“Không thể vào, không thể vào.” Tại suối Mộ Tuyết, một con chim màu xanh lá ngăn Cố Lăng Tiêu lại. Thanh Diên là linh sủng mà Trì Ninh nuôi, rất là thông minh, “Đang tắm rửa, đi vào chính là, đùa giỡn lưu manh.”
Ý của nó là Trì Ninh đang điều tức trong hàn tuyền, không cho người ngoài tiến vào.
“Ta tới tìm một thứ.”
Cố Lăng Tiêu sau khi bị bóng đè tỉnh lại, theo bản năng sờ sờ ngọc bội, bàn tay sờ đến thắt lưng, lại nắm trúng không khí. Miếng ngọc bội mảnh nhỏ được hắn dùng một chiếc khăn tay bọc lại, lúc này lại không thấy đâu.
Cố Lăng Tiêu vận dụng linh thức truy tìm ngọc bội bị rơi, ở bên suối Mộ Tuyết tìm được, thở phào một hơn.
Đúng là bị Trì Ninh mang đi.
Cố Lăng Tiêu hốc mắt đỏ tươi như máu, phóng xuất ra hơi thở nguy hiểm: Tín vật do mẫu thân lưu lại, dù đã vỡ nát, cũng không thể để cho người khác nhúng chàm.
Thanh Diên vẫn ríu rít: “Chờ một chút, Tiên Tôn sẽ tức giận.”
“Thật ồn ào.”
Cố Lăng Tiêu vung tay áo con, đem tiếng huyên náo của chim xanh đánh bay ra xa ba trượng, nâng tiến bước vào chỗ sâu trong hàn tuyền.
Suối Mộ tuyết từ băng ngầm hòa tan mà thành, phủ sương tuyết quanh năm không tiêu tan. Nước suối chung quanh lạnh thấu xương như trời đông giá rét, rất nhiều thực vật không thể sinh trưởng bình thường, chỉ có thanh tùng cùng hoa mai tỏa hương thơm nồng đậm.
Cố Lăng Tiêu không cố tình phóng nhẹ bước chân, thu liễm hơi thở, với tu vi của Trì Ninh, sớm nên phát hiện có người ngoài xâm nhập.
Nhưng thẳng đến khi Cố Lăng Tiêu theo một cành hoa mai nhìn thấy sư tôn nhà mình, Trì Ninh vẫn đang nhắm hai mắt, đối với mọi việc xung quanh đều vô tri vô giác.
Trì Ninh dựa vào vách đá, một nửa sợi tóc tẩm ở trong nước, làn da trắng muốt cùng sương tuyết nhìn không ra khác biệt.
Cố Lăng Tiêu duỗi tay đẩy ra cành hoa mai, ánh mắt đảo qua bờ vai cùng chiếc gáy cao của Trì Ninh, chỗ làn da kia vừa mỏng vừa mềm mại, nhẹ nhàng véo một cái, liền lưu lại vết đỏ kéo dài khó tiêu.
Hắn nhìn đến thất thần, không chú ý trên tay tăng thêm lực đạo, “Răng rắc” một tiếng, nhánh cây trong lòng bàn tay bị bẻ gãy.
Trì Ninh hàng mi dài run lên, đuôi mắt sắc bén đảo qua chỗ Cố Lăng Tiêu đang đứng.
Một trận gió tuyết trắng xoá hướng Cố Lăng Tiêu đánh tới, Cố Lăng Tiêu lập tức duỗi tay ra chắn.
Hắn có chút ảo não, ảo não vì đã quấy nhiễu cảnh đẹp của mỹ nhân.
Giây lát, gió tuyết tiêu tán, Trì Ninh quần áo chỉnh tề xuất hiện trước mặt đồ đệ.
Trì Ninh mi tâm hơi nhíu, sắc mặt thực tái nhợt, trên người tỏa ra nồng đậm hàn ý. Tại đây hàn khí mỏng manh lượn lờ, mỗi tấc da thịt bên dưới vạt áo hắn đều làm người mơ ước.
“Ngươi tới chỗ này làm cái gì? Thanh Diên cho ngươi vào?”
Cố Lăng Tiêu tới nơi này bao lâu? Nhìn thấy gì rồi? Trì Ninh trong lòng bồn chồn, một tể tể nghe lời như vậy, đừng có lại dạy sai a.
Cố Lăng Tiêu không trả lời câu hỏi của sư tôn, duỗi tay phải ra, nói: “Trả ta.”
Không đầu không đuôi, Trì Ninh lại nghe hiểu.
Hắn đưa tay vào trong tay áo rộng, lúc rút ra, trong lòng bàn tay nhiều hơn một khối ngọc bội bóng loáng oánh nhuận.
Là hoàn chỉnh, lỗ nhỏ bên trên còn được buộc một sợi dây màu xanh.
Vật quy nguyên chủ, ngón tay Trì Ninh vừa chạm vào lòng bàn tay Cố Lăng Tiêu liền rời đi, giống dương liễu khảy qua mặt nước.
Có lẽ là bởi vì rét lạnh, Trì Ninh thanh âm có chút suy yếu phát run: “Đã là vật quan trọng, phải cẩn thận bảo vệ cho tốt. Lần sau nếu lại vỡ, ta.....”
Ta cũng sẽ không hao phí linh lực giúp ngươi tu bổ.
Trì Ninh nhấp môi, đem nửa câu cuối nuốt vào trong bụng.
Phí chút linh lực không có gì quan trọng, cái này đồ đệ, thật sự làm người ta đau lòng mà.
Mảnh ngọc lạnh băng dần dần được lòng bàn tay làm ấm lên, Cố Lăng Tiêu ngây người hồi lâu, cảm động, nghi kỵ, hận ý, rất nhiều cảm xúc như nước sôi dày vò lồng ngực.
Ký sử là công pháp ngay cả tu sĩ giỏi cũng khó làm được, rất khó để không tuân theo Thiên Lý. Ngọc nát khó lành, chữa lành ngọc bội muốn một nguồn linh lực cực lớn, hao phí tu vi.
Chuyện tốn công vô ích như vậy, Trì Ninh lại không nói tiếng nào đã giúp hắn làm.
Cố Lăng Tiêu tâm tình phức tạp. Sau khi hắn trọng sinh, sư tôn liền đối với hắn rất tốt, không thể chỉ trích.
Nhưng chỉ sợ là hư tình giả ý, khẩu phật tâm xà.....
Việc phế đi linh căn là nỗi đau vĩnh viễn khắc sâu trong lòng Cố Lăng Tiêu. Hắn lại bởi vì một ít việc nhỏ vụn vặt mà đối Trì Ninh gia tăng hảo cảm, hắn không khỏi phải suy nghĩ đến ngọn nguồn những chuyện khi xưa.
Trì Ninh không biết trong lòng đồ đệ đang suy nghĩ gì, thấy Cố Lăng Tiêu rũ mắt không nói, chỉ tưởng tể tể quá cảm động.
“Đã khuya, trở về ngủ đi.” Trì Ninh trên mặt mang theo dày đặc mệt mỏi.
Hai người tách ra, Trì Ninh đi vào Dao Quang điện, mở cửa phòng ngủ, sống lưng căng cứng rốt cuộc không chịu nổi mệt mỏi hạ xuống.
Hắn nghiêng ngả lảo đảo đi về phía giường, sợi tóc đen nhánh biến thành màu trắng, như tuyết đang tản mác đọng trên lưng.
“Đau...... “
Giống như có luồng khí ở trong đầu chạy loạn, Trì Ninh rút sâu vào trong chăn, xoa xoa thái dương, nhẹ giọng hô đau.
Tiếng rên rỉ nhỏ bé yếu ớt này chìm vào trong bóng tối, không người lắng nghe.
@Tiểu Minh