"Một tiền đồng mà ngươi dám bảo là đặt cược lớn?" Tú Anh vo viên tờ phiếu
đặt cược trong tay. Đến giờ nàng ta mới biết được, cảm hứng lúc trước
của mình đặt sai chỗ rồi, còn lầm tưởng cái tên vắt cổ chày ra nước này
thật sự đặt cược lớn nữa chứ, hóa ra đó chỉ là suy nghĩ của riêng gã mà
thôi.
"Đương nhiên, một tiền đồng này là do ta ăn uống kham khổ mới tiết kiệm
được đấy!" Bộ Tranh vẫn tự lấy đó làm quang vinh, khiến cho Tú Anh rất
lâu sau không phản bác lại được.
Ngay cả cách ăn đó của ngươi mà cũng được gọi là kham khổ?
"Nhanh đi lấy tiền đi, ta chờ ở đây." Bộ Tranh thúc giục.
"Giờ ta lại không muốn đi nữa." Tú Anh quay đầu, tỏ thái độ ta đây mất
hứng, có nói gì cũng vô ích. Đương nhiên là phải mất hứng rồi, có mỗi
một tiền đồng mà thôi, tỉ lệ bồi có cao đến thế nào thì cũng không vượt
quá phạm vi tiền đồng. Bây giờ tốt xấu gì nàng ta cũng là đệ tử phổ
thông, cho dù có ngồi chơi xơi nước, một tháng cũng được phát mười lượng bạc.
"Vì sao? Vừa rồi tự ngươi nói sẽ giúp ta đấy." Bộ Tranh ngạc nhiên nói.
"Ngươi không biết phụ nữ thay đổi như thời tiết hay sao? Giờ ta chỉ cảm
thấy hứng thú với chiêu kiếm pháp ngươi luyện lúc trước. Ta đã phát hiện ra chiêu kiếm đó rất đáng học. Tên nó là gì? Ngươi học được nó ở đâu?"
Tú Anh hỏi liên tiếp mấy vấn đề. Mãi đến lúc này, nàng ta mới nhớ ra vấn đề quan trọng như vậy.
"Chiêu nào?" Bộ Tranh mù mờ hỏi lại. Gã làm sao mà biết được Tú Anh đang nói về chiêu nào, lúc trước hắn luyện tập đâu có ít.
"Chính là chiêu mà ngươi gần đây ngươi luôn chuyên tâm luyện, luyện mãi
mà không thôi ấy." Trong lúc nói, Tú Anh đồng thời khoa tay múa chân mô
tả lại một lượt.
"Ngươi nói chiêu này hả." Bộ Tranh đã hiểu ra.
"Đúng vậy, chính là nó. Ngươi có biết chiêu kiếm pháp này lợi này cỡ nào không? Lúc ấy ta sử dụng đến nó, không tài nào ngờ tới là lại có thể
đánh bại Liễu Tâm Nghiên. Hơn nữa, về sau. . ." Tú Anh gật đầu, bừng
bừng hưng phấn kể lại mọi chuyện.
"Chiêu kiếm pháp đó có thật sự lợi hại như vậy không?" Bộ Tranh hết sức hoài nghi.
"Đương nhiên lợi hại! Đáng tiếc, chiêu kiếm pháp này hẳn là có quan hệ
mật thiết với thực lực. Thực lực càng cao, uy lực càng lớn, nếu bản thân ngươi dùng thì thực sự rất yếu. Hơn nữa, còn rất hao phí nội lực. Nhưng nếu biến nó thành một tuyệt chiêu, vậy thì vô cùng tốt! !" Tú Anh gật
đầu, vẫn bừng bừng hưng phấn không thôi.
Thì ra là có quan hệ tới thực lực. Tuy vậy, nếu thực lực của mình cao,
ta đâu còn là một đệ tử tạp dịch nữa, đã trở thành đệ tử ngoại môn từ
lâu rồi. Đệ tử ngoại môn được tiền công cao hơn hơn nhiều, hơn nữa, vẫn
có thể làm nhiệm vụ kiếm tiền.
Đến lúc này, Bộ Tranh cũng thực sự muốn thăng lên một cấp. Đó là điều
rất bình thường. Người bình thường luôn phải leo lên từng bậc một, đào
đâu ra người có khả năng thăng liền một lúc ba cấp. Mặc dù thăng liền ba cấp là mong ước của tất cả mọi người, nhưng mong ước cũng chỉ là mong
ước mà thôi.
"Ngươi có muốn học không?" Bộ Tranh cười cười, nhìn Tú Anh với thái độ đầy hèn mọn.
"Muốn chứ!" Tú Anh dường như vẫn chưa hết hưng phấn, không hề phát hiện ra thái độ hèn mọn của Bộ Tranh.
"Nếu muốn học thì phải mang tiền của ta về đây, tốc độ phải nhanh, cho
ngươi một canh giờ. Nếu vượt qua một canh giờ, vậy xin lỗi nhé, chiêu
này vô duyên với ngươi." Bộ Tranh mỉm cười nói, nhưng nụ cười không thể
che lấp đi được nét ti tiện.
"Đồ hèn, ta. . . ta đồng ý là được chứ gì!" Tú Anh rất muốn nổi giận,
nhưng nàng ta thừa hiểu, có đôi khi đầu óc của Bộ Tranh sẽ trở nên cố
chấp. Nếu như không đồng ý với điều kiện của gã, vậy thì ngươi còn tốn
nhiều thời gian hơn rất nhiều để đối phó với gã. Bởi vậy, tốt nhất là
vui vẻ làm chân chạy cho nhanh.
"Vậy còn không đi mau! Đừng có để đến lúc ta luyện đan xong, ngươi vẫn còn chưa về đến nơi." Bộ Tranh hối thúc.
"Được, giờ tỷ đi liền!" Tú Anh tức giận hét lên rồi chạy thẳng tới khu
chợ phiên. Toàn bộ Thanh Vân Kiếm Phái, khó mà tìm được người không biết tới nơi này, ngay cả Bộ Tranh cũng biết, vậy thì Tú Anh không thể nào
không biết.
Bởi vậy, Bộ Tranh lập tức an tâm ngồi luyện đan, nhân tiện lôi bản bí
kíp trận pháp ra tiếp tục nghiên cứu. Gần đây, gã đã phát hiện ra, trận
pháp càng ngày càng hấp dẫn bản thân. Hơn nữa, điều gã thích nhất chính
là bí kíp trận pháp này không cần biết chữ vẫn có thể nghiên cứu.
Bộ Tranh suy tính, sau này đi kiếm một vài bí kíp trận pháp không có văn tự để nghiên cứu thêm một chút, có khi có thể trở thành đại sư trận
pháp cũng nên. Nếu có thể phá giải trận pháp cho người khác, vậy thì
phát tài rồi!
Thời gian trôi qua rất nhanh, khoảng tầm một canh giờ sau, Tú Anh mệt đứt hơi chạy về đến nơi. . .
"Ngươi. . . Ngươi. . ." Tú Anh muốn nói gì đó nhưng không thể nói nên lời.
"Tiền đã lấy được chưa?" Bộ Tranh chỉ quan tâm mỗi vấn đề này.
"Lấy. . . lấy rồi." Tú Anh trả lời.
"Đưa ta!" Bộ Tranh không cho Tú Anh cơ hội nói thêm một câu nào, lấy tiền trước rồi nói sau.
Tú Anh đưa một tiền bạc cho Bộ Tranh, tranh thủ lấy lại hơi rồi nói:
"Ngươi có bị làm sao không vậy, một ăn một trăm đấy! Sao ngươi không
cược nhiều thêm một chút, dù chỉ là mười đồng cũng được, vậy là đã có
một lượng bạc! !"
Khi đến nhận tiền thắng cược, Tú Anh đã ngẩn người ra một thoáng, thậm
chí còn chất vấn chủ sòng bài, có phải ngươi đã lầm lẫn hay không.
Kết quả, Tú Anh bất ngờ phát hiện ra, tỉ lệ bồi của hình thức cá cược
này là một ăn một trăm. Mức bồi thực sự cao đến kinh người, chỉ cần đặt
nhiều một chút là đã phát tài.
Nhớ lại lúc ấy, chủ sới bạc còn than thở. . .
"Tính tỉ lệ một ăn một trăm là còn bị ép xuống đấy, thật sự là quá thấp. Đáng tiếc là chúng ta không có khả năng đẩy tỉ lệ bồi lên quá cao, một
ăn một trăm đã là kịch trần rồi. Không ngờ thế mà vị tiểu sư đệ kia vẫn
trúng cược!" Đương nhiên chủ sới bạc vẫn còn nhớ rõ Bộ Tranh. Gã là duy
nhất, không có người nào đặt cược theo phương pháp đó cả. Số tiền này,
hắn thực sự cam tâm tình nguyện bồi, tỷ lệ trúng cược của hình thức này
hầu như là bằng không.
". . ." Lúc ấy Tú Anh không thốt lên lời được nữa, trong lòng chỉ hận tại sao Bộ Tranh không chịu đánh cược lớn hơn.
"Tuy nhiên, kẻ xui xẻo nhất vẫn là tiểu tử Bộ Hải Phong kia. Hắn ganh
đua đánh bạc với tiểu sư đệ, đã đặt một trăm lượng. Kết quả, một trăm
lượng đó đã thuộc về ta, hí hí, trúng lớn a!" Có lẽ chủ sới bạc hưng
phấn chủ yếu là do nguyên nhân này, bồi thường Bộ Tranh có mỗi một tiền
bạc, nhưng lại thắng Bộ Hải Phong cả một trăm lượng lận.
"? ?" Tú Anh đương nhiên không hiểu chủ sới bạc nói vậy là có ý gì.
"Ngươi chính là Lý Tú Anh đó ha. Có lẽ ngươi không biết, lúc ấy. . ."
Sau khi chủ sới bạc kể lại đầu đuôi câu chuyện lúc trước, nàng ta mới vỡ lẽ ra.
Cứ nghĩ đến là lại cảm thấy Bộ Tranh thật sự không có chí khí, ai đời
lại chỉ chịu bỏ ra có một tiền đồng, tại sao không phải là một lượng
bạc, không, chỉ cần là một tiền bạc cũng được a! !
. . .
"Thua thì làm sao bây giờ?" Bộ Tranh vặn lại. Câu hỏi này đã nằm trong
dự liệu của Tú Anh, nàng ta thừa biết Bộ Tranh nhất định sẽ nói như vậy. Bộ Tranh không bao giờ thích đánh bạc. Gã lập luận rằng, bởi tiền thắng bạc là khoản tiền không làm mà hưởng, nên sẽ không được quý trọng,
nhưng nếu thua thì sẽ là thua tiền mồ hôi nước mắt của mình.
Nếu nói theo cách của Bộ Tranh, dùng tiền đổ mồ hôi sôi nước mắt của
mình đi đổi lấy cái loại tiền không được quý trọng như vậy, không đáng! !
"Tốt rồi, việc ngươi giao ta đã làm xong, ngươi dạy ta chiêu kiếm pháp
đó được rồi đấy." Tú Anh bắt đầu nói vào chuyện chính. Dù có thế nào,
sau này chiêu kiếm đó cũng sẽ là chỗ dựa chủ chốt của nàng ta.
"Được chứ, ngươi nhìn cho kỹ nhé, ta sẽ làm mẫu cho ngươi xem!" Bộ Tranh dùng ngón tay thay kiếm, bắt đầu làm mẫu ngay trong phòng luyện đan.
Lần này gã đã thay đổi về mặt căn bản so với lúc luyện kiếm, không chỉ
tốc độ mà còn cả hình thái nguyên bản.
Bộ Tranh thường xuyên sửa lại kiếm pháp, chính bởi như vậy, những kiếm
pháp Tú Anh được học thật ra không còn giữ nguyên hình thái ban đầu của
nó nữa. Nhưng đó lại là may mắn của nàng ta, bởi nếu không phải vậy thì
với tư chất ở giai đoạn này của mình, Tú Anh gần như không thể sử dụng
được chiêu kiếm đó.