Bên trong Phượng Minh cung.
Hoàng hậu sau khi trở lại Phượng Minh cung, trực tiếp đi vào tẩm cung.
"Nương nương." Trương ma ma thấp thỏm đứng ở trước mặt hoàng hậu, trong lòng biết lần này mình làm việc không đến nơi đến chốn, khiến hoàng hậu ở trước mặt hoàng thượng bị mất hình tượng, chỉ sợ niềm tin của hoàng thượng đối với hoàng hậu nương nương thật vất vả tạo dựng đã muốn hỏng mất.
"Được rồi được rồi, chuyện lần này cũng là lỗi của ta, nếu như không phải là bởi vì ta không có điều tra rõ đã tùy ý động thủ. . . . . ." Hoàng hậu nghĩ tới đây rất là ảo não, vốn là chuyện lần này nàng hoàn toàn có thể trực tiếp bí mật điều tra một chút, sau đó tự mình động thủ .
Kết quả lại bởi vì không có suy nghĩ kỹ càng đã trực tiếp sai Trương ma ma đi, cuối cùng trực tiếp kinh động hoàng thượng, rõ là. . . . . .
Trương ma ma thấy vẻ mặt ảo não của hoàng hậu, trong lòng cũng rất là bất đắc dĩ, chuyện lần này bà ta cũng không thể nghĩ đến sẽ có kết quả như vậy. . . . . . Đợi chút, nhưng sao chuyện này nhìn vào chỗ nào cũng thấy quỷ dị đây?
"Nương nương."
"Chuyện gì nói đi."
"Nương nương, ngài xem, chuyện này liệu có phải là Trương Bảo Lâm cố ý hay không?" Trương ma ma có chút nghi hoặc hỏi, nếu quả như thật là Trương Vân Nguyệt cố ý thì tâm cơ của Trương Vân Nguyệt quả là đã có đủ thâm trầm rồi.
Ngón tay bên trái của Hoàng hậu đang gõ gõ dừng một chút, "Lời này của ngươi là có ý gì?"
"Nương nương, Trương Bảo Lâm mang thai đã bốn tháng rồi mới lộ ra, cái thai lúc này dường như đã thấy rõ. Bốn tháng, chắc chắn không có khả năng là một chút dấu hiệu cũng không có? Cung nữ Tác Nhược này Ngài cũng có thể thấy được nàng ta là một người lanh lợi, cung nữ như vậy làm sao có thể trở thành người thân cận bên cạnh Trương Bảo Lâm?" Trương ma ma nói tới chỗ này không có tiếp tục nói hết, bà ta biết chủ tử nhà mình đã hiểu ý tứ của mình.
Nếu không phải Trương Bảo Lâm cố ý, cung nữ Tác Nhược này căn bản cũng không thể biết được về chuyện kinh nguyệt này, nếu như vậy Tác Nhược sao có thể hoài nghi chuyện ả ta mang thai? Về phần để cho Tác Nhược hoài nghi chuyện ả ta trộm người này, đơn giản hơn là, hoàng thượng tổng cộng chỉ đến Dao Hoa cung một lần duy nhất, hơn nữa còn là bốn tháng trước, Tác Nhược sao có thể nghĩ đến thời gian Trương Vân Nguyệt mang thai lại là bốn tháng trước. Nếu liên hệ như vậy, không phải trộm người thì là cái gì?
Hoàng hậu nghĩ tới đây tròng mắt hơi híp, "Vô luận ả ta là thật lòng hay là vô tình, nhưng có một điều chắc chắn, chuyện ngày hôm nay Trương thị là kẻ được lợi lớn nhất!" Nói tới chỗ này hoàng hậu trầm ngâm chốc lát, lại nói: "Huệ phi bên kia đã nhận được tin tức rồi chứ? Ả phản ứng thế nào?"
"Khởi bẩm nương nương, Huệ phi nương nương rất tức giận, đã chuẩn bị ra tay đối phó đứa nhỏ trong bụng Trương thị rồi, chỉ là rốt cuộc sẽ động thủ thế nào nô tỳ chưa có điều tra ra được, hình như là bên trong Dao Hoa cung được an bài người của Huệ phi." Lan Doanh cung kính đáp.
"Ừ. Tốt nhất là điều tra rõ xem Huệ phi rốt cuộc muốn làm những gì. Đúng rồi, đồ ăn của Huệ phi không cần bỏ thêm nguyên liệu nữa, nghĩ đến hiện tại Huệ phi dù không cần bỏ thêm nguyên liệu gì đó tâm tình cũng sẽ không ổn định được." Hoàng hậu nghĩ rồi nói, trong lòng tỏ rõ đối với việc Huệ phi đẩy ra nha hoàn thân cận bên cạnh rất là khinh thường.
Nhất là Huệ phi không phải là tự nguyện đẩy ra! Hoàng hậu là người rõ nhất vốn là Trương Vân Nguyệt đang chờ hết tuổi để ra khỏi cung, nếu không phải Huệ phi cho ả ta uống xuân dược ả ta sao có thể leo được lên giường của Hoàng đế.
Nhưng ban đầu không muốn không có nghĩa là sau khi đã bò được lên giường rồi cũng sẽ còn như vậy, dù sao ở trong hậu cung này, hoặc là có được sủng ái của hoàng thượng leo lên vị trí cao hơn, hoặc chính là bị giẫm vào trong bùn đất trở thành bụi bậm ở trên đất.
Chỉ sợ hiện tại Trương thị hận chết đã không còn chút tưởng niệm nào đối với Huệ phi rồi.
Chính là bởi vì Trương Vân Nguyệt ban đầu không phải tự nguyện bò lên giường, cho nên hoàng hậu thật ra đối với Trương thị cũng không có bao nhiêu oán hận, chỉ là đối với nữ nhân hậu cung phải có ý tốt là chuyện không bao giờ có.
Bên trong Dao Hoa cung
Trương Vân Nguyệt cho đến bây giờ có chút không phản ứng kịp, ngây ngốc nhìn mấy vị ma ma đột nhiên xuất hiện ở trước mặt. Ba vị ma ma này chính là những người sau khi Triệu Khải Hâm rời đi đưa tới, vốn là Trương Vân Nguyệt chỉ là Bảo Lâm nên bên cạnh không có bố trí ma ma.
"Bảo Lâm, ba vị ma ma này muốn an bài thế nào?" Cúc Hoa thấy chủ tử nhà mình hình như còn không có phản ứng kịp, có chút lo lắng hỏi.
"A, an bài ở đây. . . . . ." Trương Vân Nguyệt nói tới chỗ này dừng lại, nàng hiện tại đang ở chính là Thiên Điện của Dao Hoa cung, hơn nữa còn là một Thiên Điện nhỏ, trừ chỗ ở của nàng ra, những phòng khác cũng đã bị cung nữ cùng thái giám ở chật rồi, ba vị ma ma mới tới sau này thật không có chỗ ở rồi!
"Các ngươi đi hỏi một chút Ngụy tổng quản, xem có thể an bài đến ở trong Thiên Điện được hay không." Trương Vân Nguyệt lúng túng cười cười với ba vị ma ma.
Ba ma ma ngược lại tính tình dễ chịu không hề tức giận, họ nhận lệnh đến hầu hạ đã tìm hiểu rõ ràng về Dao Hoa cung này, đương nhiên biết hiện tại Trương Bảo Lâm này ở Thiên Điện không có chỗ để an bài cho bọn họ.
Cúc Hoa trở về rất nhanh, mang về tin tức là hoàng thượng cho Trương Bảo Lâm chuyển cung điện, mặc dù không có dời đến chánh điện Dao Hoa cung, nhưng là di chuyển tới tả Thiên điện cũng không kém chánh điện của Dao Hoa cung.
"Bảo Lâm xin chờ một chút, để ba lão nô đi trước xem xét hoàn cảnh tả Thiên Điện này đã." Ba vị ma ma cười nói.
Trương Vân Nguyệt gật đầu, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, nhanh như vậy đã đến thời gian ăn trưa, lúc này mới phát giác mình lúc ăn sáng ăn rất ít, hiện tại đói bụng rồi.
"Trước đi chuẩn bị một chút đồ ăn." Trương Vân Nguyệt cười nói.
Ba vị ma ma vốn là đang muốn đi ra ngoài nghe được Trương Vân Nguyệt muốn ăn cơm liếc nhau một cái, để lại một ma ma họ Ngô. "Ngô ma ma đối với đồ ăn có nghiên cứu tương đối." Ba ma ma giải thích với Trương Vân Nguyệt.
Trương Vân Nguyệt đối với chuyện này bày tỏ hiểu, nàng cũng lo lắng có người ở trong đồ ăn của nàng tăng thêm một vài thứ nguyên liệu không nên có.
Sau khi hai ma ma rời đi, Trương Vân Nguyệt an tâm chờ điểm tâm.
Chỉ là hai ma ma đi vào tả Thiên Điện bên đó chưa được bao lâu liền sắc mặt có biến đổi lớn từ bên trong đi ra, biểu hiện của hai vị ma ma khiến những cung nữ cùng thái giám ở quanh đó sợ đến sững sờ tại chỗ.