Trì Ninh cả người mồ hôi lạnh bừng tỉnh.
Cơ thể giống như bị mưa ngấm qua, toàn thân xương cốt lộ ra hàn ý.
Hắn đã chết, nhưng đây dường như không phải là Địa Ngục Hoàng Tuyền.
Trì Ninh siết chặt chăn bông, có chút hoảng sợ nhìn xung quanh. Ghế trúc, khung cửa sổ bằng gỗ, bên gối lộ ra cuốn sách đọc dang dở, ngọn nến sắp cháy hết.
Tất cả những điều này trùng lặp với khung cảnh trong trí nhớ, đây là Diêu Quang điện, phòng ngủ của hắn.
Tại sao lại là nơi này?
Tiếng sấm hủy thiên diệt địa vẫn còn vang dội trong tâm trí, Trì Ninh trước khi mất đi ý thức cảm nhận được Cố Lăng Tiêu ôm hắn vào lòng ngực, dán vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng thì thầm.
Là gì vậy, Trì Ninh cẩn thận hồi tưởng, nhưng trong đầu suy nghĩ hỗn loạn như ma.
Không nhớ gì cả.
Đúng rồi! Cố Lăng Tiêu đâu?
Trăm ngàn lần đường để hắn gặp chuyện không may.
Trì Ninh vội vàng khoác áo, đứng dậy đi tìm người. Hết thảy mọi thứ trong Diêu Quang điện giống trước kia như đúc, đang lúc hắn nghi ngờ đây là mơ thì cửa mở ra, chỉ thấy một cái bánh bao trắng noãn đứng ở ngoài cửa.
Bánh bao nhỏ mới tám tuổi, đang mở to mắt nhìn hắn. Đôi mắt ướt sũng, còn nhẹ nhàng hít hít cái mũi, như thể một giây sau sẽ òa khóc.
Trì Ninh chậm rãi thở ra một hơi, hướng tiểu hài tử vươn tay: “Làm sao vậy Lăng Tiêu, có người khi dễ ngươi sao?”
Biến thành tiểu chân ngắn, Cố Lăng Tiêu đứng cách đó vài bước, vươn người nhìn tiên trưởng như ngọc. Nam nhân áo bào trắng uốn lượn, đôi mắt phượng hơi rũ xuống, còn hướng chính mình vươn một bàn tay ra, lòng bàn tay mỏng mà đều đặn, nắm lấy nhất định sẽ rất ấm và mềm mại.
Sư tôn của hắn, đã sống lại.
Cố Lăng Tiêu phải mất một lúc để chấp nhận sự thật rằng mình đã trở thành một tiểu chân ngắn. Hắn nắm lấy tay Trì Ninh, ủy khuất nói: “Ta gặp ác mộng... Một con quỷ đang đuổi theo ta...”
Ngày xưa giết người không chớp mắt, Ma tôn không biết ngượng mà làm nũng, rõ ràng hắn chính là con quỷ hung ác nhất, có thể đem tiểu hài tử khắp thiên hạ dọa cho khóc.
Tâm Trì Ninh mềm nhũn, vội vàng ngồi xổm xuống ôm lấy đứa trẻ núc ních mềm mại: “Tể Tể đừng sợ, nếu có tiểu quỷ tới, ta sẽ cho ngươi mượn kiếm đuổi nó đi.”
Trì Ninh dùng từ dân gian, gọi tiểu hài tử là tể tể. Khi hắn nói ra hai chữ này, âm cuối của Trì Ninh rất nhẹ và mềm mại, giống như cá thổi gợn sóng trên mặt hồ.
Cố Lăng Tiêu bị kêu như vậy đã mười mấy năm, tể tể, chỉ cảm thấy xưng hô này thật ấu trĩ cảm giác như khinh miệt, nhưng lúc này, khi nghe lại có cảm thấy thật thoải mái, hận không thể để Trì Ninh kêu thêm vài tiếng.
Cánh tay đang ôm cổ của Cố Lăng Tiêu càng siết chặt, tâm yên tĩnh giờ đây như nổi trống.
Hóa ra Cố Lăng Tiêu vẫn bình an vô sự, còn trở nên giống như khi còn nhỏ, bám hắn làm nũng.
Trì Ninh đưa Cố Lăng Tiêu tám tuổi trở lại giường của mình. Tiểu bánh bao ngồi ở mép giường, chân ngắn không chạm đất, lắc lắc qua lại: “Giấc mộng vừa rồi thật đáng sợ. Sư tôn, ta không dám ngủ một mình.”
Trì Ninh cho đứa nhỏ một miếng điểm tâm, hỏi hắn nội dung cụ thể của ác mộng, Cố Lăng Tiêu ấp úng nói không nhớ rõ, chỉ một mặt cúi đầu ăn điểm tâm.
Ăn xong, khóe miệng dính đầy mảnh vụn, đôi mắt thâm thúy như hắc diệu thạch nhìn Trì Ninh: “Người sẽ cùng ta ngủ sao, các sư huynh nói người không thích bị quấy nhiễu.”
Tiểu hài tử bộ dáng trắng nõn thật đáng yêu, Trì Ninh nhịn không được sờ soạng Cố Lăng Tiêu, đáp ứng nói: “Ừ, đêm đã khuya, mau ngủ đi.”
Cố Lăng Tiêu lẩm bẩm một chút, linh hoạt chui vào trong ổ chăn.
Hắn nằm ở vị trí Trì Ninh vừa nằm qua, mùi hương trên người Trì Ninh vương trên tấm gấm. Là sự pha trộn giữa gỗ đàn hương và hoa mận.
Trì Ninh lấy một cái chăn bông khác, dựa vào cạnh giường ngủ thiếp đi.
Không nói, Trì Ninh không ngủ được, còn lo lắng sẽ ồn ào đến Cố Lăng Tiêu, chỉ yên lặng nằm xuống, ngay cả hô hấp cũng thật nhẹ.
Suy nghĩ trong đầu hắn cuồn cuộn, rất khó để bình tĩnh lại.
Chết mà sống lại, có hai loại.
Một là đoạt xá, chiếm lấy thể xác của người khác bằng linh hồn của chính mình, phương pháp này làm cho tướng mạo cùng linh hồn phát sinh thay đổi.
Hai là gọi hồn trọng sinh, bằng cách thu thập linh hồn tản mác khắp nơi tụ lại một chỗ, một lần nữa đưa vào thân thể, hiệu quả giống như cây khô gặp mùa xuân, có thể tục mệnh: kéo dài tánh mạng.
Trì Ninh hiển nhiên không thuộc về bất cứ loại nào.
Một lần nữa quay trở lại mười lăm năm trước, Trì Ninh sẽ không lặp lại những sai lầm tương tự nữa.
Tám tuổi, Cố Lăng Tiêu hiện tại chỉ có tám tuổi. Nói cách khác, hắn đem Cố Lăng Tiêu về Thốc Ngọc Phong chỉ mới một năm, đồ đệ của hắn tội nghiệt gì cũng chưa phạm phải.
Cố Lăng Tiêu không còn là một ma đầu tội ác tày trời, hắn có cơ hội đi theo chính đạo, trở thành một thanh niên xuất chúng nhất.
Một tiếng động xoay người khẽ vang lên, Cố Lăng Tiêu đang ngủ hướng Trì Ninh quay người lại, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn phấn phác phác, còn than thở vài câu nói mớ.
Trì Ninh cong cong mắt phượng, hắn nghĩ, những thống khổ trước đây sẽ không xãy ra.
Có hắn che chở cho Cố Lăng Tiêu, lời đồn đãi như đao thì sao, huyết mạch đặc thù thì sao. Hắn là sư tôn của Cố Lăng Tiêu, sẽ thay hắn chắn gió che mưa, để Cố Lăng Tiêu có thể sống vô lo vô nghĩ.
“Lớn lên thật tốt a, tể tể ngoan.”
- -------------------------------
Tể tể là nhãi con. Mình thích để nguyên cho dễ thương!!!
@Tiểu Minh