Trương Vân Nguyệt mang theo tâm tình nghi ngờ ra khỏi nội thất, chuẩn bị nhận thánh chỉ.
Nội thị truyền chỉ thấy Trương Vân Nguyệt ra ngoài, vẻ mặt tuyệt đối là cười thành một đóa hoa rồi. Nét mặt của nội thị kia khiến Trương Vân Nguyệt yên tâm, ít nhất không phải chuyện xấu đúng không?
Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng đế chiếu viết: nay Trương thị Vân Nguyệt, tính tình hiền thục, cần cù mềm mại, ung cùng tinh khiết, nết tốt nhân hậu, con người thanh nhã, thục đức đều có. . . . nên sắc phong làm bảo lâm, khâm thử!
Nội dung của thánh chỉ, Trương Vân Nguyệt lúc chỉ nghe hiểu một phần, mấy ngôn từ cổ cong cong quẹo quẹo nàng thật sự nghe không hiểu lắm, chỉ nghe hiểu một chút thôi, nhưng trọng điểm nàng vẫn nghe ra, nàng thành bảo lâm rồi !
Phẩm cấp của hậu cung phi tử vương triều Cảnh Hi thấp nhất là chính bát phẩm Thải Nữ, mà Bảo Lâm là chính lục phẩm. Dưới tình huống bình thường, nếu như sau lần đầu tiên thị tẩm, mấy cung nữ bò lên giường rồng không được phong tước, như vậy sau này không thể nào có được tước phong lớn gì
Có thể đến chính thất phẩm Ngự Nữ cũng đã rất tốt, đột nhiên lật người như Trương Vân Nguyệt tuyệt đối là số ít.
Những người khác cho dù muốn đi lên trên, cũng phải đi từng bước từng bước từ chính bát phẩm Thải Nữ, Trương Vân Nguyệt lập tức nhảy liền ba cấp thành chính lục phẩm Bảo Lâm, tuyệt đối là lần đầu tiên từ khi hoàng thượng lên ngôi tới nay! Dĩ nhiên cũng có một phần nguyên nhân là do hoàng thượng lên ngôi chưa lâu.
Trương Vân Nguyệt rất vui mừng với chuyện mình được ăn cắp, sau này mỗi ngày món ăn của nàng có thể phong phú hơn, mà tiền tiêu hàng tháng cũng từ năm lượng bạc tăng tới hai mươi lượng bạc.
Nhưng mấy cung nữ bên cạnh. . . .
Vốn chỉ có một cung nữ cận thân, hai cung nữ tam đẳng, hiện tại thăng cấp thì số cung nữ cũng sẽ tăng!
Bảo Cúc Hoa cầm tiền thưởng cho nội thị kia rồi tiễn hắn Cúc Hoa ra cửa xong, Trương Vân Nguyệt liền bắt đầu phiền não vấn đề cung nữ, đây chính là cơ hội tốt để cài người nằm vùng, nếu như nàng không nắm chặt, rất có thể khiến bên người nàng đều là ánh mắt của người khác.
"Tiểu. . . bảo lâm, sao ngài không vui?" Cúc Hoa từ ngoài cửa tiến vào thấy tiểu chủ của mình đang lộ vẻ mặt ưu sầu ngồi ở trên ghế, hoàn toàn không có tâm trạng vui vẻ như nàng nghĩ, nên không biết vì sao. Chẳng lẽ tiểu chủ của mình không thích được tăng vị sao?
"Ai, Cúc Hoa, ngươi nói, ta tăng vị, vị trí của cung nữ bên cạnh không phải trống ba cái sao?" Trương Vân Nguyệt không có nói nữa, nàng tin tưởng, Cúc Hoa sống trong hoàng cung khá lâu rồi có thể hiểu được ý của mình!
"Bảo lâm nói rất đúng, chuyện cung nữ đúng là chuyện rất nghiêm trọng." Cúc Hoa cũng khó xử, nàng chỉ là một cung nữ bình thường, nói trung thành thì có, nhưng trợ giúp Trương Vân Nguyệt nghĩ biện pháp thì nàng thật không giúp được.
"Cúc Hoa, ngươi nói Xuân Hoa Hạ Hoa có thể tin được không?"
Họ mới chỉ tới một ngày thôi mà, nàng làm sao trả lời được? Cả thời gian quan sát người cũng không cho nàng!
"Việc này, nô tỳ cũng không rõ ràng, trước kia nô tỳ chưa từng tiếp xúc với họ, hơn nữa họ mới tới đây một ngày, nô tỳ cũng chưa quan sát họ kỹ được. . . ." Cúc Hoa tự trách vì Trương Vân Nguyệt, đều là lỗi của nàng, nếu như nàng quan sát cẩn thận một chút, bảo lâm cũng sẽ không khó xử như vậy.
"Thôi, trước cứ đề cử hai người họ lên đi. Không có đạo lý ở bên cạnh ta lâu mà phẩm cấp lại thấp hơn." Trương Vân Nguyệt cúi đầu suy nghĩ một chốc, hiện tại ba người được đưa tới sợ rằng không có ai sạch sẽ, mà hai cung nữ tam đẳng hiện nay cũng không biết chắc.
Trong Phượng Minh cung, hoàng hậu đang híp mắt nhìn bồn hoa trước mắt, vẻ mặt lạnh nhạt, nghe cung nữ bên cạnh bẩm báo.
"Được rồi, các ngươi đi xuống bổ sung cung nữ bên cạnh Trương bảo lâm cho đủ trước đi."
Trong Lăng Nguyệt cung, Huệ phi lạnh lùng nghe cung nữ hồi báo, nổi giận đưa tay cầm ly trà ném ra ngoài, ‘ choang ’ một tiếng ly trà vỡ vụn, mảnh vụn vẩy ra làm cho tay cung nữ đang quỳ trên mặt đất bị thương.
"Nha đầu ti tiện thật giỏi, ta còn tưởng rằng không có ý định gì cả, thì ra giấu ý sâu nhất đúng là ả!" mặt mũi của Huệ phi bởi vì lửa giận mà vặn vẹo. "Ma ma thấy sao. . . ."
Trương ma ma bên cạnh Huệ phi kinh ngạc nhìn Huệ phi, "Nương nương, chúng ta như vậy. . . ."
"Ngươi khẩn trương cái gì? Không phải ta nói, dùng người thì không nghi sao?" Huệ phi ngước mắt lạnh nhạt liếc Trương ma ma bên cạnh mình một cái, tùy ý nói.