"Phía dưới có chuyện gì vậy?" Tiêu sư huynh hỏi.
"Nhất định là đang hoan hô chúng ta, bọn họ cũng chỉ có tư cách này mà
thôi. Trong hàng ngũ đệ tử mới, khinh công của đệ và Tần sư muội là cao
nhất." Bộ sư đệ trả lời, khơi khơi phớt lờ Tiêu sư huynh. Hơn nữa, y còn tự áp đặt tiếng xôn xao náo động ở bên dưới thành hoan hô, vì mình mà
hoan hô.
"Câu đằng trước có lẽ là ngươi nói rất đúng. Về phần câu đằng sau, chắc
chắn là ngươi đã sai mười mươi. Ngươi không phải là người cao nhất, chí
ít khi có mặt ta là như thế. . ." Tiêu sư huynh hờ hững nói.
"Tần sư muội, huynh đi trước một bước đây." Vào thời điểm này, Tiêu sư
huynh đột nhiên tăng tốc. Dáng vẻ miễn cưỡng lúc trước lập tức biến mất, hắn kéo dãn ra một khoảng cách với Bộ sư đệ.
Trong khi đó, Tần Sương vẫn theo sát như trước, không nhanh không chậm, vẫn chưa tung hết sức lực ra.
"Làm sao có thể, làm sao huynh vẫn còn ẩn giấu thực lực được chứ. . ." Bộ sư đệ tỏ vẻ không thể nào tin được.
"Vừa mới rồi chỉ là vui đùa với đệ một chút mà thôi, hiện giờ ta mới
hành động thật sự đấy." Trong lúc vọt lên, Tiêu sư huynh quay đầu lại
thong dong cười nói, hơn thế nữa vẻ tươi cười đó còn mang đậm nét chế
nhạo.
"Huynh. . . Không ngờ. . ."
Bộ sư đệ tỏ ra oán giận. Nhưng chỉ trong chớp mắt, sắc mặt của y đã thay đổi, trở nên hưng phấn bừng bừng--
"Kỳ thật, đệ cũng đang vui đùa với huynh một chút mà thôi! !"
Trong khi nói chuyện, tốc độ của Bộ sư đệ cũng đồng thời nhanh hơn. Hơn nữa, dường như còn nhanh hơn Tiêu sư huynh một chút.
". . ." Sắc mặt Tiêu sư huynh cũng lập tức thay đổi, chẳng qua là theo chiều hướng trái ngược lại với Bộ sư đệ.
Tuy nhiên, cho dù Bộ sư đệ đã tăng tốc, thậm chí còn nhanh hơn Tiêu sư
huynh một chút, nhưng cũng chỉ là một chút xíu không đáng kể mà thôi.
Hai người thật ra vẫn đang trong tình trạng giằng co, thắng bại khó
phân.
Trong khi đó, tình trạng của Tần Sương dường như lại chẳng có thay đổi
gì. Nàng vẫn duy trì tốc độ ngang ngửa với bọn họ, hơn nữa vẫn còn chưa
tung hết sức lực như trước.
Điều này đã giúp cho bọn họ nhận ra một sự thật, Tần Sương mới là người
có khinh công cao nhất trong số ba người, chẳng qua nàng không muốn
tranh đua với bọn họ mà thôi. Nói khó nghe một chút, thực chất bọn họ
chỉ đang tranh giành nhau vị trí thứ hai mà thôi.
"Oa. . ."
Đúng lúc này, bọn họ chợt nghe thấy phía dưới huyên náo hơn rất nhiều,
giống như nhìn thấy điều gì đó đặc biệt đáng phấn khích, khiến cho xảm
xúc của mọi người vượt ra khỏi tầm khống chế.
"Bọn họ đang hoan hô huynh!"
"Bọn họ đang hoan hô đệ!"
Hai người đồng thời nhìn sang nhau, ném cho đối phương một câu nói cao ngạo, sau đó lạnh lùng quay đầu đi. . .
Nhưng thực ra trong lòng bọn họ cũng có phần nào tán thành lời nói của
đối phương. Những người bên dưới không phải đang hoan hô mình, mà thực
ra là đang hoan hô đối phương. Hiện giờ, cũng chỉ có bọn họ mới đáng
được nhận tiếng hoan hô như vậy.
Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau bọn họ đã nhận ra, tiếng hoan hô đó không
phải dành cho mình, cũng không phải dành cho Tần Sương đang bên cạnh, mà là cho một tiểu tử đang xông loạn không biết lai lịch.
Bọn họ nhìn thấy một tên tiểu tử đang cấp tốc chạy tới, đạp trên dây
thép như giẫm trên đất bằng theo đúng nghĩa đen của nó. Điều đáng ngạc
nhiên là tiểu tử này luôn luôn chỉ đạp chân trên một sợi dây thép. Bất
kể là dây thép đó biến hóa như thế nào, gã vẫn đạp chân chính xác lên
nó.
Nói cách khác, tiểu tử này biến hóa theo sự biến hóa của sợi dây thép.
Hơn nữa, sự biến hóa này đồng bộ đến kinh người. Nếu như có thể thực
hiện được chính xác đến như thế, coi như đã chứng tỏ, khinh công của
tiểu tử này vô cùng cao siêu.
Tuy nhiên, có một điều tương đối kỳ quái, tiểu tử này giống hệt như là
đang chạy bộ. Gã không thực hiện bất cứ một động tác bay nhảy nào, hoàn
toàn không có phong thái tiêu sái, mà có cảm giác như một người bình
thường đang chạy trối chết vậy. Điều này khiến cho người khác cảm thấy
hết sức quái dị.
Nên nói là khinh công của gã cao, hay nên nói là gã chạy nhanh?
Tuy nhiên, nếu như không bàn luận tới điều này, có thể nói tốc độ của
tiểu tử này rất nhanh. Điểm này không ai dám phản đối, bởi vừa mới quan
sát tiểu tử này chỉ trong chốc lát, hai người đã bị gã thu hẹp gần một
nửa khoảng cách. Tốc độ này thật sự đủ khiến cho người khác phải sợ hãi. Tin chắc chẳng bao lâu nữa, bọn họ sẽ bị tiểu tử này đuổi kịp.
Xem kìa, đúng vậy a, mới vừa mới có ý nghĩ đó, tiểu tử này đã ở ngay bên cạnh hai người.
Sau khi phát hiện ra gã tiểu tử xông loạn này đã đến ngay bên cạnh, hai
người định nhân cơ hội đó quan sát gã một chút. Nhưng gã tiểu tử xông
loạn này căn bản không cho bọn họ cơ hội, không buồn liếc bọn họ lấy một cái, "Chạy" vụt qua, dáng vẻ gấp gáp vội vàng.
Điều này làm cho cái miệng vừa mới há ra định chào hỏi của hai người bọn họ rất lâu sau không khép lại được. Sau đó, bọn họ bỗng phát hiện ra,
dường như đã bị tên tiểu tử xông loạn đó ảnh hưởng, Tần Sương cũng đẩy
nhanh tốc độ, bỏ lại hai người ở tít tận đằng sau, tốc độ hầu như là
ngang bằng với tên tiểu tử đó.
Vào thời điểm này, nếu có người tinh mắt, sẽ phát hiện Tần Sương đã
không còn thong dong như trước, nàng hầu như đã dốc hết sức lực ra rồi.
Tần Sương nhìn sang gã tiểu tử xông loạn, có phần cảm thấy kinh sợ, kinh sợ khinh công thân pháp của gã. Tuy rằng cái gã tiểu tử xông loạn này
vẫn luôn chạy không ngừng nghỉ, nhưng qua một vài động tác, có thể nhận
xét khinh công của gã có vẻ rất cao, thậm chí còn cao hơn cả nàng một
chút.
Điều thực sự khiến cho nàng cảm thấy có phần bất ngờ hơn cả, là khinh
công của cái gã tiểu tử xông loạn này dường như rất cao minh, ngay cả
loại mà nàng đang nắm giữ cũng có vẻ không bằng. Điều này hình như là
không có khả năng, bởi vì thực chất công pháp mà nàng được học là của
thế lực cấp Huyền, thuộc về công pháp ngũ tinh. Còn ở cái Thanh Vân
Kiếm Phái này, công pháp cao nhất cũng không thể vượt quá tứ tinh, có lẽ chỉ có Thanh Vân Kiếm Pháp là miễn cưỡng đạt tới ngũ tinh.
Về phần công pháp khinh công, hình như Thanh Vân Kiếm Phái chỉ có Di
Tinh Bộ có thể miễn cưỡng coi là tam tinh. Nhưng Di Tinh Bộ cũng không
có khả năng cho phép đệ tử mới tiếp cận, chẳng lẽ cái gã tiểu tử xông
loạn trước mặt này không phải đệ tử mới?
Không thể nào, gã có vẻ còn nhỏ tuổi hơn mình một chút, tuyệt đối đệ tử mới.
. . . ,, trong miệng hắn đang lẩm bẩm cái gì?
Lúc này Tần Sương mới chú ý tới, cái gã tiểu tử xông loạn này đang liên
tục lẩm bẩm cái gì đó. Chẳng qua, tiếng gió gây ảnh hưởng khiến nàng
không nghe được rõ ràng, tuy nhiên vẫn loáng thoáng nghe thấy "Công
thiển", chẳng lẽ đang nói công lực của ta còn chưa đủ hay sao?
Hừ, ngươi dám coi rẻ ta!
Tần Sương lại tăng tốc thêm một lần nữa, rất nhanh đã vượt qua cái gã tiểu tử đó, nhưng chỉ là vượt qua một chút. . .
Cuối cùng, trong tiếng hò reo hưng phấn của mọi người, Tần Sương là
người thứ nhất vượt qua Thanh Vân Đạo. Mà ở đích đến đương nhiên có
không ít người đang đứng chờ, khi nhìn thấy Tần Sương xuất hiện, tự khắc có một tràng tiếng hoan hô. Trong số bọn họ, người nhắm vào Tần Sương
thực sự không ít.
Nhưng Tần Sương lại chẳng để ý gì đến sự tán thưởng của mọi người, mà
chỉ quay đầu lại chờ cái gã tiểu tử xông loạn kia. Mà quá trình chờ đợi
này cũng không kéo dài quá lâu, bởi vì gã chạy sát ngay phía sau nàng.
Nàng muốn nhìn xem tiểu tử này đến cùng là người như thế nào. Vừa mới
rồi, nàng chưa kịp nhìn rõ. Nàng thực sự muốn biết, tiểu tử này dùng
loại thân pháp nào, mà so với thân pháp ngũ tinh của mình lại còn cao
hơn một chút.
Rất nhanh, cái gã tiểu tử xông loạn đó đã đến nơi. Nhưng trong khi Tần
Sương đứng đấy chờ cái gã tiểu tử đó chạy đến nơi để cùng nói chuyện,
nàng lại phát hiện ra, tiểu tử chạy thẳng qua mình, đến thời gian một
cái nháy mắt cũng không dừng lại, thậm chí không thèm liếc nhìn nàng lấy một cái, cứ thế mà cắm đầu chạy qua, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn một
chút.
Đúng thế, Thanh Vân Đạo dù thế nào cũng sẽ kìm hãm tốc độ người ta lại
một chút, sau khi rời khỏi nó đương nhiên tốc độ sẽ nhanh hơn.
Nhưng đó không phải là điểm quan trọng. Vì sao gã không hề dừng lại,
cũng không tới gặp ta? Chẳng lẽ gã không phải cố ý biểu hiện trước mặt
mình một chút, tìm cơ hội tiếp cận mình hay sao. Những người làm như thế có lẽ là phải chiếm tới tám phần mười của Thanh Vân Kiếm Phái, đã làm
cho nàng cảm thấy quá mức quen thuộc, nên thản nhiên quy gã luôn vào
loại người đó.
Nhưng, cuối cùng nàng lại phát hiện ra, cái gã tiểu tử xông loạn này hóa ra thật sự đơn thuần chỉ là đang xông loạn. Gã căn bản không có ý định
tiếp cận nàng, mà là có mục đích khác. . .