Độc Bộ

Chương 126: Chương 126: Thi ăn!




Nguyên lai là tiểu muội muội của ngày hôm qua, chúng ta thật có duyên, lại gặp nhau rồi." Bộ Tranh cười cười, hắn nhanh chóng nhận ra, tiểu cô nương này chính là tiểu cô nương ăn cùng bàn ngày hôm qua.

"Ừ, đúng là có duyên, lại gặp nhau trong lúc ngươi đang ăn, hôm nay ăn cỡ nào rồi?" Tiểu cô nương cười hỏi.

" Không nhiều lắm, là từ phía này..." Bộ Tranh chỉ chỉ phía sau, hắn chính là vừa đi vừa ăn từ phía đó đến đây, cũng không đi bên kia vì hôm qua ăn qua bên đó rồi, mặc dù không có đi tới cuối cùng.

Tiểu cô nương trầm mặc một hồi, mới ngơ ngác hỏi :"Ý ngươi là, bắt đầu từ giao lộ bên kia?"

"Đúng. Hôm nay được phát tiền tiêu vặt hàng tháng, phải đi ăn một lần cho đã, ta đi trước đây." Bộ Tranh gật đầu, sau đó lấy miếng thịt yêu thú cắn tiếp, đi về phía trước, cũng không muốn dài dòng với tiểu cô nương.

Bình thủy tương phùng mà thôi, chào hỏi là đủ rồi.

"Chờ một chút!" Tiểu cô nương gọi Bộ Tranh từ phía sau.

"..."

Bộ Tranh làm như không nghe thấy, tiếp tục đi thẳng, hiện tại kêu đợi là thế nào, chẳng lẽ muốn ta mời khách, còn khuya.

Mặc dù nói Bộ Tranh tiêu tiền hào phóng hơn so với trước kia, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ mời một người lạ ăn, trừ phi đối phương cho hắn tiền.

"Đợi một chút nào, cớ sao ta càng gọi ngươi càng chạy, sợ ta ăn ngươi sao?" Tiểu cô nương ngăn cản Bộ Tranh, tức giận nói.

" Ta không phải sợ ngươi ăn ta, là sợ ngươi muốn ta mời ngươi ăn, ta không mời đâu." Bộ Tranh thẳng thắn nói.

"..."

Tiểu cô nương tắt tiếng, cho dù nhà ngươi nghĩ như vậy, ngươi cũng không cần phải nói ra chứ, như vậy không phải chứng tỏ ngươi quá nhỏ mọn sao.

"Yên tâm đi, ta không phải muốn ngươi mời ta ăn, bản thân ta có tiền, ta chỉ muốn giới thiệu ngươi làm quen với một người bạn của ta, nàng cảm thấy rất hứng thú với ngươi." Tiểu cô nương nhìn Bộ Tranh nói.

Bộ Tranh nhìn nhìn tiểu cô nương, sau đó nói một câu :" Ta không có hứng thú."

"Thật sự không phải là ta, là bằng hữu của ta, nhan sắc của nàng có thể nói là hồng nhan họa thủy." Tiểu cô nương hiểu lầm ý tứ của Bộ Tranh, cho rằng Bộ Tranh đang nghĩ nàng đang nói đến chính mình.

"Họa thủy? Vậy càng không có hứng thú." Bộ Tranh lập tức lắc đầu. Trong suy nghĩ của hắn, họa thủy chính là cái đồ hại người gì đó, tuyệt đối không thể tới gần.

"..." Tiểu cô nương lại trầm mặc, "Đúng rồi, ngươi không phải rất thích ăn sao, hai ngày nữa tại Đường Hà sẽ có một cuộc thi ăn, có thể ăn thỏa thích mà không cần tốn tiền.

"Thật sao?" Bộ Tranh lập tức thấy hứng thú.

" Thiên chân vạn xác, điều này người nào cũng biết, chỉ có điều phải ăn tới một số lương quy định mới được miễn phí, với sức ăn của người ta tin tưởng ngươi hoàn toàn có thể." Tiểu cô nương nói.

Trận thi đấu là tiềm kiếm đại vị vương, đồng thời cũng là một loại thủ đoạn nâng cao sinh ý, nếu người tham dự không thể ăn được số lượng quy định thì phải trả tiền, không có sức ăn thì đừng có tham gia, đây là thuyết pháp của ban tổ chức.

"Thời gian?" Bộ Tranh trực tiếp hỏi, hắn quyết định tham gia, nếu như là ban ngày, hắn sẽ chuẩn bị nhờ người, buổi tối luyện chế mấy lò Bồi Nguyên Đan bù vào.

"Vào giờ ngọ sáu khắc ngày kia." Bộ Tranh không cần suy nghĩ liền gật đầu đáp ứng.

"Đến lúc đó ta cũng sẽ đi cổ vũ cho ngươi." Tiểu cô nương cười cười.

"Cảm ơn, tái kiến." Bộ Tranh gật gật đầu, tỏ vẻ cảm tạ, sau đó tiếp tục đi càn quét.

"..." Tiểu cô nương không nói gì, cũng không tiếp tục dây dưa với Bộ Tranh, dù sao hai người chỉ là bình thủy tương phùng, nếu không phải vì Tích Mễ, nàng thậm chí sẽ không nhiều lời với Bộ Tranh như vậy.

Sau khi Bộ Tranh ăn no được tám phần, cũng không tiếp tục nữa, bằng không tiền tiêu vặt hàng tháng sẽ hết veo, vẫn là lại đi cái chợ kia nhìn xem.

Sau khi dạo một vòng quanh chợ, Bộ Tranh phát hiện mình dường như đã mở mang kiến thức hơn so với ngày hôm qua, ngày hôm qua hắn là một chút kinh nguyệt luyện khí cũng không có, nhưng hiện tại đã biết luyện chế một vài ngọc phù đơn giản, cũng có kinh nghiệm soi hàng, cảm giác đương nhiên là không giống lúc trước.

Đây là sự khác nhau giữa người ngoài và trong nghề, đương nhiên Bộ Tranh chỉ nằm giữa ngoài và trong nghề, nhưng nhãn quang và cảm giác đã hoàn toàn không giống lúc trước.

Mấy thứ trong chợ số là thành phẩm, số là tài liệu học tập, đối với Bộ Tranh mà nói, dưới tình huống không có sư phụ, ở đây học tập nhiều trường phái là tốt nhất, đây là thiên đường học tập luyện khí, cộng thêm sáng tạo vô hạn, đây là những điều lão sư không dạy được.

Lại dạo một vòng, Bộ Tranh đi ngang sạp thuốc ngày hôm qua, hắn trực tiếp bỏ qua, bởi vì nơi này bán dược liệu quá mắc, hắn lười lãng phí thời gian.

"Tiểu huynh đệ từ từ, chớ đi, lưu lại nhìn qua một chút, giá cả có thể thoải mái thương lượng, đừng đi mà... Được rồi, mười lượng bạc thì mười lượng bạc, ta bán toàn bộ cho ngươi.

Bộ Tranh dừng bước, quay ngược trở về, nhìn lão bản nói :"Toàn bộ sao?"

"Toàn bộ đó!" Chủ quầy cắn răng đồng ý, thầm nghĩ trong lòng, sau này đánh chết mình cũng không quay lại nơi này bán thuốc, căn bản bán không được.

"Được rồi, mười lượng bạc." Bộ Tranh xuất ra thoi bạc mười lượng, thu trọn cái sạp vào bên trong Càn Khôn Giới, cũng không cho chủ quầy kia cơ hội đổi ý, trực tiếp rời đi.

"..." Chủ quầy trầm mặc, cầm mười lượng bạc trong tay, muốn gọi Bộ Tranh, ngươi thu dược liệu thì thu, cớ sao lấy luôn mảnh da thú của ta, quên đi, số tiền này cũng không tệ, sau này không mở quầy nữa, không cần dùng đến.

Sau khi Bộ Tranh dạo quanh một vòng, cơ hồ không có bất kỳ thu hoạch nào, cái có thể mua thì đã mua, cái không mua nổi như cũ không mua nổi, trực tiếp "dẹp đường hồi phủ", tiếp tục luyện hóa linh khí trong cơ thể, hôm nay ăn no đến tám phần, đại bộ phận đều là thịt yêu thú, phỏng chừng công lực sẽ đại tăng.

Bình thường tại luyện đan phường chủ yếu là linh lương làm chủ, đều là ngũ cốc rau dưa, đem so sánh, vẫn là thịt yêu thú bổ hơn, quả nhiên, người là động vật ăn thịt.

Ngày hôm sau, Bộ Tranh tinh thần khí sảng, luyện tập kiếm pháp, còn có luyện tập khinh công trên vách núi, sau đó bắt đầu cuộc sống hàng ngày.

Một ngày này, trong lúc Bộ Tranh luyện đan, cũng luyện chế ngọc phù, hai việc không gây xung đột với nhau, thời gian luyện đan có rất nhiều thời điểm trống, không thể rời đi nhưng có thể làm chuyện khác, vừa vặn luyện chế ngọc phù, đều là những ngọc phù rất đơn giản, không tốn quá nhiều thời gian.

Mà rất nhanh, Bộ Tranh nhanh chóng thuần thục nắm giữ bí quyết trong đó, dù sao hắn đã sớm luyện đan thông thạo, lại quen thuộc các loại trận pháp, những thứ này là căn bản, hắn so với người khác nắm giữ bí quyết dễ dàng hơn rất nhiều, hơn nữa năng lực tư duy của bản thân hắn, nắm giữ ngọc phù sơ cấp trong vòng một ngày cũng không phài là việc gì khó, tuy rằng chuyện này nghe có chút hư cấu (Triệu hồi Chaien!)

Nếu như Lý Trí biết được Bộ Tranh có cái thiên phú này, hắn cũng sẽ không phái Bộ Tranh đến phường luyện đan, mà là tự mình dạy bảo, luyện đan phường mặc dù là trọng yếu, nhưng căn bản của Thiết Mộc Đường vẫn là luyện khí, sự xuất hiện của một thiên tài luyện khí trọng yếu hơn so với việc luyện đan phường có thêm một thiên tài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.