"Câm miệng? Hoàng tử là người mà các ngươi có thể tùy ý vũ nhục sao? Người nào cho các ngươi lá gan đó? Ta hơn mười năm không có gặp người nhà rồi, ta còn không biết những người thân trong gia đình kia có còn sống hay không? Lúc trước bổn cung là bởi vì một xâu tiền đồng nên mới bị bán. Một xâu tiền đồng có thể sống bao lâu? Nhà ta có tới mười mấy người, liền một chút tiền đồng đó, có cố lắm cũng chỉ qua được hơn mười ngày mà thôi. Hừ? Nghĩ muốn giả mạo mẫu thân bổn cung?" Trương Vân Nguyệt lạnh lùng nhìn người đàn bà kia, nàng biết rõ đối phương là mẫu thân của cái thân thể này, nếu như cái gia đình đó vì thiếu tiền mà tới cửa, nàng không ngại giúp một tay, coi như là báo hiếu cho thân thể này.
Nhưng thay vào đó toàn thể cái gia đình đó lại không chút tốt đẹp gì. Muốn tính toán nàng? Nằm mơ. Kể như nàng không vì bản thân mà suy nghĩ, cũng phải vì nhi tử của mình mà suy nghĩ, làm sao có thể để cái đám người này làm ảnh hưởng tương lai của con trai nàng được.
Chỉ là có lúc chuyện trong thiên hạ không phải là người muốn không xảy ra thì nó sẽ không xảy ra.
"Ta là ai chứ? Ngươi nói xem làm sao mà không được hả? Vậy ta sinh đứa con gái như ngươi làm cái gì? Ngươi là ta sinh ra? Ta muốn giáo huấn thế nào thì liền giáo huấn thế ấy, ông trời xuống đây cũng không quản được ta?" Trương phu nhân nhìn Trương Vân Nguyệt, sắc mặt đỏ lên hiển nhiên là tức giận không nhẹ.
Trương Vân Nguyệt nhàn nhạt nhìn người đàn bà kia "Không phải ngươi nói bán cũng đã bán rồi, về sau đừng nghĩ trở về tìm các người sao?" Trương Vân Nguyệt nhớ rõ lúc đầu khi mẹ của thân thể này muốn bán nàng đã nói như vậy.
Đoán chừng là bởi vì nghe được cung nữ trong cung có rất nhiều người quá tuổi sau khi rời cung cũng không ai còn muốn lấy, lúc này những cung nữ này không chỉ không ai thèm lấy, hơn nữa còn không có bản lãnh gì, phải dựa vào người trong nhà nuôi.
Nói như vậy nếu là nàng lớn tuổi rồi lại trở về, không phải là sẽ liên lụy đến trong nhà sao? Cho nên nói rõ ràng với nàng sớm một chút, đề phòng tới lúc đó nàng còn muốn quay về nhà.
Dĩ nhiên chuyện như vậy cũng chỉ có Trương gia hoàn toàn chưa có tiếp xúc qua với xã hội thượng lưu mới có loại ý nghĩ này, dưới tình huống bình thường cung nữ từ trong cung ra ngoài cũng sẽ không buồn, nếu nói về lập gia đình, muốn gả cho một người trẻ tuổi nhất định là không thể nào, nhưng nếu gả cho một người đàn ông có tuổi tác tương đương chưa có vợ vẫn là dư sức.
Huống chi coi như không lấy chồng làm vú nuôi cũng tốt, sao có thể nghĩ họ đến nỗi không có cơm ăn? Huống chi vú nuôi từ trong cung ra ngoài, rất có tiếng tăm, có tiền có thế xin những chỗ làm có thân phận vú nuôi cao một chút, không tiền không thế cũng có thể xin làm vú em của những nhà có địa vị tiền tài thấp hơn.
Dĩ nhiên điểm này cũng là sau khi thân thể này vào cung một thời gian dài sau mới biết, hơn nữa thời gian đó cũng đã tính toán tốt lắm, nàng đều đã có tích lũy tiền bạc.
"Được rồi, nói thêm chút nữa các người không ngại ta cũng ngại" Các ngươi nói một chút xem làm thế nào biết những chuyện này" Trương Vân Nguyệt nhìn hai người, thái độ của nàng như vậy khiến cho Lý ma ma không khỏi nhíu mày.
Cho dù trong lòng không thích thì trên mặt cũng không nên biểu hiện rõ ràng như vậy.
Trương Vân Nguyệt lại giống như không chút để ý tới sắc mặt của Lý ma ma, rất tùy tiện ở trước mặt hai người kia.
"Thôi, ta đã hiểu ngươi rồi, con gái có sinh hay không do mình sinh cũng đã không có gì khác biệt, đã rõ có một nữ nhi như ngươi, ta cũng không trông cậy vào việc ngươi đem tiền trợ cấp phụng dưỡng. Nha đâu này là muội muội của ngươi, ngươi bây giờ có mang nên không phục vụ cho hoàng thượng được, ngươi hãy đem muội muội ngươi hiến tặng cho hoàng thượng thì tốt lắm. Đến lúc đó nhà chúng ta có thêm muội muội ngươi có thể dùng rồi." Trương mẫu mang vẻ mặt bố thí nhìn Trương Vân Nguyệt"
Lý ma ma ở một bên nghe tới đó khóe miệng liền co giật, cuối cùng là hiểu nguyên nhân chủ tử bày ra sắc mặt không tốt kia? Thì ra ý nghĩa của sắc mặt xấu kia là như vậy, thế này cho dù sắc mặt có muốn tốt cũng không được.
Không chừng vừa muốn tiền lại muốn nhét người? Đó không phải là muốn làm cho mình ngột ngạt sao?
"Nàng ta là ai?" Trương Vân Nguyệt cũng không tức giận, đây cũng không phải mẹ nàng, nàng tức cái gì? Chỉ là người xa lạ thôi.
"Muội muội ngươi? Ngươi quên lúc ngươi đi đã có muội muội này sao? Ngũ Nha".
"Ô Nha?" Trương Vân Nguyệt nhíu mày, thậm chí có người dùng tên này để gọi sao? Hỉ Thước nghe còn đỡ, Ô Nha? Thật đúng là. . . . . .
(Ô Nha: Con quạ; Hỉ Thước: Chim khách)
"Không phải Ô Nha, là Ngũ Nha?" Trương mẫu cau mày nhìn Trương Vân Nguyệt, cảm thấy Trương Vân Nguyệt là cố ý đối kháng với bà ta.
"Được rồi, Ô Nha hay Ngũ Nha cũng không có khác nhau, đều không phải chỉ là cái tên để gọi thôi sao? Ngươi nói nàng là muội muội của ta? Nhưng nàng ta ngoại trừ là muội muội của ta ra thì còn là cái gì? À đúng rồi, ta còn quên chưa có hỏi, hiện tại trong nhà các người là đang làm cái gì?" Trương Vân Nguyệt nhìn Trương mẫu hỏi, mà người thiếu nữ đi theo bên cạnh Trương mẫu kia vào lúc Trương Vân Nguyệt nói ra hai chữ Ô Nha kia, mắt lóe lên ánh sáng oán độc cũng vừa vặn bị Lý ma ma nhìn thấy.
Mấy người Lý ma ma liếc mắt nhìn nhau, từ trong mắt nhau có thể hiểu được ý tứ của đối phương, nhất định không thể để cho cái vị tiểu thu "Ô Nha" gì đó kia đến gần chủ tử của bọn họ, tuổi nho nhỏ như vậy đã có ánh mắt oán độc thế rồi, có thể thấy đây là một người có tâm tư ngoan độc. Nếu như tương lai bị người ta lợi dụng đi đối phó chủ tử của bọn họ thì đúng là phiền toái rồi.
"Là muội muội của ngươi như vậy là đủ rồi. Cái người làm tỷ tỷ như ngươi không phải là nên vì muội muội làm chút gì sao?" Trương mẫu cau mày nhìn Trương Vân Nguyệt, rất là bất mãn Trương Vân Nguyệt không thức thời"
"Chậc chậc, chẳng lẽ bà muốn muội muội bà cùng bà chung nhau một phu quân hay sao?" Trương Vân Nguyệt nhíu mày nhìn Trương mẫu, đối với cái suy nghĩ gì mà tỷ tỷ muội muội mà Trương mẫu nói, một chút cũng không có nghe lọt tai.
Những lời đó đối với nàng đều là rắm chó gì đó mà thôi.
Mấy người Lý ma ma khóe miệng co quắp một chút, chủ tử nhà mình lời này nói ra cũng thật là sắc bén nha.
Trương mẫu hiển nhiên không nghĩ tới Trương Vân Nguyệt sẽ nói ra lời như vậy, bà làm sao sẽ cho phép cái lão bất tử trong nhà đó nuôi nữ nhân khác. Lão bất tử này nuôi một mình bà ta cũng đã nuôi không nổi rồi.
"Hoàng thượng với cha ngươi có thể cùng là một dạng sao? Không có muội muội ngươi còn có nữ nhân khác? Ngươi liền nguyện ý để cho nữ nhân khác có được sự sủng ái của hoàng thượng sao?" Trương mẫu cau mày nhìn Trương Vân Nguyệt, trong nháy mắt thu hồi bộ dáng ngang ngược càn rỡ vừa rồi, còn dư lại chỉ là ý vị sâu xa.
"Nữ nhân khác là nữ nhân khác, ít nhất người kia cũng không ảnh hưởng tới ta, sẽ không mượn danh tiếng của ta làm chút gì đó. Ta cũng không cần lo lắng người kia lấy danh tiếng chị em tới hại con trai ta không phải sao?" Trương Vân Nguyệt thản nhiên nói, dùng ác ý lớn nhất suy đoán ý đồ của hai mẹ con trước mặt.
Trương Vân Nguyệt đối với một đôi mẹ con này một chút nhiệt tình cũng không có, họ thật cho hoàng cung này là một nơi tốt đẹp như vậy hay sao?
"Ngươi? Có loại người làm tỷ tỷ như ngươi sao? Mình hưởng phúc cũng không giúp đỡ muội muội một chút cứ như vậy để cho muội muội ngươi ở bên ngoài chịu khổ chịu tội." Trương mẫu lên giọng dạy dỗ Trương Vân Nguyệt.
"Có rất nhiều biện pháp để không cần khổ không cần chịu tội, trong nhà nhiều nam nhân như vậy, kiếm tiền nuôi gia đình không phải là việc rất đơn giản hay sao, hay là nói ngươi cho bọn hắn tìm nương tử đều là chút sính lễ cũng không có?" Trương Vân Nguyệt nhíu mày hỏi.
Ban đầu lúc nàng vào cung, nhà có ba huynh trưởng, ba người kia, huynh trưởng lớn nhất hơn nàng mười tuổi, khi nàng vào cung cũng đã muốn lấy vợ, chỉ là nương tử mà mẹ hắn tìm cho hắn lại là một nữ nhân chua ngoa.
Vốn là đại ca kia thích một nữ nhi là con gái của người bán đậu hũ, người nữ kia tuy dáng dấp không thật đẹp, nhưng là tính tình rất tốt, chỉ có điều là muốn sính lễ nhiều hơn một chút, đồ cưới (của hổi môn) thì lại muốn ít đi một chút, điều này đương nhiên là Trương mẹ này không chịu rồi.
Cứ theo như tình huống đó mà xét ra, hai huynh trưởng phía sau thê tử chỉ sợ cũng không khá hơn chút nào.
Trương Vân Nguyệt cũng là chưa biết rõ, gia đình kia của nàng mặc dù có bốn nam nhân, nhưng trừ Trương cha kiếm tiền nuôi gia đình ra, ba nam nhân khác tiền kiếm được đều bị nương tử giữ hết, một phần cũng không lấy ra chi tiêu cho gia đình.
Hơn nữa theo ba đời cháu trai ra đời, một gia đình như vậy theo thời gian ngày càng túng quẫn.
Nếu nói muốn ở riêng, Trương mẫu chết sống không muốn, vì sao? Phía sau còn có ba nữ nhi chưa có xuất giá nha? Đồ cưới nha, đồ cưới.
"Người làm tỷ tỷ như ngươi chẳng lẽ không nên suy nghĩ cho muội muội của mình sao? Liền chỉ trông cậy vào mấy người ca ca của ngươi? Có cái người làm muội muội như ngươi sao? Xuất giá không giúp huynh trưởng trong nhà mở mày mở mặt còn chưa tính, lại còn luôn nghĩ để bọn họ giúp ngươi?" Trương mẫu dạy dỗ Trương Vân Nguyệt, lời này nếu vào tai của người không rõ ngọn ngành, chỉ sợ cũng sẽ cho là Trương Vân Nguyệt không tốt.
"Khụ khụ, ai yêu lão ngài đừng nói lời nực cười như vậy chứ, thật khiến cho ta cười đến thảm rồi, ta nhớ không lầm, lúc ta bị bán đi ba người ca ca kia rất là vui mừng nha. Thật ra thì ta rất tò mò, làm sao bà vẫn còn chưa có đem tất cả nữ nhi còn lại trong nhà cũng đem bán hết đi để cho các người mua thịt ăn?" Trương Vân Nguyệt đối với việc này thật là có chút hiếu kỳ, nữ nhi Trương gia không thiếu, cộng thêm nàng có năm người, phía sau có còn sinh tiếp nữa hay không thì nàng không rõ.
Trương mẫu khóe miệng co quắp một chút, Trương Vân Nguyệt cũng là chưa rõ nội tình rồi.
Trương Vân Nguyệt không biết rằng không phải là Trương mẫu không muốn bán, mà là không ai thèm mua. Những cô gái ở những nơi vui chơi kia cho dù là nha hoàn tướng mạo cũng phải khá một chút, mà thật bất hạnh, năm nữ nhi Trương gia, trừ Trương Vân Nguyệt thuộc loại người đột biến mỹ lệ thì những thứ khác, tướng mạo tốt nhất chính là cái kẻ đang đứng trước mặt Trương Vân Nguyệt đây, cũng chỉ có thể coi như là một người thanh tú, những thứ khác cũng lắm chỉ có thể coi là tề chỉnh. Nói đơn giản một chút chính là không đến nỗi xấu xí.
Cho dù là thu nhận làm cung nữ trong cung, ít nhất cũng phải thanh tú trở lên không phải sao? Nếu không để Hoàng đế vì thấy một Sửu Nữ (cô gái xấu xí) đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình mà giật mình, đến lúc đó người nào chịu trách nhiệm đây?
"Tỷ tỷ, có thể nghe ta nói một câu không?" Muội muội kia từ sau khi vào vẫn không lên tiếng đột nhiên mở miệng.
"Muốn nói cái gì thì nói đi" Trương Vân Nguyệt nhíu mày, chờ câu tiếp theo của cô ta.
"Muội muội không có ý khác, chỉ là muốn ở trong cung chừng mười ngày nửa tháng, ngài giúp đỡ tìm người tới dạy muội muội một chút quy củ, sau đó lại tìm giúp muội muội một gia đình giàu có là tốt rồi, muội muội cũng không có nghĩ tới ở trong cung giành hoàng thượng cùng tỷ tỷ" Trương Ngũ Nha cúi đầu, nhỏ giọng mà nói.
Chỉ là lời này, nghe ra lại thấy có thêm chút ý tứ, lời vửa rồi bề ngoài nghe vào rất tốt, nếu như nàng ta thật chỉ là muốn tìm một gia đình có gia cảnh giàu có, vậy rất tốt, nhưng là nếu chỉ là tìm một gia đình giàu có thì cần gì phải tìm ma ma trong cung dạy? Hoàn toàn không cần thiết không đúng sao?
Còn nữa, cái gì gọi là không muốn ở trong cung giành Hoàng đế cùng nàng? Chẳng lẽ nàng ta cho là nàng ta ở lại trong cung mà có thể cướp được Hoàng đế rồi hả? Nàng ta có phải là quá xem trọng bản thân rồi không? Thêm nữa là, những lời này nói ra có phải là muốn khích tướng hay không?
"Chậc chậc, nữ nhi này của bà so với bà nói năng có phần còn lợi hại hơn, nhìn xem một câu này tùy tiện giải thích một chút cũng là đúng lý hợp tình." Trương Vân Nguyệt lạnh lùng liếc cái thiếu nữ đang đứng cúi đầu đó một cái, thật xem tất cả những người trong cung đều là kẻ ngốc hết rồi hay sao?