cho khuôn mặt Triệu Văn giật giật.

Bộ Tranh nói không sai, ngươi nói chuyện gì bên dưới thì thì trên cây vẫn nghe thấy, nhưng Triệu Văn kia hoàn toàn không phải có ý mời hắn xuống nói chuyện suông, đương nhiên là rất rõ ràng, Bộ Tranh biết rõ, nếu như hắn xuống dưới, vậy chẳng khác nào đưa mình vào khốn cảnh.

"Làm sao bây giờ, Triệu Văn, có người phát hiện ra chuyện này, nếu để lộ phong thanh, tất cả chúng ta đều phải đào vong." Một người bên cạnh Triệu Văn nhỏ giọng nói.

"Điều này không cần ngươi nhắc nhở, ta đang nghĩ biện pháp..." Triệu Văn cau mày nói, với nhân số hiện tại bên hắn, nếu phân ra một bộ phận đi bắt giữ Bộ Tranh thì dưới tình huống không biết rõ sâu cạn của Bộ Tranh, bọn hắn phải thi triển toàn lực, mà muốn thi triển toàn lực thì trước tiên phải giết chết những thiếu niên kia, bằng không đám thiếu niên kia nhất định sẽ chạy trốn.

Nếu đám thiếu niên kia chạy trốn được, bọn hắn chỉ có nước chạy trốn thật xa, nhưng nếu giết đám thiếu niên, khả năng sẽ để cho Bộ Tranh chạy thoát, vậy bọn hắn cũng có khả năng gặp phải kết cục như thế.

Mà nếu như giết đi đám thiếu niên này, còn Bộ Tranh lại dễ dàng bị xử lý thì hắn lại không cam lòng, bởi vì hắn muốn tra tấn đám thiếu gia này, giết chết dễ dàng như vậy hắn sẽ rất khó chịu.

Bởi vậy, tình huống này khiến hắn rất rối rắm.

Hắn không hề nghĩ đến chuyện Bộ Tranh là một cao thủ mà bọn hắn không thể trêu chọc được, đây cũng không phải hắn đánh giá thấp Bộ Tranh mà do bọn hắn chưa nhìn thấy chân diện mục của Bộ Tranh nên chưa thể đưa ra phán đoán gì.

Hắn không nghĩ đến điều này chẳng qua vì thói quen, thường thường thế nhân đều có chung thói quen này, đó là thường suy nghĩ mọi chuyện theo hướng tích cực.

"Vị huynh đệ kia, nếu như không ngại, cớ thể xuống dưới nói chuyện hay không, bằng không..." Lúc này, Triệu Văn muốn uy hiếp Bộ Tranh một chút, nhưng sau đó lại phát hiện, trong tay hắn không có bất kỳ thứ gì có thể uy hiếp Bộ Tranh.

Đám thiếu niên kia thì người ta không quen biết, làm sao bị ngươi uy hiếp chứ? Về phần Vượng Tài...

Vẫn nên quên đi, bắt chó đến uy hiếp chủ nhân, chuyện này nghe thôi đã thấy hoang đường, với lại, coi như nhắm mắt làm đại cũng không nhất định hữu dụng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.