Lúc trở lại ‘ Edie ’ thì Betty khen cô càng ngày càng đẹp ra.
Bởi vì cô vẫn chưa phải là người mẫu chính thức của Edie, nên trước mắt Tô Hợp Hoan có hai lựa chọn, hoặc là ký hợp đồng dài hạn với công ty hay là tìm công ty khác.
Thầm nghĩ trong lòng, cô không bỏ được ‘ Edie ’, dù ban đầu huấn luyện Amanda đưa cô đến, hay là nhiếp ảnh gia Roger, hoặc là bạn tốt của cô Betty, đều nhờ Edie mà cô quen biết bọn họ, đây là phần thứ nhất của công việc, cũng bởi vì công việc này mới để cho cô gặp lại Lạc Dịch.
Nhưng, có người cũng hy vọng cô không ở lại.
Trước khi tổng giám đốc nghỉ việc đã từng lập danh sách những người mẫu có triển vọng, Tô Hợp Hoan cũng nằm trong đó, ai ngờ Tổng giám đốc nghỉ việc rồi thì Chu Thiểu Đình thăng chức thành phó tổng giám đốc công ty, nắm quyền lớn, bỏ tất cả những hiệp ước đã ký trước đây, trong mười hai người mẫu mới, ký với 6 người, không có tên ‘ Tô Hợp Hoan ’ trong đó.
"Tại sao không ký hợp đồng với Do¬ra? Bây giờ cô ấy là người nổi tiếng nhất! Tôi rất xem trọng cô ấy." Mấy vị cấp cao trong công ty không hiểu quyết định của phó tổng.
"Các vị, bây giờ bên ngoài đều nói người mẫu của chúng ta rất lung tung, danh tiếng rất kém cỏi, nguyên nhân chủ yếu có con sâu làm rầu nồi canh, người mẫu có điều kiện không tệ, đáng tiếc không giữ mình trong sạch, scandal liên tục, nhân phẩm thật sự là quá kém. Người như vậy, tôi thà bỏ đi, cũng sẽ không ký với loại người không đứng đắn như vậy." Chu Thiểu Đình nói năng hùng hồn, hào hùng lẫm liệt.
Không thể ở lại Edie được nữa, cô đi qua hành lang dài, đến thang máy, sau lưng bỗng nhiên có người gọi cô.
"Cô Tô, xin chờ một chút."
Cô ngẩn ra, xoay người, ánh mắt lạnh nhạt: "Phó tổng gọi tôi có chuyện gì?"
"Tôi có chuyện muốn nói."
"Tôi lại không có gì để nói với cô."
Vẻ mặt Chu Thiểu Đình cứng đờ, vẻ mặt nhanh chóng vênh váo hung hăng, "Có một số việc, tôi cảm thấy nên nói rõ thì tốt hơn, thật sự cô và Lạc tổng qua lại sao?”
"Đúng thì thế nào?" Tô Hợp Hoan thản nhiên nhìn cô, "Đây là chuyện giữa tôi và anh ấy, có quan hệ gì đến cô không?"
"Không nên quá hả hê." Chu Thiểu Đình lộ ra một nụ cười lạnh, "Có vài thứ, tôi muốn cô xem qua."
Cô ta xoay người trực tiếp đi vào phòng làm việc của mình, Tô Hợp Hoan suy nghĩ một chút, cũng đi theo vào.
Chu Thiểu Đình lấy ra một bìa thư thật dày, ném ‘bộp’ ở trên bàn làm việc.
Tô Hợp Hoan cầm lên, bên trong là một xấp hình, cô xem hai ảnh liền bỏ lại, nhìn thẳng đối phương hỏi: "Rốt cuộc cô muốn thế nào?"
"Những hình này chụp cô và Lôi Ngự Phong đi với nhau, cũng có cùng Lạc Dịch đi chung với nhau, tôi muốn truyền thông không chỉ hứng thú với thân thế của cô mà còn tò mò cuộc tình tay ba của cô và tập đoàn ‘ Lôi Đình’." Chu Thiểu Đình ác độc nói: "Có thể cô không biết? Vợ của Lôi Ngự Phong vì bị lời đồn đãi của người ngoài mà sinh non, Lôi Ngự Phong mới đưa cô ấy đến Mỹ. Cô không phải là Nguyễn Y nông, CEO Lạc cũng không phải là Lôi Ngự Phong, cô cảm thấy với sức ép của dư luận có bao nhiêu phần thắng? Cô cho rằng tình cảm của cô sẽ vững chắc?"
"Mục đích cô làm như vậy, chỉ vì muốn buộc tôi và anh ấy chia tay." Tô Hợp Hoan nhìn người phụ nữ vì tình yêu mà điên cuồng, "Cô thật đáng thương, cô cho rằng như vậy anh ấy sẽ ở cùng một chỗ với cô sao?"
"Cái này cô không cần lo lắng!" Chu Thiểu Đình bị đâm trúng nỗi đau, cô ta cắn răng nghiến lợi nói: "Nếu như cô đủ thông minh, thì nhanh chóng từ bỏ đi, nếu như cô muốn tiếp tục, cũng được, tôi thề, chỉ cần tôi còn ở đây một ngày, nhất định sẽ ép cô không trở mình được. Dĩ nhiên, cô cũng có thể thử một chút, xem cuối cùng anh ấy sẽ ngại vì áp lực ở bên ngoài chia tay với cô, hay lựa chọn cô mà bỏ qua tương lai tươi sáng. . . . . ."
Không, hai việc này đều để lại kết quả mà cô không muốn, cách một làm cô chết tâm, nhưng cách sau cũng sẽ làm cô tan nát cõi lòng.
Tô Hợp Hoan lạnh lùng nhìn cô ta, cũng không quay đầu lại rời đi, dần dần, bước chân của cô càng lúc càng nhanh, cuối cùng chạy trốn.
Đã là tháng mười một rồi, cuối thu lá đã chuyển vàng, xơ xác khô héo rơi xuống. Cô thở hổn hển dừng bước lại, mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo, cô ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm nhánh cây trụi lủi, hồi lâu, mới đưa hai tay đặt vào trong túi vuông của áo khoác, từ từ đi dọc theo đường phố.
"Tin tin. . . . . ."
Xe thể thao hoa sen màu xanh dừng sau lưng cô ấn còi, cô xoay người, làn váy dài bay như cánh hoa, người đàn ông anh tuấn trong xe nhìn cô cười rực rỡ như ánh sáng đẹp nhất vào thu.
Lên xe, cô ngơ ngác nhìn anh chằm chằm, hỏi: "Sao anh tới đây?"
"Nhớ em nên tới."
Khóe mắt cô đột nhiên ướt át, giả bộ vô tình quay mặt qua, nhìn phong cảnh ngoài cửa xe bỗng nhiên xẹt qua, "Hôm nay không bận sao?"
"Cũng may, boss đã hoàn toàn hồi phục quay về công ty rồi."
Mấy ngày trước, bọn họ cùng đi đến đảo nhà họ Lôi, chữa cháy một phen, rốt cuộc hai vợ chồng hòa hảo như lúc đầu.
Mặc dù Lôi Ngự Phong nọ quá xấu xa, nhưng cô cũng nhân cơ hội tố cáo tội trạng anh ta trước mặt phu nhân, nhưng sâu trong nội tâm thật ra Tô Hợp Hoan hâm mộ vị phu nhân xinh đẹp, dịu dàng kia. Lôi Ngự Phong yêu phu nhân của mình sâu sắc, có thể vì cô, thành kẻ thù với truyền thông, vì cô mà mở dù, làm mọi cách che chở cho cô.
Bên môi Tô Hợp Hoan hiện lên nếp nhăn khi cười. Lạc Dịch không phải Lôi Ngự Phong, cô cũng không phải là Nguyễn Y nông, cô không biết tương lai sẽ như thế nào.
"Hợp Hoan, thế nào?" Lạc Dịch lái xe, nghi ngờ hỏi: "Có phải vừa rồi anh nói em không thích?"
"Mới vừa rồi. . . . . . Nói cái gì?" Cô lo lắng, "Em không nghe rõ."
"Tối hôm qua không phải quá mệt mỏi, nên không có tinh thần." Anh mượn đèn đỏ, thật nhanh lại gần hôn cô một cái, "Tối hôm nay sẽ tha cho em ngủ sớm chút, hử?”
Cô đỏ mặt mỉm cười, dịu dàng nhìn anh.
"Lôi Ngự Phong tốt bụng cho anh nghỉ ngơi mấy ngày, cùng đi du lịch được không?" Anh quan tâm hỏi: "Anh sắp xếp thời gian với em, về công việc. . . . . ."
"Không có công tác." Cô đột nhiên cứng rắn cắt đứt lời của anh, "Em không có đi làm."
Lạc Dịch nhanh trí, ánh mắt khẽ chuyển động, ngoài mặt lại như sóng nước không gợn, "Có người làm khó dễ với em sao?"
"Không có." Cô lắc đầu: "Là em chán ghét."
"Hả?"
"Em là người có mới nới cũ, có lẽ đột nhiên có một ngày sẽ chán nản chuyện nào đó, một chỗ nào đó, người nào đó. . . . . ."
Trong xe một hồi yên lặng, anh thuần thục rẽ tay lái, lái ra khỏi làn xe, từ từ ngừng bên lề đường.
"Nơi này không thể đậu xe!" Tô Hợp Hoan kinh ngạc nhìn quanh ngoài cửa xe, lo lắng nhìn xem có cảnh sát tới đây ghi giấy phạt không.
"Hợp Hoan?" Anh gọi tên của cô.
Cô cứng đờ, từ từ quay mặt sang, đối với đôi mắt anh, phút chốc giật mình.
Trong đôi mắt của anh có sự khiếp sợ, anh cầm tay cô đặt trên đùi, nắm thật chặt trong lòng bàn tay, cúi đầu hỏi cô: "Cũng sẽ đột nhiên chán nản anh sao?"
Cô không nói nên lời.
"Hợp Hoan, em nên nhớ, anh là của em, không nên tùy tiện bỏ rơi anh, biết không?"
Thoáng chốc, lệ rơi đầy gương mặt cô