". . . , giờ không phải lúc cần ngươi bày tỏ lòng trung thành. Ngươi và
Đường chủ đại nhân thật sự không có quan hệ gì sao?" Sài Bỉnh ngớ người
mất một lúc.
"Không có, đệ tới đây chính là để làm việc." Bộ Tranh lắc đầu.
Sài Bỉnh cũng nghĩ vậy. Nếu như có quan hệ với Đường chủ đại nhân, gã
làm sao có thể chỉ là một đệ tử tạp dịch, ít nhất cũng phải là một đệ tử ngoại môn. Đường chủ một Phân đường kiếm một suất đệ tử ngoại môn là
việc dễ như trở bàn tay.
Hơn nữa, nếu như có quan hệ với Đường chủ đại nhân, gã cũng sẽ không bị
đưa đến chỗ này. Chỗ này là một nơi chẳng có tiền đồ gì cả. Theo lẽ
thường, cho dù Đường chủ đại nhân không muốn đích thân dạy gã học luyện
khí đi nữa thì cũng phải đưa gã tới khu luyện khí để học mới đúng.
Đúng vậy, nơi luyện khí không phải là phường nữa, mà là một khu rồi. Nơi đó hoàn toàn chỉ tập trung vào luyện khí, có đủ các loại tài liệu và
công cụ luyện khí. Nếu mang ra so sánh thì bên đó là một khu chợ lớn,
còn bên này chỉ là cái sạp hàng nhỏ.
"Thật sự không có? Vậy ngươi lọt vào mắt Đường chủ đại nhân bằng cách
nào thế?" Sài Bỉnh hết sức hiếu kỳ. Đồng thời, cũng coi như y đưa ra một lời thăm dò, xem rốt cục Bộ Tranh tới nơi này chỉ đơn thuần để học
luyện đan hay là có mục đích nào khác.
Nếu như là nguyên nhân trước, Sài Bỉnh thực sự biết gì nói đó chứ không
hề có ý định đối phó qua loa, sẽ dạy tất cả những gì mình biết cho Bộ
Tranh. Y làm vậy không phải vì mình là người không vụ lợi, mà chỉ vì
thuật luyện đan của bản thân chẳng có gì đáng phải giấu giếm, chẳng bằng dốc túi dạy để tạo ấn tượng tốt trong lòng Hắc Hùng.
Đồng thời, y cũng hy vọng là do nguyên nhân trước, bởi nếu là nguyên
nhân sau thì có khả năng là một sự sắp đặt nhằm vào bản thân mình. Tình
huống xấu nhất là có khả năng chính bản thân y không còn được đảm nhiệm
cái chức quản sự này nữa.
"Đệ thực sự không biết! Lúc trước, đệ đã mở một cái hộp của Đường chủ
đại nhân. . ." Bộ Tranh thẳng thắn kể lại sơ lược câu chuyện lúc trước,
không hề giấu giếm bất cứ cái gì, mà câu chuyện này có vấn đề gì đáng để dấu giếm đâu.
Sau khi nghe Bộ Tranh kể lại xong, Sài Bỉnh cũng cảm thấy Bộ Tranh chẳng phải là một cao thủ trận pháp giống như mọi người. Tuy nhiên, y có thể
xác định được một điều, đích thật là vì biết sơ qua thuật luyện đan cho
nên Bộ Tranh mới được Đường chủ đại nhân chấm trúng, nhằm mục đích là
tăng cường nhân lực cho Luyện Đan Phường.
Số lượng nhân viên của Luyện Đan Phường rất ít. Trừ những trường hợp
không muốn tới nơi này, thì chỉ cần ai có một chút thiên phú là được
nhận. Không phải ai cũng có thể trở thành Luyện Đan Sư, muốn làm được
điều đó cần phải có thiên phú, nhưng thiên phú đó lại cũng chính là
thiên phú về luyện khí. Bởi vậy, đào tạo Luyện Đan Sĩ tại Linh Bảo Tông
đích thật là một việc khó khăn.
Với những người khác, họ thà rằng cả đời luyện chế những trận khí sơ cấp cũng không bao giờ muốn đi luyện đan, bởi vì luyện khí ít nhất còn có
cơ hội, luyện đan thì không bao giờ có cơ hội ngóc đầu lên nổi.
Nếu trên phương diện trận khí, cung vượt qua cầu, cũng có nghĩa là những người chế tạo trận khí sơ cấp sẽ không có cơm mà ăn, nhưng vấn đề là
cung vẫn luôn không đủ cầu, biên độ chênh lệch vẫn luôn rất lớn, chỉ
cần biết luyện khí là sẽ rất nổi tiếng. Thực ra, trên phương diện
luyện đan cũng giống như vậy, nhưng vấn đề quan trọng nhất là, môn phái
này là một môn phái luyện khí.
Nếu như đổi lại nơi đây là một môn phái luyện đan, có lẽ sẽ có rất ít
người luyện khí. Cho nên, Linh Bảo Tông và Dược Vương Cốc mới qua lại
mật thiết với nhau, bởi vì song phương đều thiếu khuyết đồ vật mà đối
phương sẵn có.
Vì vậy, cho tới bây giờ đã là năm năm Luyện Đan Phường không có người mới gia nhập, trái lại còn có một người rời khỏi.
"Thì ra là như vậy, ngươi thật sự là may mắn, cũng có thể nói là chúng
ta may mắn, bởi có thêm một người là ngươi tới." Sài Bỉnh cười cười, vỗ
vai Bộ Tranh rồi nói tiếp: "Sau này làm cho tốt, không hiểu cứ tới hỏi
ta."
"Vâng, Bồi Nguyên Đan luyện chế như thế nào?" Bộ Tranh hỏi.
"Việc này rất đơn giản! Trước tiên ngươi xem qua đan phương này đi." Sài Bỉnh nói rồi đưa cho gã một tờ đan phương. Chỉ là đan phương của Bồi
Nguyên Đan mà thôi, hoàn toàn chẳng có giá trị gì.
Bồi Nguyên Đan là vật mà ai ai cũng biết. Tin chắc là trong thế lực cấp
Hoàng, không một bộ phận luyện đan nào không biết đến nó.
"Nhưng, đệ không biết chữ. . ." Bộ Tranh cầm lấy đan phương rồi ngượng ngùng ấp úng nói.
". . . , ngươi không biết chữ?" Sài Bỉnh sững người ra một thoáng. Giờ
khó mà kiếm đâu ra được người không biết chữ, bởi vì bất kể là bí kíp võ công hay là đan phương, trận pháp, muốn xem thứ nào cũng cần phải biết
chữ. Nếu không biết chữ, thuật luyện đan của gã đã học được bằng cách
nào vậy.
"Vâng. Phiền sư huynh đọc một lượt. . ." Bộ Tranh nói, biểu hiện vẫn chưa hết ngượng ngập.
"Trước kia học tập thuật luyện đan bằng cách nào?" Sài Bỉnh không đáp ứng Bộ Tranh, mà chỉ tò mò hỏi.
Bộ Tranh gãi gãi đầu, đáp lại: "Trước kia Lai Phúc ca chỉ tận tay dạy đệ."
"Việc này tốn mất bao nhiêu thời gian đây, vị Lai Phúc ca này thật sự là ngưu a!" Sài Bỉnh thở dài. Chỉ tận tay dạy người khác học xong thuật
luyện đan là việc chưa từng xuất hiện trong ý nghĩ của y, không muốn bội phục Lý Lai Phúc cũng không được.
Hiện giờ, nếu Lý Lai Phúc có mặt ở đây, nhất định sẽ nắm chặt tay Sài Bỉnh, hét ầm lên 'tri kỷ a' hoặc đại loại như vậy.
"Vâng, Lai Phúc ca rất lợi hại, huynh ấy đã dạy đệ biết rất nhiều thứ."
Bộ Tranh gật đầu. Đối với công lao của Lý Lai Phúc, gã bao giờ cũng khắc sâu trong lòng, bởi vậy gã mới không có lấy một câu oán hận trước hành
động vô trách nhiệm của hắn ta.
Đồng thời, rất nhiều năm về sau, Bộ Tranh vẫn cảm thấy công lao dạy bảo
của Lý Lai Phúc luôn chiếm một vai trò vô cùng quan trọng trong lòng bản thân!
Hiện giờ, Sài Bỉnh tương đối đau đầu với Bộ Tranh. Nếu như không dạy, y
nhất định sẽ bị Hắc Hùng trách cứ, nhưng nếu dạy một kẻ một chữ bẻ đôi
không biết như Bộ Tranh, công sức phải bỏ ra dường như sẽ rất lớn.
Được rồi, đành phải dạy vậy, cho dù có chỉ tận tay cũng phải dạy gã. Hy
vọng gã không quá đần, nếu không ta sẽ phải hứng chịu cực hình mất.
"Được rồi, giờ ta đọc luôn đan phương cho ngươi nghe, Tiên Lộ Thảo. . ." Sài Bỉnh bắt đầu đọc luôn, không cần nhìn đan phương y vẫn có thể đọc
làu làu, bởi luyện chế đan dược này là công việc thường nhật của y.
"Xong rồi. Giờ nhắc lại cho ta nghe một lần, xem ngươi nhớ được bao
nhiêu." Sau khi đọc ra xong, Sài Bỉnh lập tức kiểm tra xem Bộ Tranh có
thể ghi nhớ được bao nhiêu. Nếu gã có thể nhớ được năm sáu phần, y có
thể thở phào nhẹ nhõm. Cầu mong đừng có đến mức ba bốn phần cũng không
nhớ được, nếu vậy thì phiền to.
Tuy nhiên, chỉ một lát sau Sài Bỉnh đã phải trợn trừng cả hai mắt. Hơn
nữa, càng về sau hai mắt càng trợn tròn, bởi vì y phát hiện ra, Bộ Tranh đọc vanh vách một lèo từ đầu đến cuối, hoàn toàn không sai cũng không
bỏ sót một chữ nào. Thế này không phải là nhớ được năm sáu phần nữa rồi, mà là ghi nhớ toàn bộ.
Điều đó khiến cho Sài Bỉnh thiếu chút nữa là nhảy dựng lên vì phấn
khích, đồng thời cũng xen lẫn khó tin, trong lòng thầm than trí nhớ của
Bộ Tranh thật sự quá siêu phàm. Mặc dù đan phương Bồi Nguyên Đan chỉ là
loại đan phương đan dược bình thường, nhưng vẫn bao gồm hơn mười loại
dược liệu, hơn nữa mỗi loại dược liệu còn có số lượng chi tiết.
Trong đó, khó nhớ nhất chính là số lượng chi tiết, tên hơn mười loại
dược liệu thực sự dễ nhớ hơn nhiều. Y không lo lắng lắm, bởi dù sao Bộ
Tranh cũng đã từng tiếp xúc với thuật luyện đan rồi, có lẽ đại đa phần
dược liệu gã đều biết tên, cho nên sẽ dĩ nhiên dễ dàng ghi nhớ tên.
Nhưng khối lượng chính xác cần dùng lại khiến người muốn ghi nhớ phải
đau đầu. Lúc trước, y đã phải mất ba bốn ngày mới tạm coi như học thuộc
lòng những con số đó, nhưng thỉnh thoảng vẫn phải liếc qua đan phương
kiểm tra một lần.
Về phần những phương diện như trình độ và thời gian, thực sự chẳng đáng
là cái gì nếu so với khối lượng cần dùng của từng dược liệu.
Với trí nhớ như vậy, lúc dạy sẽ không quá tốn công sức mấy. Tin chắc
rằng, sau này gã cũng có thể học một lần là ghi nhớ thao tác luyện đan
giống như vậy.
Đến lúc này, niềm khâm phục của Sài Bỉnh đối với Lý Lai Phúc đã giảm đi
phần nào, bởi vì y đã phát hiện ra, Bộ Tranh có năng lực nghe một lần là thuộc lòng.
Đương nhiên, cũng chỉ giảm đi phần nào mà thôi, y vẫn còn tương đối khâm phục Lý Lai Phúc. Bởi vì, dạy ai đó học một môn mà người đó chưa từng
tiếp xúc thực sự là một việc khó, không dễ dàng như y bây giờ. Lúc ấy,
tất cả mọi thứ liên quan đều phải chỉ tận tay day tận mặt mà dạy, thực
sự là một việc kỳ công, không giống như bây giờ, chỉ cần đọc đan phương, dạy thao tác là được.