Độc Chiếm Quân Sủng, Hoàng Hậu Không Dễ Chọc

Chương 113: Chương 113




''Nhưng mà. . . . . ."

‘Nhưng mà cái gì? Một đám ngu xuẩn? Muốn bị thay người phải không? Sao trong lúc này mà thủ hạ của ta cũng chỉ có những người như vầy thôi hả ?" Tôn Phỉ Phỉ nói xong hoàn toàn không cảm thấy câu nói của mình có vấn đề gì.

“Dạ, nô tỳ đi an bài ngay."

Tôn Phỉ Phỉ nhìn bòng lưng người rời đi, bĩu môi, cảm thấy không vừa ý lắm đối với những người này, nhưng cũng biết hiện tại hoàng thượng đang rất để ý xem xét nguyên nhân chuyện xảy ra ở Vĩnh Ninh cung, người trong tay của nàng ta muốn đi vào Vĩnh Ninh cung cũng không phải là chuyện đơn giản.

“Người đâu."

“Nương nương."

“Bên nữ nhân Hàn Ngọc Cầm kia có động tĩnh gì chưa?"

“Dạ Quý Phi bên kia rất yên tĩnh."

Trong Hoa vũ cung

“Chủ nhân, người của Hiền phi mới vừa rồi lại đi dò hỏi chuyện trong Hoa Vũ cung."

“Ừ, cứ để cho nhưng người đó tìm hiểu, chớ để ý. Đi chuẩn bị xong thuốc màu Bổn cung muốn vẽ tranh." Hàn Ngọc Cầm mặt nở nụ cười nói.

“Chủ tử trong rất vui mừng ?"

“Thế nào? Chẳng lẽ chỉ có lúc vui mừng bổn cung mới có thể vẽ tranh hay sao?"

“Dĩ nhiên là lúc nào chủ nhân cũng có thể vẽ tranh ạ, chỉ là nô tỳ cảm thấy hôm nay chủ nhân thật rất vui vẻ, nụ cười trên mặt trông cũng thật đẹp." Nhạc Phàm nghiêm túc nói với chủ nhân nhà mình.

“Cái con nha đầu này miệng thật là ngọt, Nhạc Tịnh cho nàng ta tiền thưởng." Hàn Ngọc Cầm cười nói, nàng ta tất nhiên là vui vẻ.

Bên trong Vĩnh Ninh cung Trương Vân Nguyệt bị chuyện trúng cổ trùng làm cho kính sợ khiến cho lòng nàng rất khẩn trương, nhưng cái vật cổ trùng này ở kiếp trước cũng chỉ là đồ trong truyền thuyết, thậm chí hành động này nhiều lúc còn bị xem là một loại mê tín nữa, nhưng ai mà biết được khi đổi lại là một thời không khác thì lại trở thành sự thật chứ, điều này làm cho Trương Vân Nguyệt thật sự có chút khó để có thể tiếp nhận được, nếu có ngươi nói đến chuyện nội công, nàng còn có thể tiếp nhận, vì sao ư? Vì nàng không cần lo phải tiếp xúc với nó!

Mặc dù bên cạnh có ám vệ gì đó, thế nhưng không phải dùng để bảo vệ nàng sao? Hơn nữa cái nội công gì đó, nếu có lúc người nào đó muốn dùng để đối phó với nàng thì nàng có thể ứng biến lại được, còn cái vật cổ trùng này nếu có người dùng đối phó nàng..., nàng căn bản không thể phòng ngừa hay ứng phó được, có khi nào không biết cái gì mà bị trúng một chiêu hay không?

“Nương nương, hiện tại người đã được đưa đi, ngài có muốn tìm cung nữ mới đưa tới không?" Lý Ma Ma tìm được Trương Vân Nguyệt thì hỏi. Chuyện lần này so với những chuyện hạ độc trước kia nghiêm trọng hơn nhiều.

Hạ độc gì đó thì họ còn có thể phòng bị, nhưng còn cổ trùng này, mấy thứ đó Lý Ma Ma một chút nghiên cứu cũng không có?

“Chuyện này, ma ma. Chúng ta cũng không biết cổ trùng này làm thế nào mà xâm nhập được vào trong cơ thể của ba người các nàng, vậy chúng ta có thể làm gì được đây? Nhất định phải tìm một người đối với cổ trùng có chút nghiên cứu, nếu không chỉ sợ chúng ta chỉ có thể bị động mà đánh trả thôi." Trương Vân Nguyệt cau mày, cổ trùng này nhất định phải có một người chuyên nghiệp tới đây xử lý mới được, nếu không nàng hoài nghi trong hoàng cung này chắc chắn không còn có chỗ an toàn rồi.

“Hoàng thượng sẽ phải phái người tới." Lý Ma Ma cảm thấy Triệu Khải Hâm sẽ không để cho chuyện như vậy tiếp túc phát sinh, vốn dĩ nếu như chỉ là một chút tính toán nho nhỏ, rất có thể Triệu Khải Hâm sẽ giống như lúc Trương Vân Nguyệt chưa mang thai để cho nàng chính mình tự đi xử lý, nhưng Trương Vân Nguyệt đang mang thai do đó Triệu Khải Hâm sẽ không để cho những thứ đó đến gần nàng, nhưng cũng sẽ không vì vậy mà trách phạt nữ nhân hậu cung.

Có lẽ Triệu Khải Hâm cũng nắm rất rõ ràng, nữ nhân hậu cung đều là những người như vậy, chỉ cần một ngày hắn vẫn còn không muốn đem tất cả nữ nhân hậu cung đều triệt tiêu hết, thì những chuyện tranh đấu này vẫn là không thể tránh khỏi, vậy thay vì nghĩ tới chuyện giết sạch này, không bằng Trương Vân Nguyệt khiến mình phải trưởng thành lên.

“Chỉ có thể đợi hoàng thượng phái người." Trương Vân Nguyệt bất đắc dĩ, nàng phát hiện ở trong hậu cung này thật sự là một chút khả năng nàng cũng không có.

Quả nhiên sau giữa trưa, Triệu Khải Hâm liền phái tới một cung nữ, vị cung nữ này rất là xinh đẹp. Trương Vân Nguyệt nhìn thấy vị cung nữ mới đến kia trong nháy mắt trong đầu chỉ nghĩ tới một từ yêu nữ, không phải là lời mắng người, nhưng mà nữ nhân này lại cực kỳ xinh đẹp rất mê hoặc lòng người, chỉ có từ yêu nữ này mới có thể một xứng với nàng ta.

“Trong khoản thời gian sắp tới nàng ta sẽ ở bên cạnh nàng." Triệu Khải Hâm chỉ vào cái cung nữ kia nói.

“Về sau Thuần chiêu nghi nương nương có thể gọi tại hạ là Yêu Yêu." Yêu Yêu cười nói với Trương Vân Nguyệt.

Trương Vân Nguyệt ngẩng đầu nhìn Triệu Khải Hâm một cái, “Nàng cứ gọi nàng ta như vậy đi, Lục Yêu là tên của nàng ta, về sau nàng ta chính là đại cung nữ bên cạnh nàng."

“Vậy bên Hoàng thượng phải làm thế nào?" Trương Vân Nguyệt đột nhiên nghĩ đến chuyện nếu người kia đem cổ dùng trên người của Triệu Khải Hâm thì làm thế nào?

“Ái phi không cần lo lắng, bên cạnh trẫm tất nhiên cũng đã có phòng bị." Triệu Khải Hâm cười nói, hành vi quan tâm của Trương Vân Nguyệt đối với mình bày tỏ rất hài lòng.

“Thuần chiêu nghi nương nương sự lo lắng của ngài rất dư thừa a, bên cạnh hoàng thượng tại sao không có người được chứ? Nếu thật bên cạnh hoàng thượng không có ai giải cổ, bản cô nương cũng sẽ không tới bên cạnh ngươi mà là sống ở bên cạnh hoàng thượng rồi." Lục Yêu rất là khinh thường nhìn Trương Vân Nguyệt, mắt có một chút ghen tỵ.

Trương Vân Nguyệt nhướng mày, để cho một người ghen tỵ với nàng đến bảo vệ nàng sao? Vậy thật sự có thể bảo vệ tốt cho mình sao? Sẽ không thừa dịp rồi lợi dụng chức vụ trực tiếp gây rắc rối cho nàng chứ?” Trong lòng Trương Vân Nguyệt rất hoài nghi!

“Hoàng thượng, thân thiếp thấy là Lục Yêu cô nương hình như cũng không muốn làm cung nữ hầu hạ bên người, có thể đổi lại được không? Coi như năng lực không mạnh bằng Lục Yêu cô nương cũng không sao." Trương Vân Nguyệt trực tiếp nói ngay trước mặt Lục Yêu, Triệu Khải Hâm cũng không phải đồ đần, tất nhiên cũng nhìn thấy nét mặt mới vừa rồi của Lục Yêu.

“Lục Yêu, trẫm tin tưởng ngươi sẽ bảo vệ thật cẩn thận ái phi cùng hoàng nhi. Nếu Trương thị mẹ con ba người xảy ra chuyện gì, trẫm tin tưởng Sư huynh ngươi nhất định sẽ rất vui mừng thay trẫm ra tay." Triệu Khải Hâm lạnh lùng nói.

Thân thể Lục Yêu cứng đờ, vẻ mặt hoảng sợ, “Nô tỳ nhất định bảo vệ tốt Thuần chiêu nghi nương nương cùng nhị hoàng tử."

Trương Vân Nguyệt nhíu nhíu mày còn chưa muốn để Lục Yêu lưu lại, nhưng mà bộ dạng Triệu Khải Hâm rất kiên định khiến Trương Vân Nguyệt chỉ có thể đồng ý.

“Ngươi có thể đi xuống." Triệu Khải Hâm phất tay lệnh cho Lục Yêu đi xuống, nhưng hình như Lục Yêu lại muốn nói cái gì cũng không đi xuống. “Hoàng thượng người để cho thần tới bảo vệ Thuần chiêu nghi, Thuần chiêu nghi lại cách tầm mắt của thần quá xa làm sao bảo vệ được ạ?"

“Ta muốn trọng điểm là ngươi phải bảo vệ hoàng nhi." Trương Vân Nguyệt trước lúc Triệu Khải Hâm mở miệng đã nói.

Không sai tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm hữu mỗi ngày đều phải đi học, hắn mới là người cần phải bảo vệ nhất.

“Ngươi lui." Triệu Khải Hâm phất tay một cái thể hiện, ngươi có thể đi ra ngoài. Trong lòng hắn rất không kiên nhẫn, trước kia tại sao lại không nhận ra Lục Yêu này lại không hiểu quy củ như vậy chứ? Ghen tỵ? Có cái gì để mà ghen tỵ chứ? Trương Vân Nguyệt cùng nàng ta vốn cũng không phải là người của cùng một thế giới, một là nữ nhân của hắn một là thuộc hạ của hắn, có thể ghen tỵ sao?

Nhưng cho tới tận bây giờ Triệu Khải Hâm cũng chưa bao giờ muốn khiến Lục Yêu trở thành nữ nhân của hắn, Lục Yêu dáng dấp rất tốt, vóc người cũng rất được, nhưng năng lực của nàng ta cũng rất tốt, Triệu Khải Hâm thật sự không muốn để cho nàng ta bị vây ở hậu cung bị bao quanh bởi bốn bức tường, huống chi Triệu Khải Hâm cũng không muốn một ngày nào đó mình thức dậy lại phát hiện mình bị người ta bỏ thuốc khống chế.

“Nô tỳ cáo lui." Lục Yêu lui ra ngoài.

“Sư muội, chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm ngươi nên hiểu rõ, Hoàng đế chưa từng nghĩ tới chuyện biến ngươi trở thành nữ nhân của hắn, ngươi cũng chỉ có thể là nữ nhân của ta." Một người nam nhân cả người mặc áo đen từ góc tối đi ra, đứng ở bên người Lục Yêu âm trầm nói.

‘Phi? Ai muốn làm nữ nhân của ngươi?" Lục Yêu tức giận nhìn người nam nhân kia, trong lòng không hề muốn cuộc sống sau này của mình lại bị cột chung một chỗ cùng cái tên nam nhân âm trầm này.

‘Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết một tiếng, mà không phải hỏi ngươi." Nam nhân nói xong lại lần nữa ẩn vào trong bóng tối.

Trương Vân Nguyệt thấy Lục Yêu rời đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. ‘’Hoàng thượng, nàng thật sẽ làm được sao?"

‘’Không cần lo lắng, nàng ta sẽ làm được." Triệu Khải Hâm nói rất khẳng định. Hắn hiểu rõ con người Lục Yêu, nàng ta có lẽ sẽ ghen tỵ, nhưng nàng ta sẽ không làm trái lệnh, bởi vì Lục Yêu là ám vệ.

Dĩ nhiên loại ám vệ này không phải là của hoàng tộc, nếu không cũng sẽ không có chuyện để lại cho Triệu Khải Hâm, ám vệ này là người nhà mẹ đẻ Thái hậu bồi dưỡng, nhà mẹ Thái hậu cũng là một gia tộc cường đại, những ám vệ này chính là bọn họ bồi dưỡng dựng lên để cho Triệu Khải Hâm dùng.

Trương Vân Nguyệt mặc dù không hiểu rõ ràng tại sao Triệu Khải Hâm lại chắc chắn như thế, nhưng nếu Triệu Khải Hâm nói như vậy, nàng cũng liền tin.

Bởi vì có sự bảo vệ của Lực Yêu, trong thời gian kế tiếp cũng không còn có bàn tay của người nào vươn đến bên trong Vĩnh Ninh cung nữa, rất nhanh đến tháng mười hai.

‘’Chủ tử rất nhanh sẽ bước sang năm mới rồi, bụng ngài to lên rất nhiều." Tầm Nguyệt nhìn cái bụng to của Trương Vân Nguyệt nói.

‘’Mẫu thân, bảo bảo đã về." Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm từ ngoài cửa đi vào, trên người áo choàng da lông trắng như tuyết nổi bật làm hắn trắng nõn nà khả ái không thôi, Trương Vân Nguyệt mỗi lần nhìn thấy trang phục như vậy của nhi tử liền không nhịn được tiến lên ôm người vào trong ngực hung hăng hôn một phen.

‘’Mẫu thân, bảo bảo mặt lại bị ngươi đè ép rồi." Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm đứng lẳng lặng chịu đựng để cho mẫu thân vô lương nhà hắn chà đạp, trong lòng thở dài, mẫu thân thật là thật là trẻ con, ai, về sau sau khi đệ đệ ra ngoài ta nhất định phải dạy dỗ thật tốt, không thể để cho hắn bộ dạng ngây thơ giống y như mẫu thân.

‘’Không đâu, khuôn mặt bảo bảo nhỏ nhắn mủm mỉm, tuyệt đối sẽ không dẹp." Trương Vân Nguyệt cười ha hả nói, cho người ôm con trai đứng lên đưa qua phòng bên cạnh.

‘’Nhi tử, cùng mẫu thân nói chuyện một chút, hôm nay lão sư của con có khen con hay không?"

‘’Không có."

‘’Hoàng thượng giá lâm."

‘’Hoàng thượng? Trời lạnh như thế này tại sao ngài lại tới đây?" Trương Vân Nguyệt kinh ngạc nhìn Triệu Khải Hâm từ ngoài cửa tiến vào, ngoài trời tuyết vẫn còn đang rơi rất dày.

‘’Thế nào? Không hoan nghênh trẫm?" Triệu Khải Hâm nhíu mày nhìn Trương Vân Nguyệt.

Không biết vì sao thế nhưng từ trong hai câu ngắn ngủn này Trương Vân Nguyệt nghe được tâm tình uất ức của người nào đó, cảm giác thật quỷ dị nha.

‘’Không có không có? Tại thân thiếp thấy bên ngoài tuyết vẫn còn đang rơi, trên đường lại rất trơn trượt. Hơn nữa rất lạnh." Trương Vân Nguyệt nghiêm túc nói, thời tiết bên ngoài thật lòng không được tốt lắm, năm nay từ khi vào đông tới nay đã rơi rất nhiều tuyết rồi.

‘’Trẫm cũng chỉ là muốn đến chỗ nàng để thả lỏng một chút, nơi này của ái phi là chỗ duy nhất có thể để cho trẫm buông lỏng." Triệu Khải Hâm bất đắc dĩ nói.

Bắt đầu mùa đông tới nay liên tiếp có bão tuyết khiến rất nhiều nơi xảy ra tuyết tai ( tai họa do tuyết), hiện tại trên bàn tấu chương phần nhiều đều là các tấu chương có liên quan đến tuyết tai, hắn muốn các đại thần phải nghĩ biện pháp giải quyết, nhưng từng người một ai cũng chỉ biết vì ích lợi của mình mà suy nghĩ, đâu có bao nhiêu người vì lê dân bách tính mà nghĩ chứ, cũng bởi vì quốc khố không nhiều mà hữu tâm vô lực.

‘’Chuyện tuyết tai không có cách nào giải quyết sao? Nhiều quan viên như vậy mà đều không nghĩ ra được biện pháp?" Trương Vân Nguyệt rất kinh ngạc, nàng cũng không cảm thấy những triều thần kia lại sẽ đần như vậy, hơn nữa Trương Vân Nguyệt lại hiểu rõ rất đầu óc của người ở trước mắt này, không ngờ hắn cũng sẽ không nghĩ ra được biện pháp nào.

‘’Haizz, những cái khác đều rất dễ giải quyết, chỉ là chuyện cứu tế tuyết tai, lại không có tiền." Vốn loại chuyện như thế này cũng sẽ không đến tình huống như hiện tại, nhưng trước kia chiến sự ở biên cương lại dùng tiền bạc tồn trữ trong quốc khố quá độ, hiện tại cứu tế không có tiền.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.