Nhân Mĩ vừa bước vào phòng đã bị Lương Chi kéo lại hỏi. Gặp phải cô nàng cổ hủ này Nhân Mĩ bỗng thấy rất ...nản:
- Cậu đi đâu mà bây giờ mới chịu mò về? Hôm nay còn nghỉ học nữa chứ.
- Mình có chuyện.
Khánh Lâm từ đâu đi đến nháy mắt với Nhân Mĩ:
- Cậu...rõ ràng là hôm qua ở cùng Cát Vũ.
Nhân Mĩ thoáng ngạc nhiên:
- Sao cậu biết?
- Hôm qua mình gọi điện cho cậu thì Cát Vũ nghe điện bảo cậu ở lại chỗ anh ta.
Nhân Mĩ mặc cho hai cô nàng đang hỏi tới tấp nhưng vẫn nhắm mắt làm ngơ rồi đi về phía giường. Cô nằm vật xuống vẻ mệt mỏi. Trong đầu giờ đây là một mớ hỗn độn khó tả. Vậy và Cát Vũ đã... Cô không muốn nghĩ nữa. Chắc chắn là thế rồi, hắn ta có bao giờ bỏ qua được việc bắt nạt cô đâu. Nhân Mĩ nhắm mắt lại cô kìm chế cơn đau đầu ập đến. Là hắn ta đã hại cô ư? Là hắn ta bảo cô gái kia cho cô uống thứ nước ấy ư? Muốn độc chiếm cô đến thế ư? Rồi Nhân Mĩ cảm thấy mắt mình hơi ươn ướt. Giọt nước mắt nóng hổi đi qua da thịt rồi rớt nhẹ xuống gối, thấm đẫm một sự đau đớn len lỏi trong tim. Lại là Cát Vũ. Lúc nào cũng là hắn.
Tan học. Cát Vũ chạy ngay ra cửa hàng gần trường mua sữa. Rồi cậu lại chạy một mạch đến kí túc xá nữ. Không biết Nhân Mĩ sao rồi? Cháo cậu nấu sáng nay không biết cô ấy có ăn không?
Đứng trước cửa phòng C9. Cát Vũ chợt khựng lại bởi người con gái đang ngồi thẫn thờ bên cửa sổ. Cằm tựa vào bàn tay gầy yếu mong manh. Nhưng ánh mắt lại rất kiên cường, kiên cường đến quen thuộc. Cô ấy nhìn xa xăm vô định không có một điểm dừng. Trông cô ấy có vẻ như đang vật lộn với một cơn đau nào đấy. LÀ ai? Ai đã làm cho cô ấy đau? Cát Vũ bước đến đặt túi sữa xuống rồi nói nhẹ nhàng. Đây là lần đầu tiên cậu nói với Nhân Mĩ bằng giọng điệu nhẹ nhàng đến vậy:
- Em khỏe chưa?
Nhân Mĩ không quay đầu lại. Cô vẫn nhìn về cái điểm nhìn vô định trước mặt. Anh ta lại đến.Chiếm được cô rồi thì làm gì nữa?
- Em không đau ốm gì!
Câu nói không theo bản thể của câu hỏi khiến đôi lông mày của Cát Vũ khẽ nhíu xuống. Cậu xoay mạnh người Nhân Mĩ lại rồi đẩy túi sữa ra trước mặt cô:
- Uống vào sẽ thấy đỡ mệt hơn. Trông sắc mặt em không tốt.
Nhân Mĩ bỗng nhiên nhoẻn miệng cười khiến Cát Vũ cảm thấy có chút gì đó không bình thường. Rồi cô đưa tay đặt vào túi sữa trước mặt.
- Được. Em sẽ uống. Còn gì nữa không?
Cát Vũ bỗng trở lên lúng túng trước câu hỏi này. Thực sự cậu rất muốn biết sau đôi mắt kia là những gì? Là những gì đã và đang được cô ấy giấu kín?
- Không! Tôi về.
Nói rồi cậu quay người bước đi mà không nhìn Nhân Mĩ. Sợ nhìn cô rồi cậu lại không cầm được lòng mà ôm cô vào lòng. Thật sự Cát Vũ cảm thấy thân hình nhỏ bé kia đang trở nên vô hình và trong suốt. Chỉ chực vỡ vụn trong phút chốc nữa thôi. Khi Cát Vũ vừa bỏ đi. Nhân Mĩ vội cầm túi sữa lên và...bỏ vào thùng rác. Cô nhếch môi cười nhạt nhìn vào túi sữa nằm im bất động nơi chốn bẩn thỉu kia lẩm bẩm:
- Anh không cần giả vờ làm người tốt trước mặt em. Em vẫn có thể chịu được nỗi đau lớn hơn. Không phải như vậy sao?
Cát Vũ trở về phòng thấy lòng buồn bực khó tả. Nhân Mĩ có cái gì đấy làm cậu không thấy yên. Cô ấy đang nghĩ gì? Đã cảm thấy gì sau chuyện vừa xảy ra? Nghĩ đến đây Cát Vũ hét lên. Coi như cậu không quan tâm nữa. Chỉ cần Nhân Mĩ mãi là vật sở hữu của cậu thì cậu chấp nhận tất cả.
*******************
Giờ học thể dục thể chất.
Thầy giáo cổ đeo chiếc còi phổ biến nội dung buổi học:
- Các em! Nội dung hôm nay là chạy bền. Tôi nghĩ là nó cũng chẳng xa lạ gì với các em nên cũng không cần giới thiệu. Chỉ cần các em nhớ một điều thôi: Môn học này đòi hỏi không chỉ ở sức lực mà cả lòng kiên trì...có đòi hỏi một ít thông minh. Nếu chỉ biết cắm đầu vào chạy thì tôi nghĩ các em sẽ phải học lại từ điều cơ bản nhất. Để tôi xem, 12 năm làm học sinh cácc em đã trau dồi được những gì từ môn học này.
Nói xong thầy giáo thổi còi ra hiệu sinh viên vào hàng ngũ. Cát Vũ nhếch môi lên cười nhạt vẻ bất cần. Cũng phải thôi. 12năm làm học sinh của Cát Vũ in dấu nhiều bảng thành tích về thể thao. Môn chạy bền cũng là một môn mà Cát Vũ đã chinh phục được ở một cuộc thi cấp thành phố. Cậu không muốn học môn này nữa. Nó đã quá nhàm chán rồi.
- Thưa thầy! Khớp chân em có vấn đề, em có thể nghỉ được chứ?
Nghe thấy vậy không chỉ thầy giáo và các bạn đều ngạc nhiên. Rõ ràng là Cát Vũ rất khỏe và rất giỏi thể thao, không thể có bệnh về khớp được. Hành động giả dối này thầy giáo đã nhìn ra. Ông bước về phía học trò cưng của mình nói:
- Em bị đau khớp thật chứ?
Cát Vũ quả quyết:
- Vâng!
Vậy mà vẫn có một số cô nàng si tình trong lớp đâm đầu vào tin. Họ suýt xoa và thương cho cái khớp của Cát Vũ.
- Được! Em có thể nghỉ...Nhưng hãy tìm một bạn chạy hộ em.
Ông thầy giáo cười đểu.
Cát Vũ biết ông ta đã phát hiện ra nên muốn làm cậu khó xử với bạn bè đây mà. Tuy nhiên rất tiếc cho ông ta là ở cái trường này muốn tìm một người chạy thay cậu không khó. Vừa lúc đó Cát Vũ đánh mắt sang sân bên cạnh.
Nhân Mĩ cười thoải mái với mấy cô bạn. Ánh nắng như hiệu ứng cho hình ảnh này. Đẹp vô cùng. Cô ấy lại mặc bộ thể thao màu trắng hôm trước làm tôn nên những nét đẹp thanh tú.
- Thưa thầy! Em tìm được bạn chạy hộ rồi ạ!
Ông thầy giáo còn chưa kịp nói gì thì Cát Vũ đã đứng dậy đi thẳng sang sân bên cạnh. Mấy thằng cùng lớp cợt nhả:
- Gì vậy? Đây mà được gọi là đau khớp sao? Đi nhanh hơn cả gió.
Nhân Mĩ đã nhìn thấy bóng dáng Cát Vũ thấp thoáng từ xa. Nụ cười cô chợt thu lại trên khóe môi. Cô khẽ khàng cụp đôi mắt xuống. Hắn ta định làm gì? Nhân Mĩ thoáng chút lo sợ. Đám con gái lớp nhân Mĩ chợt hét toáng lên khi thấy Cát Vũ xuất hiện. Cát Vũ nhìn Nhân Mĩ từ xa. Cậu phớt lờ những tiếng hò reo nhảm nhí của đám con gái dở hơi kia. Đi thẳng đến chỗ Nhân Mĩ. Cô ấy đã biết cậu đi đến nhưng vẫn không nhìn cậu lấy một lần. Lúc nào cũng cái hành động cụp mắt xuống. Cát Vũ cảm thấy có chút buồn bực. Cậu bước đến nắm tay Nhân Mĩ kéo đi.
- Thưa cô. Cho em mượn học trò của cô một chút.
Cả lớp và giáo viên trố mắt lên nhìn. Cậu ta kéo Nhân Mĩ đi đâu thế kia?
Cát Vũ nắm chặt tay Nhân Mĩ. Cậu thấy cô vẫn lẳng lặng đi theo mà không có ý kiến gì? Cát Vũ cũng im lặng theo. Về đến lớp, Thầy giáo và các bạn lại được một dịp ngạc nhiên nữa. Nhân Mĩ có thể nghe thấy tiếng anh chàng hôm nọ ở trong KTV gọi cô là đại tỉ.
- Đại ca! Đây là?
Thầy giáo nheo mắt:
- Cát Vũ. Em chắc chắn là cô gái này có thể thay em chạy chứ?
Cát Vũ dắt Nhân Mĩ đi đến trước mặt thầy giáo. Cậu nghiêng đầu nói:
- Thưa thầy. Em chắc chắn.
- Nhưng em đã biết tôi sẽ cho bạn em chạy như thế nào chưa?
Cát Vũ đánh mắt sang nhân Mĩ. Cậu biết cô đang thắc mắc nhưng không hỏi thôi.
- Vâng! Cô gái này có thể giúp em.
Thấy giáo chắp hai tay ra đằng sau khẽ thở dài. thanh niên thời nay thật là khó hiểu. Ai lại đi nhờ vả một bạn gái yếu đuối như thế này được?
- 5000 mét.
Cả lớp cùng đồng thanh
- Cái gì?
Thầy giáo vẫn tỏ ra như không có gì:
- Sao? Có gì mà phải ngạc nhiên?
Cậu bạn kia lên tiếng:
- Đại ca, đại tỉ không thể chạy được đâu. Em sẽ chạy thay.
Khi cậu bạn vừa bước lên thì Cát Vũ đã gằn dọng khiến cậu khựng lại:
- Kiên! Nếu còn làm những chuyện ấy thì đừng trách tôi.
Kiên khẽ thở dài bất lực rồi lui về hàng. Cậu đưa đôi mắt đầy vẻ lo lắng về phía Nhân Mĩ.
Cát Vũ nhoẻn miệng cười:
- Nhân Mĩ. Em làm được chứ?
Nhân Mĩ nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh băng kia. Hắn lại hành hạ cô rồi. Đôi bàn tay hắn xiết mạnh vào đôi bàn tay của cô. Phải rồi, bây giờ hắn nghĩ cô là của hắn rồi. Nhân Mĩ khẽ thở dài rồi quay sang thầy giáo:
- Thưa thầy! Em sẽ chạy ạ.
Kiên hét kên:
- Đại tỉ. Không được đâu.
Nhân Mĩ rất quí cậu bạn này. Ít ra thì cậu ta còn quan tâm đến cô hơn cả Cát Vũ. Cô nhoẻn miệng cười tươi
- Không sao đâu ạ! Em sẽ làm được.
Cát Vũ nhìn nụ cười của Nhân Mĩ dành cho người khác. Tại sao cô không bao giờ dành cho cậu nụ cười này. Nghĩ vậy cậu rất tức giận vội vàng đi về chỗ ngồi xuống:
- Thầy có thể tăng thêm 3000 mét nữa.
Trời ạ! Hắn ta đúng là không còn nhân tính. Người con gái trước mắt hắn ngoài vẻ xinh đẹp ra thì chẳng còn gì khác một cơ thể gầy gò. Cô như một tấm thủy tinh trong suốt dễ vỡ. Thầy giáo lờ mờ đoán là đây là một đôi tình nhân đang giận nhau. Ông khẽ lắc đầu. Thanh niên thời nay rắc rối quá.
- Được! Cho thêm 3000 mét. 8000 mét. Em chạy chứ?
Nhân Mĩ đã nghĩ đến cảnh mình có thể bỏ xác tại đây, nhưng không sao. Cô chấp nhận. Chết cũng chẳng sao cả. Trên đời này chẳng còn gì tốt đẹp dành cho cô nữa rồi. Bố cô sau khi mất công ti đã trốn nợ ở một nơi quỉ quái nào đó và chắc sẽ chẳng bao giờ về nữa. Mẹ ở nhà thì điên điên loạn loạn nói chung là thần kinh không ổn định. Còn cô thì sao? Ngay cả cơ thể này cũng không giữ nổi thì sống cũng chẳng có ích gì nữa. Nhân Mĩ nhìn thẳng vào mắt thầy giáo:
- Em có thể chạy ngay bây giờ chứ ạ?
Tất cả đổ dòn vào câu nói quyết định của thầy giáo.
- Được. Em chạy đi.
Cát Vũ nói chen vào:
- Tốt nhất là em nên chạy cho trung thực. Đừng gian lận mà làm bảng thành tích của tôi bị tụt hạng.
Nhân Mĩ quay ra phía Cát Vũ cười mà như không cười:
- Em sẽ cô gắng hết sức.
Rồi Nhân Mĩ lao người chạy. Tất cả theo dõi vào từng bước chạy của Nhân Mĩ. Lớp của cô cũng nhìn thấy cảnh tượng này. Họ gọi Nhân Mĩ nhưng cô không dừng lại. Chỉ chạy và chạy. Không còn quan tâm đến thế giới xung quanh cô nữa. Hãy để cho nó trôi hết đi. Để những bước chạy đưa cô ra khỏi cuộc sống rắc rối và bon chen này, đưa cô thoát khỏi Cát Vũ.
Giờ thể dục kết thúc. Kiên Nhìn người con gái đang lao người trên đường chạy mà không khỏi lo lắng.
- Đại ca. Có cần mua nước cho đại tỉ không? dù sao chúng ta ngồi đợi cũng không có việc gì mà.
Cát Vũ đứng dậy nhìn Nhân Mĩ rồi quay ra nhìn Kiên với vẻ mặt lạnh băng:
- Ai nói là tôi sẽ ngồi đợi ở đây? Chúng ta về lớp.
Kiên thốt lên hoảng hốt:
- Không được. Nhỡ may đại tỉ có làm sao...
- Kiên! Cậu đừng có lo lắng thái quá như vậy. Nhân Mĩ là người trung thực, sẽ không gian lận được đâu.
- Không phải chuyện ấy. Nhỡ may đại tỉ vì quá sức mà...
Cát Vũ khoác vai Kiên rồi kéo đi.
- Thôi nào. Cô ấy khi mệt sẽ tự biết dừng lại.
Thế là Kiên cũng bị Cát Vũ kéo đi.
Nhưng ai mà biết được Nhân Mĩ sẽ không bao giờ dừng lại khi chưa đủ đường chạy. Ý định của cô không thể có một ai khác biết được.