Về phần thi đấu để xác định thứ hạng một trăm người đứng đầu, ban đầu Tú
Anh cảm thấy đó là việc không cần thiết. Đã trở thành đệ tử phổ thông
rồi, còn cần thi đấu để xác định thứ hạng làm cái gì. Nhưng đến giờ,
nàng ta đã hiểu lý do của nó. Thi đấu thứ hạng sẽ quyết định sau này
những đệ tử đó sẽ tới đâu. Vào thời điểm diễn ra thi đấu, các Phong chủ
sẽ tới khảo sát, quyết định thu nhận những đệ tử có thiên phú vào môn đệ của mình.
Mặc dù vậy, thứ hạng thật ra lại không quá quan trọng, quan trọng nhất
khi tham gia thi đấu là phải thể hiện ra được thiên phú của bản thân.
Mỗi một vị sư phụ lại thiên hẳn về một loại thiên phú nào đó. Bởi vậy,
cho dù xếp hạng có thấp một chút, thậm chí là thua cuộc, chỉ cần có
thiên phú vẫn sẽ được phát hiện ra.
Đương nhiên, người xếp trước sẽ bị tranh đoạt, đó là vấn đề thể diện.
Tú Anh xếp ở vị trị trung bình trong lần thi đấu này, được một phong có
thực lực trung bình thu nhận. Đó là một Phong mang tên Thanh Linh Phong. Thanh Linh Phong có một đặc điểm rất đặc biệt, toàn bộ người trong
Phong đều là nữ giới.
Sau khi bận rộn vài ngày làm thủ tục nhập môn, nàng ta lại đến Luyện Đan Phong để xem Bộ Tranh đã về chưa, đồng thời ở lại đó tu luyện luôn.
Nàng ta đã đến chỗ tu luyện của đệ tử phổ thông Thanh Linh Phong xem
sao, nhưng hình như còn kém một chút so với Tụ Linh Trận của Bộ Tranh.
Ngoài ra, chiêu thức thì lại lấy Thanh Vân Kiếm Pháp làm nền tảng, đương nhiên nàng ta chẳng cần mất công đi học lại làm gì. Chỉ đến khi Phong
chủ giảng đạo một tháng một lần, nàng ta mới quay về đó nghe từ đầu đến
cuối là được.
Giảng đạo là một biện pháp truyền thụ kiến thức võ đạo, vừa giảng thuật
võ đạo bằng lời vừa phát ra lực lượng của cảnh giới tương ứng, cũng
chính là cảnh giới về tinh thần. Người nghe có thể lĩnh ngộ được bao
nhiêu, vậy phải dựa vào chính bản thân mình. Nói như vậy cũng có nghĩa
là nếu muốn lĩnh ngộ được càng nhiều, tinh lực tiêu hao cũng sẽ nhiều
tương ứng. Cho nên, khả năng lĩnh ngộ là một tiêu chuẩn, khả năng kiên
trì cũng là một tiêu chuẩn, cả hai đồng thời càng cao thì càng tốt.
Chính vì như vậy, không có nghĩa là người giảng đạo có võ công càng cao
cường thì càng tốt. Nếu như người giảng quá vượt trội, người nghe có lẽ
sẽ không lĩnh ngộ được, cũng không thể chịu đựng nổi áp lực về mặt tinh
thần.
Đồng thời, người giảng đạo không phải cứ nổi hứng là tiến hành giảng
được. Mỗi lần giảng đạo sẽ tiêu hao tinh thần lực vô cùng lớn, muốn khôi phục lại phải mất rất nhiều thời gian. Đạo cần giảng càng thâm sâu thì
càng mất nhiều thời gian để chuẩn bị, khoảng cách giữa các lần giảng
đương nhiên cũng sẽ càng dài.
Bởi vậy, giảng đạo cũng là một điều kiện để thúc đẩy tốc độ võ đạo. Một
vị sư phụ giảng đạo giỏi sẽ có thể mang đến cho mình một cơ hội phát
triển tuyệt hảo.
Trở lại chuyện của Tú Anh. Khi bước vào Luyện Đan Phong, nàng ta phát
hiện ra lò luyện đan vắng khói thiếu lửa, còn chỗ ăn cơm hình như cũng
im lìm, chẳng hiểu Bộ Tranh đã về hay chưa nữa.
"Bộ Tranh, Bộ Tranh. . ."
Với ý định cầu may, Tú Anh vừa gọi tên Bộ Tranh vừa đi vào chính giữa khu đất vắng lặng.
"Nha đầu, ngươi tới tìm A Phúc phải không?"
Ngay sau khi réo gọi, Tú Anh đột nhiên nghe thấy có tiếng người đáp lại, kế đó là một bóng người hiện ra ở phía trước mặt của nàng ta.
Lý Lai Phúc? Không phải!
Câu hỏi xuất hiện đầu tiên trong đầu Tú Anh chính là, người này có phải
là vị Bộ Tranh thường xuyên nhắc đến, Lý Lai Phúc trong truyền thuyết
hay không. Nhưng nàng ta ngay lập tức phủ nhận, bởi vì nếu người này
đúng là Lý Lai Phúc, vậy thì Bộ Tranh không thể nào gọi lão là Lai Phúc
ca được, mà phải gọi là Lai Phúc công.
Người này tóc bạc mặt mũi hồng hào, tầm khoảng bảy tám chục tuổi, làm sao có thể cho phép Bộ Tranh gọi là ca.
Đúng rồi, chính là lão! Nơi đây chỉ có ba người, phù hợp với những điều kiện đó thì chỉ có Phong chủ đại nhân -- Từ Phúc.
"Ngài là tiền bối Từ Phúc phải không?" Tú Anh hỏi.
"Hả, ngươi biết tên của ta sao, thật không ngờ bây giờ ta lại có chút
tên tuổi a!" Từ Phúc vân vê râu, cười đầy kiêu ngạo. Hiển nhiên là lão
có phần nào hiểu lầm. Tú Anh thừa biết lão là ai, nhưng không phải do
tên tuổi của lão vang xa, mà bởi vì Bộ Tranh đã từng kể lại với nàng ta
mà thôi.
"Nhưng mà. . ." Tú Anh không biết phải nói gì.
"Ngươi đến tìm A Phúc chứ gì, hình như hắn không có ở đây, chắc là ra ngoài hái thuốc rồi." Từ Phúc nói luôn.
"Vãn bối biết điều đó rồi. Vãn bối chỉ đến xem hắn đã về chưa thôi." Tú
Anh đáp lại. Lúc này nàng ta vẫn chưa để ý tới cách gọi Bộ Tranh của Từ
Phúc.
"À, nếu như vậy, hai người các ngươi hẳn là rất thân thuộc với nhau?"
Khi Từ Phúc quan sát Tú Anh, trong đầu hình như đã liên tưởng đến điều
gì đó.
Tú Anh đâu cần biết Từ Phúc nghĩ thế nào, gật đầu, trả lời: "Bọn vãn bối rất thân. Hai người vãn bối là người cùng thôn, quen biết nhau từ nhỏ."
"Thì ra là thanh mai trúc mã, thân nhau từ thuở lọt lòng a." Từ Phúc gật đầu, ra vẻ ta đây hiểu rồi.
"Không đến mức như thế đâu, hai vãn bối chỉ là bạn tốt, thân thiết hơn
bạn bè một tầng thôi." Tú Anh vội thanh minh. Trong lúc nói, nàng ta
không có một chút bối rối nào, bởi vì đó là sự thực. Giữa hai người chưa bao giờ từng nảy sinh tình cảm nam nữ.
Từ Phúc nhìn xoáy vào Tú Anh như muốn tìm ra manh mối nào đó, nhưng lão
đã phải thất vọng. Bởi thái độ chân thật của nàng ta, lão tin tưởng vào
câu trả lời của Tú Anh, nàng ta và Bộ Tranh không có tình cảm gì khác,
ít nhất là về phía nàng ta.
"Hóa ra là như vậy! Ngươi cũng là đệ tử Thanh Vân Kiếm Phái chúng ta sao?" Từ Phúc bắt đầu nói lảng sang chuyện khác.
"Đúng vậy, đệ tử Lý Tú Anh, mới vừa gia nhập Thanh Linh Phong." Tú Anh cung kính trả lời.
"Thanh Linh Phong? Nếu vậy, ngươi đã trở thành đệ tử phổ thông rồi còn
gì. Thế mà ta không nhận ra, không tệ." Từ Phúc có phần sửng sốt. Tuổi
Tú Anh dường như không quá lớn, vậy mà nàng ta đã trở thành đệ tử phổ
thông rồi. Nhưng lão cũng chỉ thoáng sửng sốt rồi thôi, bởi người như
vậy có không ít.
"May mắn, may mắn mà thôi." Tú Anh tươi cười trả lời.
"Trẻ nhỏ khiêm tốn! Đúng rồi, tiểu tử Lai Phúc kia đâu rồi?" Từ Phúc khen Tú Anh một câu, sau đó hỏi.
"Không thấy đâu cả. Vãn bối ở chỗ này mấy tháng, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy người khác. . ." Tú Anh lắc đầu, trơn tru trả lời.
"Ngươi đã ở nơi này mấy tháng?" Giờ Từ Phúc mới vỡ lẽ ra, thì ra cô bé
trước mặt mình không phải là khác mới tới, mà là khách trọ thường trú.
"Hì hì, ở đây rất yên tĩnh, không có những người ngoài. Tu luyện ở đây
rất tốt." Tú Anh có phần ngượng ngùng nói, "Không được sự đồng ý của
tiền bối mà vãn bối đã không mời mà tới, thất lễ!"
"Không có việc gì không có việc gì, nơi đây bình thường cũng chẳng có
ai. Hơn nữa, ngươi là bạn bè của A Phúc, chỉ cần A Phúc đồng ý là được." Từ Phúc xua tay, vừa cười vừa nói.
"A Phúc? Vì sao tiền bối lại gọi Bộ Tranh là A Phúc vậy?" Tú Anh rất khó hiểu, ngoại hiệu này có từ bao giờ thế?
"Ngươi không biết mấy người chúng ta có tên tự sao?" Từ Phúc mỉm cười hỏi lại.
"Biết chứ, Bộ Tranh đã từng nói, ngài họ Từ tên Phúc, Lai Phúc ca họ Lý. . . Thế này, không phải là ngài có ý muốn tên tất cả mọi người đều phải có chữ Phúc đấy chứ." Đến thời điểm này, Tú Anh mới phát hiện ra vấn
đề.
"Đúng thế, đúng thế! Cho nên Bộ Tranh mới được gọi là A Phúc, vậy là
hoàn mỹ. Sáng kiến này có phải rất tuyệt hay không, tiểu cô nương." Từ
Phúc dương dương đắc ý nói.
". . ."
Tú Anh cứng họng. Thông qua câu chuyện này, có thể thấy cái tên A Phúc
là do lão đặt, vậy mà cứ tưởng người đặt là Lai Phúc ca, không ngờ lại
là lão, đúng là một Lão Trẻ Trâu!
Chẳng phải Bộ Tranh đã bảo, lâu lắm rồi lão không hề xuất hiện. Chẳng lẽ là bởi vì thấy quá vô trách nhiệm, cho nên lão mới đến ngó qua.