Độc Chiếm Người Tình Ngọt Ngào

Chương 6: Chương 6: Chương 2.2




"Anh La." Tô Hợp Hoan đang ngẩn người thất thần, ngẩng đầu lên lễ phép đáp lại anh.

"Gọi tên anh là được rồi, thế nào? Tâm trạng không tốt? Cảm thấy chụp hình mệt sao." Roger ân cần hỏi.

"Không có ạ, không có việc gì." Cô cười lắc đầu.

"Đã quen chưa?"

"Cũng không tệ lắm..., công việc rất thú vị."

Mỗi ngày có hàng loạt loại quy tắc huấn luyện chuyên nghiệp, bao gồm tạo dáng, cách đi lại, tư thế ngồi và đứng cùng với giữ gìn sức khỏe, mặc dù rất mệt và khổ cực nhưng dần dần Tô Hợp Hoan dần dần thích công việc mới này, cộng thêm hôm nay lần đầu tiên tham gia chụp hình thực tế, càng khiến cho cô có cảm giác mới lạ.

"Vậy thì tốt, có vấn đề gì nhất định phải nói với bọn anh."

"Được, cảm ơn anh."

"Aman¬da có thông báo với em, buổi chiều còn có show trình diễn phải đi, nhớ chuẩn bị trước cho bản thân."

"Dạ, em biết rồi."

Roger vừa rời đi, lại có hai người mẫu có chút danh tiếng đi qua, Tô Hợp Hoan ngẩng đầu lên đang muốn mỉm cười chào hỏi, một trong hai đối phương lại khinh bỉ nói thầm một câu:”Đồ nịnh bợ!”

Cô lập tức không kịp phản ứng, kinh ngạc hỏi: "Chị nói gì?"

"Tôi nói cô đó, sao? Đồ nịnh bợ, đặc biệt là nịnh bợ Amanda và anh La, muốn lấy được cơ hội chụp hình!”

"Tôi không có."

"Có hay không tự cô rõ nhất! Vốn lần này bộ sưu tập chủ đề hoa hồng Mân Côi để tên Thiên Na, nhưng lại vô duyên vô cớ đổi thành cô, còn không phải là cô không có quan hệ?”

“Tôi chưa từng làm chuyện gì, chị không thể vô duyên vô cớ vu oan cho tôi.” Cô bình tĩnh nói xong, ngẩng đầu lên nhìn đối phương.

"Đi thôi, Mỹ Chi, cậu so đo với cô ta làm gì?” Một người mẫu khác bên cạnh vội vàng kéo Mỹ Chi:”Đừng lớn tiếng như vậy, coi chừng bị người khác nghe được nói cho Amanda đó, đi thôi!”

“Nghe thì nghe chứ, tại sao Amanda lại ưu ái cho cô ta…”

Tô Hợp Hoan nhìn hai người đi xa, một hồi cảm giác bất lực tự nhiên sinh ra.

Thật sự đối nhân xử thế rất vất vả, cô thở dài thườn thượt một hơi.

Hai năm trước, cô cầu xin cũng không thể giúp đỡ cha cô sống lại, qua mấy ngày thì cha cô buông tay rời khỏi trần gian. Một mình cô trở lại trường học, hai năm sau, một mình cô trở về Đài Bắc.

Vẫn luôn chỉ một mình. . . . . .

Tô Hợp Hoan ngồi trên bậc thang, nhìn đường sá phồn vinh cách đó không xa, đông đúc tấp nập.

Vùi đầu chôn trên đầu gối, lặng lẽ khóc.

◎◎◎

Đèn đỏ, xe thể thao màu xanh dương ngừng lại.

Lạc Dịch đang nhét tai nghe vào trong tai, vừa lái xe vừa nghe tin tức kinh doanh mới nhất, buổi chiều trừ hai buổi hội nghị thì còn phải cùng bộ phận nghiên cứu và đầu tư bàn kế hoạch mới.

Thân là một CEO của công ty lớn, lúc nào anh cũng bận rộn, cuộc sống như thế thỉnh thoảng sẽ chán nản buồn tẻ vô vị, đổi lại cũng có lúc làm cho người ta cảm thấy phong phú.

“Anh Lạc, có thể ra ngoài ăn bữa cơm không?" Trong điện thoại, Chu Thiểu Đình dường như nửa đùa nửa ra vẻ cầu xin nói: "Người ta hẹn anh 3, 4 lần rồi, anh luôn luôn từ chối, ít nhất cũng nên cho người ta mặt mũi chứ!”

Nói đến nước này, anh mà không đồng ý thì theo như lời bác sĩ Quan nói “Nửa điểm tình người’ cũng không có.

Chuyển tay lái, vừa đi qua đầu đường, kế bên triển lãm là một tòa kiến trúc Baroque, nhàn nhã vinh hiển. Anh lơ đãng nhìn lướt qua, xa xa một điểm hồng, phảng phất như rặng mây đỏ rực rỡ nơi chân trời, bất ngờ rơi vào tầm mắt của anh.

Xe thể thao "Két. . . . . ." dừng lại.

Anh lại thấy cô, cô gái kia.

Cô ngồi ở trên thềm đá trước bồn nước, tóc đen dài, trang điểm xinh đẹp, trên cơ thể thon thả khêu gợi mặc một bộ lễ phục màu đỏ thẫm, làn váy giống như một đóa hoa hồng. Nhưng đôi mắt và chóp mũi lại hơi đỏ, giống như vừa khóc, xinh đẹp khiến người ta đau lòng.

Lạc Dịch vững vàng khóa ánh mắt trên người cô, đưa tay cầm điện thoại di động, không chút nghĩ ngợi bấm một dãy số.

"Này, cô Chu sao? Tôi là Lạc Dịch. . . . . . Thật xin lỗi, tạm thời có chút việc cần xử lý, không thể đến rồi, rất xin lỗi. . . . . . Ừ, lần sau tôi sẽ mời lại, tạm biệt!”

Cúp máy, suy nghĩ một chút, anh lại bấm số điện thoại của người khác.

"Cô La, buổi chiều tôi không tới công ty, hội nghị hoãn lại, có chuyện gì gọi điện cho tôi. . . . . ."

Phía bên kia truyền đến tiếng ngạc nhiên của cô La, quanh năm không nghỉ phép, rốt cuộc có chuyện gì có thể quan trọng hơn việc điên cuồng bàn công việc với cấp trên chứ.

"Thu hồi sự tò mò của cô lại, cô La. . . . . Chẳng lẽ thỉnh thoảng tôi không thể lười một chút sao? Không sai, đối với tôi mà nói, là chuyện rất quan trọng…Ok, nói như vậy đi, tôi nghĩ có lẽ tôi đã tìm được điều tôi muốn…Dream hoặc Happy.” Lạc Dịch mỉm cười, xưa nay chưa từng nói chuyện với thư ký của mình, trong lòng cũng chưa từng kiên định như vậy.

Đúng, anh đã tìm, tìm được cô.

◎◎◎

Buổi trình diễn buổi chiều đối với Tô Hợp Hoan mà nói là một loạt các tai nạn!

Đầu tiên y phục của cô không biết bị người nào tháo ra vài cái nút, thợ trang điểm không thể làm gì khác ngoài việc dán sát vào, cô vội vàng đi trên sân khấu. Ai ngờ vừa mới đi thì đôi giày cao gót cao 8cm đột nhiên đứt, người xem dưới sân khấu ngạc nhiên cười ầm lên, chờ xem người mẫu bị bêu xấu.

Cô cố gắng che giấu vẻ hốt hoảng và khó khăn, khom người cởi giày ra rồi cầm trong tay, bước chân đi thong thả.

Cô không phải ngu ngốc, có người hại cô.

Có lẽ là đại đa số nhiều người cảm thấy bản thân bị uy hiếp nên mới bắt nạt cô hoặc có lẽ vì trút giận cô đã thay thế Thiên Na.

Dù là nguyên nhân gì, Tô Hợp Hoan cũng biết rõ nguyên nhân chính là mình không được chào đón.

Thời còn đi học, cô cũng trải qua rất nhiều sự bất công, giáo viên khác giới quan tâm cô rất nhiều, cứ gặp các bạn học nữ sẽ nói cô là kẻ quyến rũ thầy giáo, mắng cô là ‘hồ ly tinh’.

"Nhìn bộ dạng cô ta kìa, trời sinh gương mặt để làm tình nhân của người khác, đặc biệt quyến rũ đàn ông!”

Cô nhịn lại nhịn, cho là chỉ cần nhẫn nhịn thì thiên hạ thái bình, ai ngờ lời đồn đãi dơ bẩn vẫn tiếp tục nhấn chìm cô, cô mới hiểu được càng nhẫn nhịn thì càng không ổn, giống như khi còn bé những người hàng xóm nói xấu sau lưng cô, cô càng mềm yếu, những người đó sẽ càng khi dễ cô.

Vì vậy cô bắt đầu phản kích.

Cô tìm ra người tung lời đồn đó, nắm tay cô ta kéo lên bục đối chất trước mặt mọi người, nữ sinh kia hoảng loạn, nói mình không có tung tin đồn, không có dán hình của cô trên trang web miệt thị cô quyến rũ thầy giáo, cướp bạn trai, chân đạp mấy thuyền…

Cô không khuất phục không buông tha, không chút hoang mang đưa ra những căn cứ mình thu thập được, khiến cho nữ sinh tung tin kia hoàn toàn rối loạn, cuối cùng không thể không cúi đầu thừa nhận là vì cô ta thầm mến thầy giáo Lý nên ghen tị thầy giáo quan tâm Tô Hợp Hoan, mới làm ra những chuyện kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.