"Người đâu?" Con trai Môn chủ Thái Huyền Môn nhìn đám người Hàn Tuyết Cơ trở
về, nhưng lại không thấy Bộ Tranh đâu thì cảm thấy hơi kỳ quái, chẳng lẽ đã bị bọn hắn giết chết?
Nhưng kể cả giết chết rồi cũng phải mang xác về chứ.
"Chạy thoát rồi!" Hàn Tuyết Cơ trả lời.
"Cái gì? ! Chạy thoát?"
Đây là kết quả tuyệt đối nằm ngoài sức tưởng tượng của con trai Môn chủ. Hắn đinh ninh rằng, nhiều người đuổi theo như vậy, nhất định sẽ truy
bắt dễ như trở bàn tay, làm sao lại để chạy thoát.
"Vâng, tên nhóc kia rất gian trá!" Hàn Tuyết Cơ gật đầu, lạnh lùng nói
tiếp. Nhưng mọi người dường như vẫn mơ hồ có thể nhận ra sự tán thưởng
trong giọng nói của ả ta.
Đương nhiên, tất cả mọi người đều cảm thấy đó chỉ là ảo giác. Cho dù Hàn Tuyết Cơ có tán thưởng người khác, cũng không thể nào tán thưởng một kẻ địch được.
"Gian trá cũng vậy cả thôi, hòa thượng chạy trốn chùa vẫn còn đó, chúng
ta tới Thanh Vân Kiếm Phái đòi người, ta muốn giết sạch bọn chúng."
Những câu nói này phát ra từ miệng Mã Linh Nhi. Người khác có thể cảm
nhận rõ rệt niềm oán hận chứa đựng chồng chất trong giọng nói đó. Ả đã
được cứu tỉnh lại một lúc.
Ngay sau khi tỉnh lại, ả đã lập tức gào lên đau đớn uất hận, chỉ muốn
sai người giết chết hai người Ngải Thương, bởi vì bản thân đã phát hiện
ra, hai chân mình đã hoàn toàn dập nát. Mặc dù có thể chữa lành, nhưng
vấn đề là sẽ mất bao nhiêu thời gian, trong khoảng thời gian đó, mình có thể duy trì việc tu luyện hay không?
Đó là viễn cảnh vô cùng đáng sợ. Trước kia, ả lúc nào cũng cười nhạo
những kẻ đã bị bản thân đánh cho tàn phế, bảo rằng cho dù bọn họ có chữa khỏi cũng vĩnh viễn không còn cơ hội đuổi kịp chính mình. Nhưng, ả chưa bao giờ từng nghĩ tới có ngày cảnh ngộ đó sẽ xảy ra với mình.
Điều khiến ả phẫn nộ nhất chính là, cảnh ngộ đó lại là tác phẩm của một
tên đệ tử tạp dịch nhỏ xíu, khiến cho lửa giận trong lòng bản thân bốc
cao ba trượng có thừa.
Đương nhiên, cuối cùng hai người Ngải Thương không xảy ra vấn đề gì, bởi vì các nàng dù sao cũng là đệ tử tinh anh, không kẻ nào dám phá vỡ quy
tắc. Bởi vì ai cũng biết, nếu mình làm điều đó, kết quả sẽ là như thế
nào.
Họ sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, không ai có thể bảo vệ được, cho dù là tên con trai Môn chủ Thái Huyền Môn cũng không dám có
hành động ngang ngược như vậy.
Trên thực tế, người khác ước gì ngươi sẽ làm điều đó. Bởi vì nếu điều đó xảy ra, chẳng khác nào là đã giúp mình loại bỏ được đối thủ tương lai.
Đây là sự việc mà môn phái khác luôn mong chờ được nhìn thấy. Chỉ cần
dám làm điều đó, ngươi sẽ phải đón nhận sự trừng phạt. Nhưng sự trừng
phạt đó không phải là phế võ công, mà là xử tử tại chỗ.
Điểm hơn người khi là con trai Môn chủ chính là có thể giữ lại được mạng sống, nhưng võ công thì không thể nào giữ lại được!
Tuy nhiên, nếu đánh người gây thương tích thì lại được phép. Nhưng mấu
chốt là những người có mặt ở đây không hề có ý định đó. Đây này là việc
riêng của Lăng Vân Tông các ngươi, tại sao chúng ta lại phải ra tay giúp các ngươi để chuốc lấy hận thù?
Hơn nữa, Nhị sư huynh cũng có mặt ở đây. Hắn không thể nào để mặc hai
người bị người khác gây thương tích. Ít nhất, thái độ lúc này của hắn
cho thấy, hắn sẽ tiếp tục bảo vệ hai người. Hơn nữa, hiện giờ tốt xấu gì hắn cũng đã là chuẩn đệ tử của thế lực cấp Hoàng, không ai dám vô duyên vô cớ đi gây sự với hắn.
Đến lúc này, thái độ của Nhị sư huynh với Mã Linh Nhi bỗng dưng lạnh
nhạt đi rất nhiều. Bởi vì kể từ giờ trở đi, Mã Linh Nhi có lẽ sẽ không
thể trở thành cấp đệ tử thế lực cấp Hoàng được nữa, thời gian dưỡng
thương sẽ níu chân bước tiến của ả. Mà cho dù ả vẫn có thể bước vào thế
lực cấp Hoàng đi nữa, Nhị sư huynh cũng thừa hiểu, ả đã không còn là đối tượng lý tưởng của mình, bởi vì ả đã không theo kịp bước tiến của bản
thân nữa.
Chọn lựa có điều kiện đương nhiên sẽ thay đổi theo sự biến đổi của điều kiện.
"Nếu như sự việc đã đến tình trạng này, chúng ta thực sự không tiện tiếp tục nhúng tay vào, đành lui trước. Tuyết Cơ, chúng ta đi." Con trai Môn chủ khom mình hành lễ tạm biệt.
"Tốt thôi!" Hàn Tuyết Cơ đáp.
"Dương sư huynh, huynh không đi cùng với tiểu muội sao?" Mã Linh Nhi hỏi.
"Hiện giờ muội đến cửa nhà người ta gây hấn, vấn đề đã trở nên nghiêm
trọng biến thành xích mích giữa hai phái, chúng ta không thể tham dự."
Con trai Môn chủ trả lời rồi trèo lên Huyền Không Xa của chính mình. Sau đó, toàn bộ người của Thái Huyền Môn rút sạch.
Đúng như những gì con trai Môn chủ đã nói, nếu như Bộ Tranh ở bên ngoài, bọn họ bắt gã thì không thành vấn đề. Nhưng nếu như xông vào chỗ người
ta để bắt Bộ Tranh, có thể khẳng định chẳng khác gì là đánh vào mặt
Thanh Vân Kiếm Phái cả. Thái Huyền Môn không muốn vì người của Lăng Vân
Tông mà gây hấn với Thanh Vân Kiếm Phái.
Theo chiều ngược lại, Lăng Vân Tông cũng giống như vậy, sẽ không vì Thái Huyền Môn mà làm điều đó.
Về phần những môn phái khác, họ càng không có lý do gì để tham dự vào.
Những chuyện kéo đến cửa gây hấn thế này cứ để mặc môn phái nào muốn làm tự mình hành động.
Chẳng mấy chốc, các môn phái khác cũng đều từ biệt hết, chỉ còn lại
người Lăng Vân Tông của Mã Linh Nhi. Cảnh tượng đó lập tức khiến cho ả
nản lòng. Nhưng ả thừa hiểu, nếu đổi vị trí cho nhau, cách hành xử của
mình cũng sẽ giống như vậy. Ả đành phải trở về triệu tập người nhà, kéo
nhau đi lôi cái thằng nhóc hỗn đản kia ra phanh thây xé xác! !
Việc này coi như đã định, Lăng Vân Tông nhất định sẽ huy động tất cả mọi người, kể cả Trưởng lão dẫn đội lần này. Nếu đổi lại là bất cứ một môn
phái nào thì kết quả cũng là như vậy, đệ tử tinh anh của chính mình bị
một tên đệ tử tạp dịch làm cho tàn phế, không một ai có thể nhịn nổi.
Giờ nói sang phía bên kia. Sau khi chạy thoát, chẳng bao lâu sau Bộ
Tranh đã ra khỏi mê cung, chọn một con đường khác để về khách sạn Duyệt
Lai. Sau khi về đến nơi, gã mò tới chỗ Lý Trí kể lại rõ đầu đuôi sự
việc.
Xảy ra chuyện lớn, Bộ Tranh khẳng định phải kiếm cho bản thân một người
bảo hộ. Lý Trí là ô dù của mình, nếu như ngay cả lão cũng không chống đỡ được, vậy thì mình cũng chỉ còn cách chạy trốn.
Nghe xong, Lý Trí dùng đôi mắt có đôi phần ngạc nhiên đánh giá Bộ Tranh, nhưng lão ngạc nhiên không phải vì những gì đã xảy ra. Đối với lão,
chuyện thế này chẳng đáng để vào mắt, chẳng phải chỉ là mấy tên đệ tử
nảy sinh xung đột hay sao, đó là chuyện xảy ra như cơm bữa.
Lão ngạc nhiên chỉ là bởi không ngờ Bộ Tranh lại có sự can đảm quyết
đoán đến thế. Trong tình huống như vậy mà gã vẫn dám quyết đoán đâm
thẳng vào Mã Linh Nhi mở đường bỏ chạy, mặc dù lão cũng thừa hiểu nguyên nhân tại sao. Bị người khác giết đến nơi, kẻ nào cũng sẽ nóng máu, phản kháng lại là hành vi rất bình thường. Chủ yếu là lão không ngờ Bộ Tranh sẽ hành động dứt khoát như vậy, không do dự lấy một giây.
Lý Trí rất tán thưởng hành động đó của Bộ Tranh, đánh giá về gã trong
suy nghĩ của lão cũng cao hơn rất nhiều. Nhờ đó, về sau Bộ Tranh mới có
thể yên ổn một mình luyện đan, không bị ai đến quấy rầy.
"Ngươi không cần lo lắng. Hắc Hùng, cầm lệnh bài của ta lệnh đi giúp
Trần Dũng giải vây. Bộ Tranh, ngươi cũng đi cùng xem đi." Lý Trí nói
xong đưa cho Hắc Hùng một miếng lệnh bài.
"Vâng!" Bộ Tranh đáp.
Không còn cách từ chối, Bộ Tranh và Hắc Hùng cùng nhau đi tới biệt viện
của Thanh Vân Kiếm Phái, vẫn giống như lúc trước, phương tiện là chiếc
Huyền Không Xa kia.
Bộ Tranh có một ý nghĩ khó hiểu, giờ mà mình xuất hiện chẳng phải là sẽ
gây thêm thù hận hay sao? Nếu như để giải vây, có lẽ người khác nên ra
mặt thực hiện mới đúng. Chẳng lẽ, chuyến đi này không phải để giải vây
mà là thẳng tay đàn áp?
Nếu như là đàn áp, vậy ít nhất cũng phải huy động một số người, hoặc là
mang theo một vài trận khí lợi hại, chỉ có mỗi một cái lệnh bài thân
phận thì có tác dụng quái gì.
Có lẽ, Linh Bảo Tông ta vừa mới gia nhập rất lợi hại, không phải là thế lực cấp Hoàng bình thường!
Đến lúc này, Bộ Tranh vẫn mù tịt, không hiểu Linh Bảo Tông thực ra là
một phái như thế nào. Dù sao đi nữa, gia nhập một thế lực cấp Hoàng đã
là tốt lắm rồi, mục đích lúc trước của gã chỉ là vì muốn thoát ra khỏi
tình trạng nguy hiểm khi ấy mà thôi.
Bộ Tranh muốn không suy nghĩ quá nhiều. Cho dù sức mạnh của của thế lực
có cao đến mấy, nhưng sức mạnh bản thân lại không ra gì thì cũng chẳng
có mấy tác dụng. Tất cả phải dựa vào chính mình, quan trọng nhất là
không nên gây thù chuốc oán bừa bãi.
Ngay khi Bộ Tranh bắt đầu xuất phát, phía bên kia đã đến nơi. . .