Độc Bộ

Chương 231: Chương 231: Thả cô bé kia ra!






"Chết tiệt, ngươi có bản lĩnh thì nhằm vào ta này, thả cô bé kia ra!!"

Bộ Tranh chứng kiến cảnh tượng này liền sôi máu sôi ga, vọt tới phía trước, che trước người tiểu cô nương kia, sau đó cực kỳ ngang tàng nói với người thiếu nữ kia.

Là bởi vì Bộ Tranh nhận biết tiểu cô nương này là ai chăng, là ai có thể khiến cho hắn nhiệt huyết sôi trào chứ?

Kỳ thật không phải như vậy, hắn chỉ là phản cảm người thiếu nữ kia mà thôi, hơn nữa, hắn cảm thấy mình có thể hung hăng càn quấy một phen, vì người thiếu nữ kia chính là Mã Linh Nhi.

Dù sao đều sẽ kiêu ngạo phách lối, vậy thuận tiện làm anh hung một lần, cứu tiểu cô thương đáng thương này, tuy rằng không nhìn ra tiểu cô nương này là ai, nhưng hắn cảm thấy tiểu cô nương rất đáng thương, quan trọng nhất là Mã Linh Nhi này quá độc ác rồi.

Bộ Tranh cũng không biết, sự xuất hiện của mình vào lúc này khiến cho biết bao nhiêu người cảm thấy khiếp sợ và bất ngờ, cũng có kinh hỉ nhưng tiếp theo đó là lo lắng.

"Là ngươi!" Vốn Mã Linh Nhi đang muốn nhìn xem ai to gan đến vậy, dám quấy rầy cô ta, sau khi cô ta thấy rõ ràng khuôn mặt thì đây không phải là khuôn mặt luôn xuất hiện trong ác mộng của cô ta hay sao?

"Đúng vậy, là ta! Chỉ biết khi dễ người yếu, cái tật xấu này của ngươi đến bây giờ cũng không sửa, hơn nữa còn tệ hơn, ngay cả tiểu cô nương cũng khi dễ, còn dùng roi đánh, ngươi còn có là người hay không? Không, câu này không nên hỏi ngươi, vốn ngươi cũng không phải là người." Hai tay Bộ Tranh chỉ vào Mã Linh Nhi mắng, vì sao lại là hai tay? Trên tay hắn còn đeo gông xiềng.

"Ngươi..." Mã Linh Nhi bị Bộ Tranh mắng đến nói không nên lời.

"Linh Nhi, tiểu tử này bị ta bắt tới, hiện tại con muốn trút giận như thế nào thì trút giận như thế đó, không cần lấy những người khác làm vật thay thế." Vào lúc này, Mã tông chủ lên tiếng, thầm nghĩ trong lòng, tiểu tử này quá trâu bò đi, đến lúc này vẫn còn mạnh miệng như thế.

"Hay lắm, nguyên lai ngươi nằm trong tay chúng ta a, người không biết còn tưởng rằng ngươi là anh hùng cứu người, kết quả, chỉ là cẩu hùng mà thôi." Lúc này Mã Linh Nhi đã nhìn thấy gông xiềng trận khí trên tay của Bộ Tranh, tức thì tâm tình trở nên vô cùng thoải mái, lửa giận mới bốc lên đã tanh thành mây khói.

Tức giận làm gì a, có chỗ để trút giận rồi, nhìn xem ta tra tấn ngươi thế nào.

"Ngươi nói không sai, ta tới đây là để cứu người, mau thả Tú Anh và những người khác ra." Cho tới bây giờ Bộ Tranh vẫn cho rằng Tú Anh còn đang bị bắt giữ, những người khác thì hắn chẳng biết ai là ai cả.

"Trước kia ta còn nghĩ rằng ngươi rất thông minh, hiện tại sao biến thành ngu như vậy, ngươi không nhìn thử xem ngươi đang ở trong tình cảnh nào hay sao? Tay thì bị khóa, đang nằm trong tay chúng ta, không ngờ còn mạnh miệng nói tới cứu người, ngươi nên cứu chính ngươi trước rồi hẵng nói cái khác." Mã Linh Nhi cười lạnh nhìn Bộ Tranh.

"Ta..." Vốn Bộ Tranh muốn nói gì đó thì đột nhiên tiểu cô nương phía sau lưng nói một câu khiến hắn ngây dại.

" Bộ Tranh, ngươi không nên tới đây a!"

"??" Bộ Tranh quay đầu, nhìn về phía tiểu cô nương kia, tuy rằng ba năm này hắn không nghe lại thanh âm này, nhưng hắn lại không hề quên được, chung sống với nàng mấy tháng, hơn nữa còn dạy mình luyện khí, không nhớ rõ thanh âm mới là lạ.

" Thượng Quan?"

Bộ Tranh nhìn kỹ khuôn mặt của tiểu cô nương một chút, mặc dù vừa đen vừa thâm nhưng nhìn đường nét cộng với đôi mắt kia, Bộ Tranh vẫn có thể xác định nàng chính là Thượng Quan Tiểu Muội.

Vào lúc này, lửa giận trong lòng của Bộ Tranh thật sự dấy lên, trước đó còn tưởng rằng là người khác, đây chẳng qua là căm giận, nhưng hiện tại chính là phẫn nộ, nghĩ đến tình cảnh lúc nãy Mã Linh Nhi quất đánh Thượng Quan Tiểu Muội, hơn nữa khẳng định không phải ngày một ngày hai, điều này khiến hắn cực kỳ phẫn nộ.

Với lại, ngay cả Thượng Quan Tiểu Muội còn bị như thế này thì ắt hẳn Tú Anh còn chịu nhiều thống khổ hơn, bất quá, chuyện của Tú Anh thì thật ra Bộ Tranh đã có chuẩn bị sẵn tâm lý chịu đựng sự phẫn nộ của Tú Anh.

Lại nói tiếp, Tú Anh bị quất đánh thì Bộ Tranh cũng sẽ không nổi lửa giận như với Thượng Quan Tiểu Muội hiện giờ, bởi vì Tú Anh là thanh mai trúc mã của hắn, hắn sẽ báo thù vì Tú Anh, mà đồng thời hắn cảm thấy rằng Tú Anh chịu đựng cũng là chịu đựng vì hắn, thân là thanh mai trúc mã thì phải gánh vác chút gì đó, cũng như chính mình sẽ gánh vác khó khăn gian khổ cho nàng.

Bởi vì là người một nhà cho nên lòng áy náy ngược lại sẽ ít hơn, nhưng Thượng Quan Tiểu Muội thì khác, hắn cảm thấy mình vô duyên vô cớ liên lụy đến nàng, chuyện này khiến hắn cực kỳ tức giận.

Đương nhiên, đây chỉ là cách nói tương đối, nếu hắn nhìn thấy Tú Anh bị người quất roi thì hắn cũng sẽ tức giận, trừ khi đánh không lại người ta bằng không đều sẽ xuất thủ, về phần đánh không lại thì quân tử báo thù mười năm chưa muộn.

Mà Bộ Tranh không biết rằng, khi Thượng Quan Tiểu Muội nhìn thấy sự xuất hiện của hắn thì cảm thấy vui mừng cỡ nào, nhất là lời dạo đầu của Bộ Tranh khiến nàng coi Bộ Tranh trở thành anh hùng cứu vớt thế giới, chỉ có điều đột nhiên phát hiện đây chẳng qua là giấc mộng, sự thật là tàn khốc, Bộ Tranh cũng chỉ là tù nhân mà thôi, không bằng không cần xuất hiện.

Bởi vậy nàng mới nói câu nói bên trên!

" Bộ Tranh, tên ngu ngốc nhà ngươi, ngươi tới làm cái gì, ngươi có thể bỏ trốn ra thật xa, quay về làm gì chứ, chúng ta đều chịu đau khổ vô ích rồi."

Vào lúc này, một thanh âm nóng nảy truyền từ một hướng tới, trong thanh âm có chút kích động, cũng là bởi vì sự xuất hiện của Bộ Tranh mà kích động.

"Tích Mễ?" Bộ Tranh nghe ra được chủ nhân của thanh âm kia chính là Tích Mễ, không nghĩ tới Tích Mễ cũng bị cuốn vào.

"Tốt lắm, tiểu tử ngươi không quên ta, không uổng lão nương ở trong này bị nữ nhân biến thái kia lăng nhục." Thanh âm của Tích Mễ lại truyền tới.

" Bộ Tranh, Tích Mễ nói đúng đấy, ngươi không nên tới đây."

" Hắc Hùng?"

Bộ Tranh lại nghe thấy một thanh âm khiến hắn bất ngờ, hắn không rõ vì sao những người này lại bị mình liên lụy?

" Mã Linh Nhi, nữ nhân nhà người có phải bị bệnh hay không thế, chẳng lẽ ngươi muốn bắt tất cả người mà ta quen biết sao, chuyện của ta liên quan gì đến bọn họ cơ chứ?" Bộ Tranh nói với Mã Linh Nhi.

"Chẳng lẽ ngươi còn không biết sao?" Mã Linh Nhi hỏi.

"Biết cái gì?" Bộ Tranh hỏi ngược lại.

"Ta đây sẽ nói cho ngươi biết, sau khi ngươi chạy thoát, Thiết Mộc đường của Linh Bảo tông các ngươi phái người tới cứu Lý Tú Anh, hơn nữa còn lăng nhục Lăng Vân tông chúng ta, bắt Lăng Vân tông chúng ta giải tán ngay tại chỗ, trong chuyện đó, tên Hắc Hùng này dẫn đầu, Tích Mễ kia thì đánh cha ta bị thương." Mã Linh Nhi nói.

"..." Bộ Tranh trầm mặc một hồi.

"Đây là mệnh lệnh của Lý Trí, bởi vậy, trừ ba người kia ra, hắn cũng ở trong này." Mã Linh Nhi tiếp tục nói, lời nói này khiến Bộ Tranh cực kỳ bất ngờ, vốn ba người kia bị bắt giữ đã là rất ngoài muốn rồi.

"Lý đường chủ, vì sao chứ? Ta chẳng qua là một đệ tử nho nhỏ mà thôi?" Bộ Tranh hỏi.

"Đó là bởi vì ngươi là một thiên tài, tác phẩm của người và Tiểu Muội vượt quá sự tưởng tượng của ta, đến bây giờ ta vẫn còn hận bản thân mình, không ngờ lúc ấy lại không phát hiện ra thiên phú trận pháp của ngươi, thật là có mắt không tròng mà." Thanh âm của Lý Trí truyền tới, nghe ra có chút tang thương, mấy năm nay, tựa hồ ông ta đã già đi rất nhiều.

"Hắn nổi lòng ái tài, muốn thu ngươi làm đồ đệ, tự nhiên sẽ báo thù cho ngươi, kết quả, tự hại mình thành ra như vậy." Mã Linh Nhi ở một bên lạnh lùng nói.

"Ngươi không hại ta, ngươi hại chính ngươi, ngươi không nên xuất hiện ở nơi này, muốn xuất hiện cũng phải đợi đến lúc có bản sự đã." Lý Trí lập tức nói, sinh tồn trong thế giới người mạnh làm vua này, ai đều có thể sẽ gặp phải tình huống như vậy, phải nhìn xem là ai mạnh hơn.

Lúc ấy mình hạ mệnh lệnh giải tán Lăng Vân tông không phải là do mình cường thế sao?

Vì vậy, ông ta chừng từng oán hận Bộ Tranh liên lụy đến mình, những người khác cũng giống vậy, đều không hề oán hận hắn.

"Ông yên tâm đi, ta có bản sự mà! Chỉ có điều là Tú Anh đâu rồi? Vì sao nãy giờ không lên tiếng?" Bộ Tranh thản nhiên nói, hắn chỉ hơi kỳ quái, vì sao Tú Anh luôn mãi im lặng, hay là nàng không có ở đây?

"Lý Tú Anh được ta đưa vào trong một kiếm phái, kiếm phái này là chi nhánh của Vô Vi kiếm phái. Vô Vi kiếm phái là thế lực cấp huyền bát phẩm, họ trực thuộc Phong Hoa liên minh cho nên không ai dám gây hấn, vốn chúng ta đang chờ sau khi Tú Anh trưởng thành sẽ đến cứu chúng ta, nghe nói thực lực của nàng tăng rất nhanh, được đưa vào Vô Vi kiếm phái."

"Không phải chứ, Tú Anh không có ở đây, vậy lần này ta đến đây không công rồi." Bộ Tranh không nghĩ tới kết quả lại là như vậy, Tú Anh ngược lại là an toàn nhất.

"Bộ Tranh, lời này của ngươi là có ý gì, lão nương chính vì ngươi mà chịu không biết bao nhiêu đau khổ." Tích Mễ lập tức nổi bão nói.

"Khụ khụ, nói lầm nói lầm, chẳng qua không nghĩ tới Tú Anh với thiên phú bình thường lại có thể lớn mạnh nhanh như vậy, được đưa vào thế lực cấp huyền bát phẩm." Bộ Tranh lập tức nói tiếp, "À mà vì sao ta lại cảm thấy dường như ta đã nghe qua cái danh xưng Phong Hoa liên minh này rồi nhỉ?"

"Bằng ngươi làm sao có thể nghe tới Phong Hoa liên minh chúng ta, trong liên minh thì kém cỏi nhất cũng là thế lực cấp hoàng tam phẩm, ngươi có biết cái gì gọi là cấp hoàng tam phẩm không?" Mã Linh Nhi nói.

" Đường chủ đại nhân, Hắc đại ca, lúc ấy vì sao các ngươi chỉ giải tán Lăng Vân tông, vì sao không trực tiếp giết chế nữ nhân này?" Bộ Tranh cũng không nhìn Mã Linh Nhi, chỉ là chỉ vào Mã Linh Nhi, đầu hướng về hướng thanh âm của Hắc Hùng.

"..." Mọi người trầm mặc, không nghĩ tới Bộ Tranh trong tình huống này còn dám nói như thế.

"Ta cũng đang hối hận đây!" Tích Mễ liền tiếp lời.

"Thật sự không biết sống chết, ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ..." Mã Linh Nhi nóng mặt, chuẩn bị cầm roi động thủ.

"Đợi một chút." Bộ Tranh nói.

"Ha ha, có phải sợ hay không? Nếu như ngươi quỳ xuống cầu xin, ta có thể bỏ qua ngươi." Mã Linh Nhi ngửa mặt lên trời cười một tiếng.

" Ta chỉ là muốn xác định một chút, trừ bốn người họ ra, ngươi có bắt người khác nữa hay không?" Bộ Tranh hỏi.

"Không có, chỉ có thể nói nhân duyên của ngươi quá kém, trên cơ bản không có ai là bằng hữu của ngươi." Mã Linh Nhi cười lạnh nói.

"Vậy là tốt, ta vốn cũng không có bằng hữu, được rồi, nói cho các ngươi biết một tiếng, ta muốn cứu người." Bộ Tranh bắt đầu ngẩng đầu lên kiêu ngạo nói, chân quét ra một phát, quả nhiên rất hung hăng càn quấy, còn báo cho người khác một tiếng.

Mọi người tắt tiếng, bọn họ cũng hoài nghi không biết Bộ Tranh có bị lú đầu rồi hay không, nhất là Mã tông chủ một đường "áp giải" Bộ Tranh tới đây.

Góc độ của Tích Mễ vừa khéo có thể chứng kiến bộ dáng này của Bộ Tranh, trong lòng thầm mắng, tiểu tử này có phải bị bệnh hay không thế, hiện tại ngươi giả bộ cho ai nhìn a!!

"Bản thân ngươi đã là tù nhân, còn muốn cứu người, đây là chuyện buồn cười hay nhất ta từng nghe, trước tiên nghe thoát khỏi cái trận khí trên tay ngươi rồi hẵng nói..."

"Hả, ngươi nói cái này sao? Ta đã sớm thấy nó vướng víu rồi!"

Mọi người ngơ ngác nhìn Bộ Tranh, nhìn thấy Bộ Tranh đang cầm cái gông xiềng trận khí luôn khóa hai tay của hắn từ đầu đến giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.