Độc Chiếm Mỹ Nhân Sư Tôn Bệnh Kiều

Chương 10: Chương 10: Xin lỗi, Trì tiên tôn




Tinh Ly sơn là ngọn núi cao nhất nằm ở trung tâm Thốc Ngọc Phong.

Tên của nó bắt nguồn từ truyền thuyết Lưu Tinh rơi xuống.

Đồn rằng trăm ngàn năm trước có một ngôi sao rơi xuống đỉnh núi, ánh sáng hừng hực, thật lâu không tắt.

Luyện khí đại sư nhìn ra trên núi lượn lờ kiếm khí lạnh thấu xương, luyện ra thanh kiếm thứ hai.

Lưu Tinh rơi xuống, gọi là Trích Thần.

Được Trích Thần kiếm nuôi dưỡng, Tinh Ly sơn thế nhưng từ một ngọn núi hoang biến thành dư thừa linh khí, đất thiêng sinh hiền tài, ra đời rất nhiều linh bảo quý hiếm.

Tinh Ly sơn mỗi bốn năm mở ra một lần, những đệ tử chưa có bản mạng vũ khí của Thốc Ngọc Phong đều có thể tiến vào tìm kiếm.

Vũ khí thượng đẳng đều có linh tính, sẽ tự chọn lựa chủ nhân cho mình.

Cho nên sự kiện bốn năm một lần này, đã có rất nhiều người mang hi vọng mà đến, nhưng lại tay không mà về.

“Hồi hộp sao?” Trước Dao Quang điện, Trì Ninh hỏi tiểu đồ đệ.

Cố Lăng Tiêu mang một thanh kiếm gỗ, mắt to chớp chớp: “Hồi hộp.....”

Đời trước Cố Lăng Tiêu mười sáu tuổi lấy được Trích Thần kiếm, siêu trần thoát tục, khiến người đời khiếp sợ.

Nhưng mà hiện tại.....

Trì Ninh nhìn tiểu đồ đệ đầu đội phát quan, bánh bao nhỏ này còn chưa đạt được Trúc cơ đâu, đi vào Tinh Ly sơn học thêm kiến thức là tốt rồi.

“An toàn làm đầu, không cần liều lĩnh.” Trì Ninh dặn dò nói.

.....

Trên khán đài Tinh Ly sơn, ba vị phong chủ sẽ ở đây theo dõi động tĩnh trong núi, thuận tiện cờ bạc, đánh cuộc xem vị đệ tử nào sẽ đứng nhất.

Khi Trì Ninh cùng Tông Đại đi tới, cả một phương đầy người, náo nhiệt ồn ào.

Nhị phong chủ Thích Dư Ca thấy Trì Ninh, vẫy tay gọi hắn: “Trì sư đệ, lần này ngươi cược ai?”

Trì Ninh đi lên trước, thấy trên bàn ngọc bài nằm tứ tung ngang dọc. Đệ tử dựa vào số lượng ngọc bài đặt cược, tên theo thứ tự được ghi rõ ràng từ trên xuống dưới trên bảng.

Trì Ninh cầm toàn bộ ngọc bài trong tay ném đi: “Đặt cho đồ nhi của ta, Cố Lăng Tiêu.”

Vừa nói xong, chỉ thấy trên tấm bảng lơ lững giữa không trung, Cố Lăng Tiêu từ vị trí cuối cùng nhảy lên đứng nhất.

Đem đệ tử môn hạ của Thích Dư Ca áp xuống vị trí thứ hai.

Đồng môn sắc mặt kinh ngạc. Vị tiểu đồ đệ này của Trì Ninh mới nhập môn có một năm, nghe nói còn chưa đạt tới cảnh giới Trúc cơ, mà Dung Giới lại được công nhận là Nhị đại đệ tử xuất sắc.

Cao thấp vừa thấy liền rõ, đáng để Trì Ninh đặt nhiều tiền đặt cược vậy sao?

Tông Đại nhìn ngọc bài đến đau lòng, nhỏ giọng nói: “Sư tôn, trong điện chúng ta không có nhiều linh thạch như vậy, nếu thua...... Chung không nổi đâu.”

Tâm Trì Ninh nói đương nhiên là thua a, đời trước người đạt hạng nhất chính là Chung Giới.

Mà hắn lại có chút muốn làm hung quân, vung tiền như rác còn không phải là vì...... Lòng rung lên một cái.

Để Cố Lăng Tiêu vui.

Thích Dư Ca cười nói: “Ai cũng nhìn thấy rồi, chống chế không chung là không được đâu.”

“Mấy ngày trước Dao Quang điện được một đống linh thạch, nên hiện tại sư đệ mới rộng rãi như vậy.” Giải Cửu Trạch tới muộn tiếp lời Thích Dư Ca nói.

Giải Cửu Trạch rất ít khi đến trễ, lần này không những tới trễ, mà trên mặt còn có một vệt máu đỏ, giống bị cái gì làm bị thương.

Thích Dư Ca tầm mắt dừng ở trên người Giải Cửu Trạch, ý cười trong đôi mắt đào hoa rút đi một chút: “Sư huynh trên mặt làm sao vậy?”

Lời này hỏi đến vội vàng, giống như đang tra hỏi Giải Cửu Trạch xuất môn vụng trộm nuôi dưỡng tình lang.

“Nuôi một linh sủng, tính tình thật hung dữ.” Giải Cửu Trạch không được tự nhiên mà khụ một tiếng, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Trì Ninh một cái.

Trì Ninh mím môi không nói. Ai kêu Giải Cửu Trạch muốn xem nguyên thân hắn, vết thương vậy là còn hơi nhẹ đó.

Thích Dư Ca sắc mặt thay đổi mấy bận, sau đó uống ngụm trà, không lên tiếng nữa.

Trong khi nói chuyện, đông đảo đệ tử tham gia thí luyện tiến vào Tinh Ly sơn, Thủy Kính giữa khán đài hiện ra khung cảnh trong núi.

Phần lớn đệ tử đều không nắm chắc, tốp năm tốp ba tụ lại một chỗ cùng hành động.

Trì Ninh nhíu mày nhìn Cố Lăng Tiêu tách khỏi đám người, một mình hướng chỗ sâu trong rừng đi đến. Trong rừng chướng khí trùng trùng điệp điệp, hơi không chú ý liền sẽ bị hút vào trong ảo cảnh.

Thân ảnh Cố Lăng Tiêu rất nhanh biến mất trong tầng tầng sương trắng.

Trì Ninh cuối cùng không nhìn thấy đồ đệ nhà mình trong kính nữa.

Qua nửa canh giờ, cảm giác bất an trong lòng Trì Ninh ngày càng mãnh liệt.

Hắn thuyên chuyển linh lực vào trong ngọc bội Cố Lăng Tiêu, nghiêm túc cảm nhận, trong tiềm thức hiện ra một hang động, cảnh tượng đan xen vụn vặt.

Trong luồng sáng ảm đạm, mơ hồ có một con Giao long từ trong hồ băng nhảy lên.

Đây là động Lạc Tinh.

Cố Lăng Tiêu nhanh như vậy đã vào được trung tâm Tinh Ly sơn!

Giao long cùng Trích Thần kiếm làm bạn với nhau, bảo hộ Trích Thần hơn một ngàn năm, không biết bao nhiêu người đã chết trong bụng nó.

Hình ảnh lập tức bị chặt đứt, trong tiềm thức một mảnh màu đen.

Trì Ninh nắm Đạp Hồng kiếm đột nhiên đứng dậy, hướng Giải Cửu Trạch nói: “Sư huynh, Cố Lăng Tiêu gặp nguy hiểm.”

Giải Cửu Trạch cũng cảm giác được kết giới của động Lạc Tinh đã bị phá, hắn trầm ngâm một lát: “Đã vào Tinh Ly sơn, bất luận sinh tử.”

Đại phong chủ đã lên tiếng, các đệ tử canh giữ ở cửa vào Tinh Ly sơn lập tức ngăn Trì Ninh lại: “Xin lỗi, Trì tiên tôn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.