Đoàn người Trương Vân Nguyệt thẳng theo đường chính mà đi, mặt đất do Vũ nội thị (nội thị có võ công) dọn dẹp một phen cũng không có vấn đề gì, nhưng mà tại thời điểm đoàn người vượt qua chỗ ngọn núi giả, trên ngọn núi giả đột nhiên có rất nhiều hòn đá lăn xuống, những viên đá hình cầu này không phải cực kỳ lớn nhưng cũng là không nhỏ, nói cách khác sẽ không lập tức đè chết người, nhưng sẽ khiến người ta bị thương, những tảng đá này vốn đều là những hòn đá được sắp xếp để ngắm nhìn trên hòn giả sơn.
"Cẩn thận!" Lý Ma Ma nghe được một hồi lộc cộc hồ nghi nhìn về phía phát ra âm thanh, vừa nhìn một cái, thiếu chút nữa thì hồn cũng bị dọa sợ bay mất.
Những hòn đá rơi từ trên ngọn núi giả kia xuống tốc độ rất nhanh, hơn nữa ban đầu khi bố trí khoảng không gian này vì bắt chước dãy núi ở bên ngoài thật, nên liền là cả một dãy núi. Vào mùa xuân, hạ, thu trên núi giả còn trang trí đủ loại hoa cỏ cây cối đủ loại, nhìn từ xa thật sự giống như một dãy núi, nhìn gần cũng là một cảnh quan rực rỡ sắc mầu.
Nhưng đến mùa đông như bây giờ bên trên hòn núi giả không hề bày biện trang trí hoa cỏ, là một dãy núi trụi lốc, chỉ là cũng rất có cảm quan giống như một rừng đá. Một nói vốn hàng ngày là để ngắm cảnh bỗng chốc trở thầnh một trốn nguy hiểm trùng trùng.
Nếu như đá trên ngọn núi giả chỉ có một chỗ bị lăn xuống, thì cũng không sao, khiêng kiệu đều là nội thị có võ công, bọn họ có võ công tự nhiên tốc độ chạy còn là rất nhanh. Hơn nữa con đường đã được dọn dẹp qua, không cần lo lắng tốc độ quá nhanh sẽ xuất hiện tình huống bất ngờ.
Nhưng bây giờ lại là không được, trước sau, phải trái đều là tảng đá, nếu không thì cũng là mặt hồ.
Những hòn đá kia đột nhiên rơi xuống, khiến cho đám nội thị khiêng kiệu bị dọa giật mình nhảy dựng lên, mặc dù lúc đặt cỗ kiệu xuống đã tậ lực nhẹ nhàng, nhưng bởi vì có tảng đá nện vào cỗ kiệu nên khiến cho cỗ kiệu bị lắc lư.
"Kêu những nội thị có võ công mở đường kia quay lại, dùng công phu quyền cước đánh bật những tảng đá này đi, đừng để cho những tảng đá này lăn đến gần Thuần chiêu nghi!" lúc này Lục Yêu rốt cuộc biểu hiện ra tác dụng của mình, đồng thời cũng chứng minh câu nói kia của Triệu Khải Hâm nàng sẽ bảo vệ tốt cho Trương Vân Nguyệt.
Vào những lúc như thế này, người đã được luyện qua võ công như nàng đương nhiên bình tĩnh hơn những cung nữ không biết võ công rất nhiều, Lục Yêu nhanh chóng đứng ở bên cạnh kiệu của Trương Vân Nguyệt, mấy nội thị có võ công cũng lần lượt vây quanh ở bên người Trương Vân Nguyệt, những cung nữ cùng ma ma kia cũng đều xúm lại ở chung một chỗ.
"Hoàng thượng! Ngự Hoa Viên bên kia đã xảy ra chuyện!" Một nội thị từ bên ngoài vọt vào, lo lắng kêu lên.
"Xảy ra chuyện gì?" sắc mặt của Triệu Khải Hâm biến đổi, nhìn những phi tử chung quanh đã đến đông đủ, biết người gặp chuyện không may tất nhiên là Trương Vân Nguyệt, nhận thức này khiến Triệu Khải Hâm không có cách nào tỉnh táo lại.
"Phụ hoàng? Là bên mẫu phi gặp chuyện không may sao?" Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm rất thông minh, từ vẻ mặt của phụ hoàng liền biết đã xảy ra vấn đề mình không mong muốn nhất, khẩn trương hỏi, đồng thời theo bản năng mắt quét một lượt khắp các gương mặt của nữ nhân chung quanh.
Nhưng quanh đây làm gì còn có phi tử nào vẻ mặt không luyện tới cái trình độ hoàn hảo? Vào cái lúc nguy cấp như thế này làm sao có thể để cho một đứa bé như hắn nhìn ra?
Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm tuổi còn nhỏ, nhưng hắn rất thông minh, từ thái độ thường ngày của người trong cung, còn có mấy thứ kiến thức Lão sư dạy kia, nho nhỏ như hắn cũng đã hiểu ra những nữ nhân trong hậu cung kia thời điểm đối diện hắn nụ cười trưng ra đều là giả, mỗi một người họ đều muốn hại hắn và mẫu phi hắn.
"Hoàng thượng. . . . . ." Hoa Lăng Duyệt nhìn bóng dáng Triệu Khải Hâm thật nhanh rời đi, trên mặt biểu hiện tối tăm khó hiểu.
Về phần tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm lại được Vương Kỳ ôm đi theo sau lưng Triệu Khải Hâm, Vương Kỳ thật sự không yên lòng lưu nhị hoàng tử ở nơi này, hắn là người rõ hơn ai hết sự tàn nhẫn của những nữ nhân này.
Ngự Hoa Viên bên này Trương Vân Nguyệt đang được người bảo vệ ở giữa, nàng ngồi ở bên trong kiệu nhìn chuyện xảy ra bên ngoài, cũng may những tảng đá này là tảng đá dùng để bố trí núi giả, mặc dù hình dáng khác nhau, nhưng hầu hết đêud không quá lớn, đám nội thị biết võ cũng có thể đối phó được với những tang đá riêng lẻ.
Nhìn một hồi, Trương Vân Nguyệt phát hiện những tảng đá kia vẫn không ngừng rơi xuống, điều này làm cho Trương Vân Nguyệt cảm thấy rất là nghi hoặc, theo như tình trạng của ngọn núi, mỗi đỉnh núi nhiều lắm cũng chỉ bày biện được mấy khối đá, như vậy cả một dãy đồng thời lở xuống dĩ nhiên là kinh người, nhưng là chỉ cần cẩn thận ứng phó, dưới tình huống có những nội thị biết võ bảo vệ, nàng sẽ không có nguy hiểm gì , nhưng hiện tại những tảng đá này lại vẫn không ngừng rơi xuống mọi người, rõ ràng không đúng!
"Những tảng đá kia thế nào vẫn rơi xuống? Các ngươi đi lên xem một chút trên đỉnh núi giả có người hay không."
"Vâng" võ nội thị rõ ràng cũng đã cảm thấy vấn đề có gì đó không đúng rồi, một người trong đó nhanh chóng bò lên núi giả, kết quả bò đến nửa đường lại bị người dùng tảng đá đập xuống, hơn nữa người phía dưới bởi vì đá không ngừng rơi xuống, trên đất cũng đều là tảng đá, nên cũng không thấy rõ bóng người trên núi giả.
Thời điểm Triệu Khải Hâm đến thấy chính là một màn nội thị kia từ trên núi giả rơi xuống, một màn này khiến sắc mặt của Triệu Khải Hâm lập tức tối sầm lại.
"Ám vệ đâu? Ám vệ đi đâu?" Sự tức giận lúc này của Triệu Khải Hâm dù là ai cũng không cách nào hiểu, hắn đã bỗ trí ám vệ bên người Trương Vân Nguyệt, ví dụ như Lục Yêu, nhưng tại sao hiện tại những ám vệ kia lại không có ra tay? Người trên núi giả là sao?
"Hoàng thượng, ám vệ bị chặn lại rồi." Người đáp lời chính là nam nhân đã ngăn cản Lục Yêu kia.
"Lục Ca, ta muốn biết đây là người nào làm." tròng mắt Triệu Khải Hâm chợt lóe, ánh sáng lạnh lấp lánh, quanh thân sát khí cường thịnh, rất dễ nhận thấy chuyện lần này khiến Triệu Khải Hâm thật sự nổi giận rồi.
"Vâng" Lục ca đáp lời xong liền xoay người rời đi, chỉ là Triệu Khải Hâm không nhìn thấy lúc hắn rời đi, nhìn về phía Lục Yêu trong sân đang che chở Trương Vân Nguyệt ánh mắt ấy có bao nhiêu đặc biệt..
Ám vệ Triệu Khải Hâm đặt ở bên cạnh Trương Vân Nguyệt không thể dùng, nhưng là ám vệ bên cạnh chính hắn vẫn là có thể dùng, những ám vệ này rất nhanh xông ra ngoài đem người trên núi giả lôi xuống.
Trên núi giả không có nhiều chỉ có duy nhất một người.
"Chỉ có một? Hàng đống đá như vậy đều do một mình ả ta gây ra sao?" Triệu Khải Hâm nhíu mày không phải không tin mà là rất khó tin tưởng.
"Dùng cơ quan." Ám vệ trả lời khiến Triệu Khải Hâm chợt hiểu.
Người trên núi giả ngay sau khi bị người của hắn bắt được, Triệu Khải Hâm còn chưa có chuẩn bị thẩm vấn, kết quả người kia liền tự sát.
"Chết? Đây là tử sĩ?" Triệu Khải Hâm nhíu mày, lại là tử sĩ, đây là điều hắn không ngờ tới.
"Hậu cung này lại muốn không thanh bình rồi hả ? Vừa mới qua không đến một năm." Triệu Khải Hâm đối với hành động vừa gây ra của nữ nhân hậu cung bày tỏ rất không vui, bên ngoài bây giờ đang phải đối mặt với Tuyết tai, hắn mỗi ngày đều phải bận rộn chuyện Tuyết Tai, kết quả ngay cả cái đám người trong hậu cung này cũng từng kẻ một gây thêm chuyện phiền phức cho hắn.
Những tảng đá trên đất rất nhanh được các thị về mới chạy tới giải quyết xong, lòng Trương Vân Nguyệt vẫn còn sợ hãi đến bên cạnh Triệu Khải Hâm, lần này nếu không phải mang theo nhiều người, hiện tại đứa bé trong bụng của nàng chỉ sợ đã không giữ được.
"Sắc mặt rất không tốt, để thái y xem cho nàng?” Triệu Khải Hâm tiến lên đỡ Trương Vân Nguyệt trên mặt không che giấu được sự lo lắng.
"Tạ hoàng thượng, bảo bảo thế nào rồi?" Trương Vân Nguyệt có chút không tự nhiên tựa vào trên người của Triệu Khải Hâm, nàng thật vẫn bị giật mình, chân có chút mềm.
"Hả? Vương Kỳ không phải ôm đứa bé đi theo sau ta sao?" Triệu Khải Hâm nhíu nhíu mày, xoay người nhìn về phía sau, nhưng không có thấy Vương Kỳ, đây là. . . . . . ?
"Hoàng thượng? Không phải là bảo bảo xảy ra chuyện gì chứ?" Trương Vân Nguyệt đầy khẩn trương, chân không mềm nhũn nữa, tâm cũng không hoảng hốt rồi, cả người vô cùng tỉnh táo hỏi.
Trong lòng Triệu Khải Hâm cũng lo lắng, mới vừa hắn khẩn trương tình huống bên này của Trương Vân Nguyệt, thời điểm trên đường đi rất nhanh, theo lý thuyết coi như hắn đi mau Vương Kỳ cũng không thể theo không kịp, huống chi hắn đã đứng ở chỗ này được một lúc rồi
"Quay lại nhìn mộtc hút xem." Triệu Khải Hâm có chút rầu rỉ nhìn Trương Vân Nguyệt bên cạnh một cái, nhìn dáng vẻ tỉnh táo của nàng, cũng biết nàng bởi vì lo lắng cho đứa bé tất cả tâm tình khẩn trương cũng đã bị ép xuống.
Hai người Trương Vân Nguyệt và Triệu Khải Hâm đi rất nhanh.
Thời điểm hai người Triệu Khải Hâm và Trương Vân Nguyệt gặp được tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm và Vương Kỳ, thì là lúc hai người đó đang cắm đầu chạy trên đường.
"Trên đường các ngươi gặp phải chuyện gì?" Trương Vân Nguyệt thấy đứa con nhà mình không có việc gì thì thở phào nhẹ nhõm.
"Gặp phải đại hoàng huynh." Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm khẩn trương nhìn chằm chằm bụng mẫu thân mình, phát hiện đệ đệ trong bụng mẫu thân mình vẫn thật tốt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Khải Hâm gật đầu, đỡ Trương Vân Nguyệt đi cung Thái Cực, mời thái y tới bắt mạch cho Trương Vân Nguyệt.
"Thuần chiêu nghi có chút bị kinh sợ, chỉ là cũng không cần dùng thuốc dưỡng thai." Đặng thái y sau khi bắt mạch cho Trương Vân Nguyệt xong thở phào nhẹ nhõm nói.
Triệu Khải Hâm lúc này mới yên tâm lại, cũng may người không có việc gì, đứa bé cũng không có chuyện.
"Đợi lát nữa trẫm cho người đưa ái phi trở về" Triệu Khải Hâm suy nghĩ một chút, hắn cảm thấy Trương Vân Nguyệt vẫn là không nên lưu lại ở bên này quá lâu, thời gian càng dài những người đó càng có nhiều thời gian, họ rất có thể ở nơi này trong thời gian ngắn bố trí tốt một sát chiêu khác
Trương Vân Nguyệt có chút khó xử nhìn Triệu Khải Hâm, "Hoàng thượng, hôm nay là yến tiệc tất niên."
"Không cần lo lắng, trẫm sẽ nói với bọn họ." Triệu Khải Hâm thản nhiên nói, trong khoảng thời gian tới hắn quyết định không để cho Trương Vân Nguyệt tham gia các loại cung yến nữa, lần đầu tiên ra ngoài này liền đã bị người mưu hại rồi, về sau chỉ sợ cũng sẽ không thể buông lỏng.
Trương Vân Nguyệt thấy Triệu Khải Hâm nói như vậy tự nhiên không có đạo lý gì đi cự tuyệt, cung yến lúc đó khẳng định sẽ có rất nhiều người, ai biết trong cung yến liệu có xảy ra chuyện gì không tốt hay không?
Triệu Khải Hâm quay lại yên tiệc, nói cho đám người Hoa Lăng Duyệt biết Trương Vân Nguyệt không tới.
"Hoàng thượng, Trương muội muội như thế nào? Thân thể khó chịu sao? Bào thai trong bụng như thế nào? Có thể hay không bởi vì chuyện lần này sẽ ảnh hưởng không tốt tới bào thai? Trước kia thân thể Trương muội muội không phải rất tốt sao? Ai, hoàng thượng cần phải ban thưởng nhiều đồ cho Trương muội muội bồi bổ." Hoa Lăng Duyệt lo lắng nhìn Triệu Khải Hâm hỏi.
Triệu Khải Hâm quay đầu nhìn vị hoàng hậu này của mình, hắn bây giờ đã xác định vị hoàng hậu này đã không phải là trước vị hoàng hậu kia rồi, vị hoàng hậu trước kia mặc dù cũng sẽ tính toán, nhưng là cho tới nay không có tính toán ở trước mặt của hắn. Nhưng là bây giờ vị hoàng hậu này cũng đã bắt đầu học được như các phi tử khác ở trước mặt hắn giả bộ.
Lời kia nghe chính là lo lắng cho thân thể Trương Vân Nguyệt còn có đứa nhỏ trong bụng Trương Vân Nguyệt, nhưng là đổi lại lời này cũng chính là cái đứa bé đang còn nằm trong bụng mẹ này thân thể sau này có thể sẽ không tốt, thân thể người mẹ lúc này cũng kém như vậy, dứa bé về sau ra đời có thể khỏe mạnh được sao?
Còn có kêu hắn cần ban thưởng, Trương Vân Nguyệt nếu là cái gì cũng không hiểu ăn linh tinh những thứ không cần thiết, đứa nhỏ này cũng có thể sẽ mất đi.