"Hạ Hoa ngươi ra cửa xem xảy ra chuyện gì, bảo ba ma ma tới đây, bên này chỉ có mình ta." Cúc Hoa lo lắng trong lòng, vẻ mặt lại rất trầm ổn nói.
Mặc dù chưa trải qua nhiều chuyện, nhưng Cúc Hoa trưởng thành rất nhanh, hôm nay Cúc Hoa đã không còn hoảng loạn như khi gặp chuyện trước kia. Nhất là sau sự kiện trượt chân vừa rồi, Cúc Hoa hình như lập tức trưởng thành!
"Các ngươi là người phương nào! Lại dám lớn tiếng ở cửa cung Dao Hoa!"
Thanh âm Hạ Hoa truyền vào trong phòng ngủ, tiếp đó Trương Vân Nguyệt và Cúc Hoa liền nghe thấy một giọng nói lạnh lùng: "Chúng ta là cung nữ cung Lăng Nguyệt, bây giờ Huệ phi nương nương vẫn chưa sinh, trong lúc quan trọng này muốn gặp Trương thị, hiện tại ngươi tránh ra cho ta! Chúng ta muốn vào mang Trương thị đi!" Cung nữ này nói xong liền muốn xông vào phòng ngủ.
"Mau ngăn lại họ!" Hạ Hoa sao có thể cho bọn họ vào, nhìn dáng vẻ vội vàng của những người này, rõ ràng sẽ không mang chủ tử mình qua đàng hoàng, mà là chuẩn bị dùng một số thủ đoạn bạo lực!
Hiện tại chủ tử nhà mình đã có bầu năm tháng! Bình thường đi bộ cũng phải rất cẩn thận không để đụng trúng, nếu để cho họ lôi lôi kéo kéo mấy cái, té rồi mất đứa bé, đến lúc đó làm thế nào?
Cung nữ nội thị cung Dao Hoa vừa nghe lời Hạ Hoa nói, mặc dù có mấy người là cọc ngầm của các phi tử khác, nhưng lúc này không có ai đi vào.
Chỉ theo lời Hạ Hoa nói, ngăn cản người muốn xông vào phòng ngủ.
Mà bây giờ là bảy giờ, chính là thời điểm vào triều sớm, thân là hoàng đế Triệu Khải Hâm căn bản không ở trong cung Thái Cực, cho nên chuyện xảy ra bên cung Dao Hoa Triệu Khải Hâm không hề biết, mà tổng quản Ngụy Đình cung Thái Cực mặc dù nghe được động tĩnh bên này, nhưng cũng không dám đi quấy rầy hoàng thượng trong lúc vào triều.
"Tiểu Đa Tử, ngươi đến bên cung Dao Hoa xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chớ vào từ cửa chính, leo tường qua đi." Đi vào từ cửa chính thì chỉ sợ chuyện bên cung Dao Hoa đã xảy ra tới mức không kịp ngăn trở.
"Vâng" Tiểu Đa Tử chạy thật nhanh đi tới cung Dao Hoa và cung Thái Cực cách nhau một bức tường, tìm cây thang bò lên là được.
Tiểu Đa Tử trợn tròn mắt, các cung nữ này thật sự là những cung nữ dịu dàng uyển chuyển hàm xúc sao? Như thế thì có gì khác với mấy người đàn bà chanh chua mình gặp lúc còn ở nhà đâu? Nếu nói đến chỗ khác thì chỉ có mắng người hung dữ hơn thôi. . . .
Kiến thức của người làng quê không nhiều lắm, lời mắng người cũng chỉ có thế, thô tục thì thô tục rồi, nhưng mấy cung nữ này mắng người đâu chỉ thô tục thôi, hơn nữa bởi vì cung nữ đến từ các nơi ở cả nước, lời mắng người của mỗi chỗ đều khác nhau. . . . Tụ lại liền. . . . . .
Ngụy Đình thấy Tiểu Đa Tử leo lên liền ngây ngốc, cũng không biết xuống, liền nhíu nhíu mày, đè xuống sự không vui trong lòng.
"Tiểu Đa Tử, mau xuống đây!"
"Tổng, tổng quản!" Tiểu Đa Tử bị Ngụy Đình gọi liền đáp một tiếng theo bản năng, cũng may bên cung Dao Hoa đang rất ồn ào, nên không ai nghe âm thanh của hắn.
Ngụy Đình cũng không cần Tiểu Đa Tử nói, ông đi tới bên chân tường, đã có thể nghe được lời mắng người ở bên cung Dao Hoa rồi.
"Bên kia là ai ?" Ngụy Đình biết chủ tử trong cung Dao Hoa ngày thường trừ thời gian đặc biệt ra thì đều rất an tĩnh. Sẽ không có mấy lời mắng người như tế, dù sao cung Thái Cực là chỗ hoàng thượng ở, cách nhau một bức tường nhưng không cách được lời nói.
"Là bên cung Lăng Nguyệt, cung nữ dẫn đầu là Chu cô cô ở cung Lăng Nguyệt."
"Cung Lăng Nguyệt? Huệ phi ở cung Lăng Nguyệt không phải đang bận sanh con sao? Sao có thời gian bảo Chu cô cô ra ngoài giày vò người ta?" Ngụy Đình nghe được lời Tiểu Đa Tử ngẩn người một lát rồi nói theo bản năng.
Tiểu Đa Tử vừa nghe lời tổng quản mình nói, cúi đầu cố gắng làm giảm sự tồn tại của mình, lời vừa rồi hắn không nghe thấy, tuyệt đối không nghe thấy!
"Tốt lắm, ngươi không cần làm bộ không nghe thấy, ta biết rõ ngươi nghe được. Ngươi tiếp tục, nếu như Chu cô cô kia xông vào tẩm cung của Trương Tiệp Dư ngươi liền lớn tiếng hô một tiếng hoàng thượng giá lâm, biết chưa?" Ngụy Đình nhìn Tiểu Đa Tử dặn dò.
"Biết, tổng quản. Nhưng tổng quản, nếu như mà ta kêu lên thì hoàng thượng có trách tội ta hay không?" Tiểu Đa Tử rất lo lắng trong lòng, mình làm vậy là giả truyền thánh chỉ rồi.
"Yên tâm, hoàng thượng không chỉ không trách tội ngươi... ngươi làm rất tốt, có thể kéo chút thời gian hoàng thượng còn có thể tưởng thưởng ngươi." Ngụy Đình rất khẳng định nhìn Tiểu Đa Tử nói.
Tiểu Đa Tử nhìn tổng quản, cúi gằm đầu đi làm việc, hoàng thượng sẽ không trách phạt hắn, nhưng tổng quản nhất định sẽ làm một chút chuyện trách phạt. . . .
Ngụy Đình nhìn bóng lưng tiêu điều của Tiểu Đa Tử, cười cười, "Đầu óc tiểu tử này còn rất linh hoạt, lập tức liền nghĩ đến." Cười xong sắc mặt Ngụy Đình nghiêm túc vài phần, xoay người rời đến cung Thái Cực, đi vào triều.