Nhân Mĩ cùng Kiên về thăm mẹ và thông báo cho bà biết là cô sắp sang Anh một thời gian. Thiệu Vân rất mừng vì con gái được du học để mở mang kiếnthức nên chấp thuận cho đi mà không suy nghĩ.
Ngày Nhân Mĩ đi.
Chỉ có cô và Kiên. Ánh mắt Nhân Mĩ cứ nhìn về phía con đường đằng sau,hi vọng Cát Vũ sẽ chạy đến và ôm cô vào lòng. Lúc ấy chỉ sợ cô sẽ vứt bỏ mọi thù hận và lại tiếp tục yêu anh, sống những ngày tháng tươi đẹp sau đó. Nhưng cô biết sẽ không thể có câu chuyện cổ tích nào như thế cả. Mà nếu có thì nó cũng không được dành cho cô. Nhân Mĩ thở dài và quay đầubước đi. Cơ hội cuối cùng đã hết thời hạn. Cô chỉ còn biết vẫy tay chàotạm biệt nơi này, tạm biệt anh. Cô sẽ đi tới một vùng đất xa lạ, nơi đó\\\mặt trời sẽ không bao giờ lặn\\\, để cô luôn thấy được ánh sáng của cuộcđời.
**********
Máy bay hạ cánh vào 6h tối.
Cô và Kiên không nghỉ ngơi mà đi thẳng về trường làm thủ tục nhập họcluôn. Trường cách trung tâm của thủ đô London 60km về phía Tây Bắc. ĐếnChrist church - là nhà thờ đồng thời là nơi học tập của học sinh Oxford. Nhân Mĩ thực sự bị thu hút bởi vẻ nguy nga của nó. Nói về Oxford - Đạihọc cổ nhất các quốc gia nói tiếng Anh quả không sai. Rất cổ kính vàmang vẻ gì đó Hoàng tộc. Họ đi qua sân trường với tòa tháp Tom Tower.Lần đầu tiên Nhân Mĩ được nhìn thấy một sân trường rộng lớn như thế này, rồi thư viện Bodleian - một trong những thư viện lâu đời nhất Châu Âu,bây giờ thì cô đã nhận ra các nước phát triển và các nước đang pháttriển không chỉ là khác nhau, mà còn rất rất khác nhau.
Vị giáo sư đeo kính tròn nhìn hai sinh viên Việt Nam đứng trước mặt. Ông có hỏi mấy câu để kiểm tra và có vẻ như hai người đều vượt qua được.Nhưng khi ông ta hỏi Nhân Mĩ:
- Tại sao em lại đến đây học?
Câu hỏi này khiến cô lúng túng. Nói là cô vì muốn chạy trốn khỏi ai đó?Hay nói cô muốn cướp lại gia sản cho gia đình mình? Không thể. Nhưng rất may lúc đó Kiên nói hộ cô:
- Cô ấy muốn thay đổi hoàn cảnh cho gia đình.
Vị giáo sư ồ lên như hiểu ra vấn đề rồi nói:
- Việt Nam là một nước có ý chí kiên cường. Luôn luôn không chịu họccách chấp nhận. Họ sẽ chiến đấu nếu có kẻ có ý đồ xấu với họ. Tôi rấthứng thú về lịch sử Việt Nam và rất khâm phục dân tộc các em. Hi vọngcác em không để tôi thất vọng khi học trong một môi trường khắc nghiệtnhư thế này.
Nhân Mĩ cảm thấy bàn tay Kiên ấm nóng đang nắm lấy tay mình. Thật chặt, như để chấn an tinh thần đang hoang mang lo sợ của cô.
Xong xuôi. Kiên và Nhân Mĩ chọn một chiếc xe bus hai tầng để về khu trọ. Bọn họ không ở kí túc xá vì có vẻ chi phí sẽ đắt hơn, vả lại khu trọnay là của một người bà con của Kiên. Tiền có thể xoay sở được.
Nhân Mĩ nhìn từ phía cửa kính ra ngoài. Ở đất nước này, họ có ý thức bảo vệ môi trường hơn Việt Nam rất nhiều. Rất nhiều người chọn xe đạp làphương tiện đi lại của mình. Cô đã từng đọc về lịch sử Anh và được biếtquốc gia này có nguồn gốc từ người Angles, một trong số các bộ tộc Đứcđến định cư trên vùng lãnh thổ này vào thế kỉ 5 và 6. Đất nước đượcthống nhất vào khoảng thể kỉ 10. Nhân Mĩ đang đi trên thủ đô London, thủ đô lớn nhất trong liên minh Châu Âu, là nơi ra đời của Cách mạng côngnghiệp vào thế kỉ 18. Nó đưa nước Anh trở thành đế quốc hùng mạnh hàngđầu thế giới vào thời gian đó. Nghĩ đến nhứng thứ này khiến Nhân Mĩ không khỏi chế nhạo sự nông cạn của bản thân mình. Cô trước kia chỉ nhìn nước Anh bằng con mắt nơi đây cóhoàng tử William, nữ hoàng Elizabeth, công nương Diana, nhóm nhạcBeatles...và một London hiện đại. Nhưng ai ngờ nó lại lớn hơn những gìcô tưởng tượng rất nhiều.
Kiên ngồi bên cạnh theo dõi ánh mắt của Nhân Mĩ. Có vẻ như cô rất thíchthú với nơi đây. Cậu khẽ khàng đặt bàn tay mình vào bàn tay đang để chơvơ trên đùi của cô ấy. Lúc nào cậu cũng muốn nắm lấy bàn tay này. Bấtngờ là Nhân Mĩ lại không có phản ứng gì? Có phải là cô ấy cũng muốn thếkhông. Cậu đưa mắt nhìn người con gái đang bên cạnh mình. Nước mắt cô ấy rớt nhẹ xuống hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau. Rồi Nhân Mĩ ngả đầuvào vai cậu. Cậu biết cô ấy đang nhớ Cát Vũ. Nhưng sẽ qua thôi, một lúcnào đấy, Cát vũ đối với cô ấy chỉ là một người trong dĩ vãng. Tuy khôngthể quên nhưng hình bóng sẽ không thể in đậm mãi trong lòng cô ấy được.
Để tiết kiệm chi phí nên Nhân Mĩ quyết định sẽ ở cùng một phòng vớiKiên. Ngăn đôi phòng cũng không phải là một cách tồi. Cô xếp đồ đạc củamình ra. Những ngày thàng sau này có lẽ sẽ rất vất vả nhưng chỉ cần cốgắng là được. Hoặc cũng có thể coi đó là một liều thuốc tốt để quên vàđể ngăn không cho đau buồn kéo đến.
- Em nghỉ đi. Ngày mai chúng ta sẽ đi.
Nhân Mĩ thoáng chút không hiểu:
- Đi đâu ạ?
- Phá thai.
Hai từ \\\phá thai\\\ mà Kiên nói ra khiến cô đau đớn khôn xiết. Ngày maisao? Có cần nhanh thế không? Đứa con này dù sao cũng cảm nhận được tìnhmẫu tử mà cô dành cho nó được gần 2 tháng rồi. Cô tuy chưa được nhìnthấy nó nhưng cũng đã coi nó là mầm sống của mình từ lúc nào không hay.Bây giờ...ngày mai...Nó sẽ rời xa cô mãi mãi.
Cát Vũ ngồi thẫn thờ trên sa lông của Studio. Bộ ảnh cưới của cậu sẽ cócậu và Bảo An trong đó. Không phải Nhân Mĩ. Cát Vũ tựa người vào ghế.Cậu mở điện thoại, hình ảnh của Nhân Mĩ vẫn còn nơi đây, cậu vẫn cất giữ nhưng đến khi tỉnh dậy thì cô ấy đã vuột mất khỏi tầm với. Cái còn lạilà một thứ hư ảo, chỉ còn một nỗi nhớ đong đầy với hình bóng xa xăm. Đôi mắt của cô ấy trong ảnh không được nhìn rõ, lúc này cậu muốn nhìn đôimắt của cô ấy biết bao. Đôi mắt dài với đôi hàng mi cong cong thỉnhthoảng khẽ rung động. Cô ấy đã đi, cậu không thể giữ cô ấy. Người cô ấychọn là Kiên chứ không phải cậu. Nếu như cô ấy đã chọn một con đườngriêng như vậy thì cậu không còn cách nào khác mà cũng chọn cho mình mộtlối đi riêng để cô ấy nhìn thấy cậu song hành phía bên cạnh. Nhưng lạikhông bao giờ gặp nhau. Chỉ là hai đường thẳng song song mà thôi. Sẽluôn nhìn sang bên cạnh với một ánh mắt thù hận, để cô ấy biết cậu đãyêu cô ấy như thế nào và đã hận cô ấy ra sao.
- Anh Vũ!
Bảo An đi ra với chiếc váy cưới lộng lẫy và đắt tiền. Cát Vũ vội vàng gập điện thoại lại. Cậu nhếch môi cười nhạt rồi nói:
- Bảo họ chuẩn bị đi. Phải chụp đẹp vào.
Bảo An thấy có gì bất thường nơi đôi mắt kia. Nhưng cô cũng không nóigì. Cô biết Cát Vũ không bao giờ thuộc về mình, chỉ là anh ấy cố chấp mà thôi. nhưng như vậy cũng tốt. Chỉ cần con người anh ấy là được. Tâm hồn của anh ấy cô sẽ không để ý. Anh ấy có thể thương nhớ người con gáikhác nhưng thể xác thì luôn ở bên cô, có thương nhớ cũng vậy thôi. Chỉmột thời gian ngắn nữa, anh ấy sẽ là chồng cô trên mặt pháp luật. Khôngngười con gái nào có thể cướp anh ấy từ tay cô.
- Họ đã chuẩn bị xong rồi.
Cát Vũ dứng dậy nắm chặt lấy tay Bao An rồi nói:
- Vậy ta vào thôi.!!!
Cát Vũ bước lên cầu thang. Căn hộ trước kia vẫn còn đấy nhưng cậu sẽkhông bao giờ quay lại. Nơi đó là mồ chôn những kỉ niệm đã từng một thời là hạnh phúc của cậu. Giờ đây nó chính là những con dao sắc nhọn sẵnsàng đâm vào trái tim đã đầy vết thẹo của cậu những nhát dao tàn bạo.
- Con chụp ảnh cưới về rồi đấy hả?
Bà Vy ngồi ở phía ghế uống trà. Quản gia Lý đứng bên cạnh sẵn sàng nghe sai bảo.
Cát vũ mệt mỏi nói:
- Bố con đâu?
Nói đến người đàn ông này bà Vy chỉ hờ hững. Là ông ta đã vứt bỏ bà,khiến bà chỉ còn tìm cách đi tìm những người đàn ông khác để trả thù.Nhưng sao chứ? Ông ta ngay cả để ý cũng không thèm, bà càng làm tới thìông ta càng nhạt nhòa hơn. Rốt cuộc thì đàn ông cũng chỉ là một loạiđộng vật máu lạnh mà thôi.
- Ông ta đi công tác rồi.
Cát Vũ nói vẻ châm chọc:
- Với thư kí?
Để con trai phải hỏi tới vấn đề này bà Vy thực sự đau xót và có phần tủi hổ. Bà căm hận thời gian, tuổi thanh xuân của bà đã để nó cướp đi mộtcách trắng trợn và cái nó đổi lại cho bà là tuổi tác và những nếp nhănnơi khóe mắt kia. Phụ nữ cũng chỉ thế mà thôi. Một khi họ đã không còngiá trị về nhan sắc nữa thì cũng đống nghĩa với việc phải đối mặt với sự lạnh lẽo của cảnh \\\phòng đơn gối chiếc\\\ mà thôi.
- Mẹ không biết. Mẹ cần đi nghỉ.
Rồi bà bước lên bậc cầu thang. Đi qua ánh mắt lạnh như băng của con trai bà khẽ rùng mình. Đây có phải là nỗi cừu hận không? Bà không biết gieonỗi hần thù vào lòng con trai mình là đúng hay sai nhưng chỉ không phảiNhân Mĩ là được. Nhất định không được là con bé đó. Rồi bà Vy khẽ thởdài và nói:
- Đau khổ cũng chẳng ích gì. Nó đã từ bỏ con. Hãy nhớ, Bảo An mới chính là vợ của con.
Cát Vũ vẫn giữ nguyên ngữ khí:
- Con nhớ.
Rồi không gian như vắng lặng hẳn đi. Mỗi người một suy nghĩ riêng để đivào. Ngập sâu trong nó, tắm mình trong nơi ấy. Để cho ngày tháng trôiqua thật nhanh, chờ đón một người quay trở về. Lúc đó là lúc Cát Vũ sẽtrả cho cô ấy cả vốn lẫn lãi của ngày hôm nay.