Một tháng sau. Cát Vũ xuất viện.
Thực ra thì cậu có thể xuất viện sớm hơn nhưng vì Nhân Mĩ cứ khăng khăng nói khi nào cậu khỏe hẳn thì mới được ra khỏi viện.
Đám con gái trong trường nghe tin thần tượng của mình nằm viện thì lũlượt kéo đến thăm. Hết hoa rồi lại đến canh gà, hết sữa lại đến hoaquả... Nhiều lần Cát Vũ đành quát lên đuổi tất cả về. Thật chẳng ra cáithể thống gì, ai cho họ đến thăm? Ai cho họ tự ý vào? Đúng là mặt dàymột lũ.
Nhân Mĩ một tay đỡ Cát Vũ một tay xách túi đồ lỉnh kỉnh.
- Em coi tôi là ông già 80 hay sao?
Nhân Mĩ nói thản nhiên:
- Anh vừa mới xuất viện. Sức khỏe cũng chỉ so bì được với ông lão 70.
Cát vũ tức giận hất tay Nhân Mĩ ra. Cậu đi thẳng ra chiếc xe mà Kiên chuẩn bị và không nói năng gì.
Nhân Mĩ thở dài. Lại làm anh ấy tức giận rồi. thực ra cô cũng chỉ muốnquan tâm anh ấy thôi mà. Chẳng lẽ anh ấy không hiểu cô còn mong anh ấykhỏe mạnh hơn ai hết? Tại sao chỉ cần không vừa lòng là tức giận được?
Kiên bước xuống xe. Chạy đến đỡ hộ Nhân Mĩ túi đồ rồi nhoẻn miệng cười thân thiện:
- Để tôi giúp đại tỉ.
- Cảm ơn anh!
Nhân Mĩ lên xe ngồi. Ánh mắt lại mang vẻ trầm buồn khó tả. Cát Vũ quaymặt sang phía bên kia không thèm nhìn cô lấy một cái. Bất giác, Nhân Mĩho vài tiếng. Thực ra mấy ngày gần đây trời có trở lạnh. Nhưng thời gian đến bệnh viện không cho phép cô đun nước tắm nên đành cắn răng chịulạnh mà tắm nước lạnh.
Cát Vũ nghe thấy tiếng ho của Nhân Mĩ vội vàng quay người lại. Cậu nói đầy vẻ lo lắng:
- Đã uống thuốc chưa?
Nhân Mĩ mỉm cười khi Cát Vũ quan tâm, trong khi trước đó anh ấy vẫn đang giận. Rõ ràng là tính khí vẫn chẳng phù hợp với tuổi một chút nào:
- Em không sao.
- Tôi hỏi em đã uống thuốc chưa?
- Em...
Còn chưa kịp nói gì thêm thì Cát Vũ đã nói với Kiên:
- Đến hiệu thuốc đi.
Nhân Mĩ cũng quay ra cản lại:
- Không cần đâu. Em có thuốc rồi.
Cát Vũ lừ mắt:
- Nói dối.
- Em không nói dối. Lúc vào trường em đã chuẩn bị mấy loại thuốc để phòng khi bị ốm.
Ánh mắt Cát vũ đã bớt lạnh đi phần nào. Cậu hạ thấp giọng.
- Vậy thì tốt. Về kí túc xá lấy thuốc sau đó đến nhà tôi.
Kiên nghe hai người nói chuyện vẫn tự coi mình đã bị điếc. Cậu không nói gì.
Nhân Mĩ khẽ nhíu mày:
- Sao lại về nhà anh?
Cát Vũ vẫn nói thản nhiên:- Về nhà nấu cơm cho tôi ăn.
- Anh thật là vô lí.
Nói như vậy thôi chứ thực ra Nhân Mĩ rất vui khi nghe Cát Vũ nói nhưvậy. Rõ ràng là anh ấy muốn ăn cơm do cô nấu. Nghĩ vậy, khuôn miệng củaNhân Mĩ chợt giãn thành một nụ cười ấm áp. Hạnh phúc.
Cát Vũ nhìn Nhân Mĩ cười hạnh phúc như vậy chợt thấy tim đập rộn ràng.Sẽ là như vậy...cả đời này sẽ làm cho cô ấy giữ mãi nụ cười này trênmôi.
******************
Đến nhà Cát Vũ.
Không gian này lại một lần nữa khiến Cát Vũ thoải mái. Trước kia cậukhông bao giờ muốn đến đây. Nhưng bây giờ thì sao? Có Nhân Mĩ ở đây, cónhững cảm giác hạnh phúc mà cô ấy đem lại. Vậy hà cớ gì mà cậu không thể muốn đến đây được.
- Anh nghỉ đi. Em sẽ nấu cơm.
Cát Vũ không nói gì đi thẳng vào phòng ngủ. Đúng ra là cậu không biếtnói gì cả. Có lẽ từ trước đến nay cậu vẫn là một người kiệm lời nói.Không thì tại sao đứng trước Nhân Mĩ lại chẳng nói được lời nào chứ? Vàcậu cũng biết những điều cậu nói ra không bao giờ làm cô ấy vui được.Chỉ là những câu nói mang âm sắc quát nạt mà thôi. Tôt nhất là không nói gì, như thế có lẽ cô ấy sẽ vui hơn.
Nhân Mĩ đi vào trong khu bếp. Thức ăn đã ở sẵn trước mặt. Phải nấu cáigì thật bổ dưỡng như vậy mới khiến Cát Vũ mau khỏe lại. Đó là lí do vìsao cô lại mua thịt bò. Nhân Mĩ khẽ mỉm cười rồi bắt tay vào làm.Cảmgiác của cô bây giờ thật khó nói thành lời. Trái tim rung động khó nắmbắt. Chưa bao giờ sự ấm áp lại ngập tràn đến mất kiểm soát như vậy. Mong sao sau này người ở bên cạnh Cát Vũ sẽ luôn là cô.
- Tại sao em không ăn?
Nhân Mĩ mải nhìn Cát Vũ nên không để ý gì đến bữa ăn. Tại sao lúc nàongắm anh ấy cũng bị phát hiện một cách hớ hênh như vậy. Nhân Mĩ ngượngngùng rồi cúi đầu xuống ăn.
Cát Vũ cố nhịn cười trước bộ dạng của Nhân Mĩ. Cậu gắp một miếng thịt bò vào bát cô rồi nói với giọng thờ ơ:
- Đừng tưởng nhìn tôi như vậy thì tôi sẽ hạnh phúc. Con gái nhìn tôi với ánh mắt như em rất nhiều.
Nhân Mĩ hậm hực đưa đôi đũa dằm mạnh vào bát cơm. Dằm luôn cả miếng thịt bò mà Cát Vũ vừa gắp. Anh chẳng biết nói những lời mật ngọt làm cô vui, Chẳng biết ấm áp làm những điều lãng mạn khiến cho cô hạnh phúc. Thậtlà đang ghét, nếu không biết làm những điều ấy thì cô xin anh đừng nóinhững lời đáng ghét như thế kia.
- Tuy nhiên...- Cát Vũ nói ngập ngừng hình như là đang xấu hổ. Giọngđiệu cứ thế nhỏ dần - Em chỉ có thể nhìn tôi bằng ánh mắt ấy. Tôi rấtthích em nhìn tôi như vậy.
Nhân Mĩ ngẩng mặt lên. Câu nói này bé nhưng cũng đủ để cô nghe thấy. Rồi cô mỉm cười. Cát Vũ này dễ thương hơn Cát Vũ ngày trước. Trước kia, nếu muốn cô nhìn anh ấy sẽ làm những trò quái ác khiến cô chỉ biết nhìn anh bằng ánh mắt thù hận. Đúng là có chút thay đổi rồi.
Bữa cơm kết thúc. Nhân Mĩ rửa bát trong niềm hạnh phúc. Thỉnh thoảng còn ngân nga vài câu hát trong bài Hair like snow. Cô chỉ hát khi tâm trạng vui cực độ. Và rõ ràng bây giờ chỉ số tâm trạng của cô đang tăng khôngngừng.
Xong xuôi Nhân Mĩ bước ra. Cát Vũ đang xem ti vi ở sô pha. Cô khẽ ngồi xuống rồi mỉm cười.
- Đừng cười ngốc nghếch như vậy!
Nhân Mĩ khựng người lại. Cô làm vẻ giận dỗi:
- Em đâu có cười ngốc nghếch?
Nhân Mĩ tỉnh dậy sau một đêm làm những việc mà ngay cả bản thân cũng khôngtưởng được. Cô quay sang nhìn chỗ bên cạnh thì thấy trống không. Cát Vũđi đâu rồi? Nhân Mĩ ngồi dậy thì thấy toàn thân đau ê ẩm. Cát vũ đángghét, hại cô ra nông nỗi này, bỏ mặc nước mắt của cô mà vẫn làm tới.
Cô ngồi dậy và mặc quần áo. Không biết anh ấy bỏ đi đâu rồi?
- Em dậy rồi à? Ra ngoài ăn sáng đi.
Nhân Mĩ ngượng ngùng quay mặt đi không nói được gì. Quả thật bắt cô đối mặt với anh thì cần có sự chuẩn bị về mặt tinh thần.
Cát Vũ vội bước đến bên cạnh ôm cô vào lòng. Mùi thức ăn từ quần áo tỏara khiến Nhân Mĩ cảm thấy đói. Có lẽ là anh đã dậy để chuẩn bị bữa sángcho cô. Giọng nói của Cát Vũ nhẹ nhàng và trầm ấm vang lên:
- Em không phải lo. Tôi không phải là kẻ ăn xong rồi bỏ đấy cho người ta dọn đâu.
Nhân Mĩ khẽ đánh vào ngực anh:
- Đáng ghét. Em đâu có nói như vậy?
- Vậy tại sao em lại bảo làm thế này là có con? Chẳng phải em đang lo lắng hay sao? Hay sợ tôi không nhận đứa con này?
Nhân Mĩ cười khổ sở:
- Em đã có con đâu? Ý của em là nếu có con thì sẽ bị đuổi học. Anh nghe rõ chưa?
Cát vũ buông cô ra và đi ra ngoài. Không quên nói:
- Em có thể uống thuốc.
Đầu óc trong sáng của Nhân Mĩ mất ba giây để hiểu câu nói này. Cát Vũđáng ghét. Nếu anh mà làm cô có con cô nhất định sẽ băm vằm anh ra làmnghìn mảnh. Tất nhiên chỉ là tưởng tượng thôi. Chỉ cần đối diện với ánhmắt của anh là cô đã thấy sợ rồi.
Cát Vũ nấu ăn rất ngon. Đây là lần đầu tiên cô ăn cơm do anh nấu. Quả thật là cô không biết anh còn có thể đảm đang như vậy.
- Không cần thiết phải khen tôi đâu.
Như đoán được ánh mắt trầm trồ của Nhân Mĩ, Cát Vũ mới nói câu đó. Cậu gắp rau cho Nhân Mĩ nói:
- Em sợ có con đến thế sao? Không đi học được thì sau này tôi sẽ nuôi em.
Nhân Mĩ gắp lại thức ăn cho Cát vũ rồi nói giọng buồn buồn:
- Em cần phải học để lấy lại công ti của bố.
Đôi đũa của Cát vũ rơi khẽ. Trái tim như bị ai đó đâm vào. Cậu đã quênmất điều này. Công ti của nhà Nhân Mĩ...Cát Vũ sợ hãi. Nếu cô ấy biếtđược thì sẽ thế nào. Cậu biết bố mẹ cô ấy ngày xưa sợ ảnh hưởng đến tâmtư trẻ con trong cô ấy nên đã giấu kín chuyện này. Có lẽ họ đã tốt bụngkhi nghĩ không nên để hai đứa trẻ thù hằn lẫn nhau. Nhưng...cái kimtrong bọc lâu ngày cũng lòi ra thôi.
Nhận thấy khuôn mặt của Cát Vũ biến đổi. Nhân Mĩ lo lắng hỏi:
- Sao vậy?
Cát Vũ cười cho qua chuyện rồi lắc đầu:
- Em ăn đi. Không có chuyện gì đâu.
Nhân Mĩ nghi ngờ nhìn Cát vũ. Cô biết chắc chắn là có chuyện gì đó. Anhấy đang giấu cô. Bây giờ cô và anh đã là của nhau rồi tại sao lại phảigiữ bí mật với cô. Nhân Mĩ buồn bã cúi mặt xuống ăn cơm. Có lẽ có điềugì khó nói. Một ngày nào đấy cô sẽ được biết.