Triệu Khải Hâm nghe lời Đặng thái y nói, liền nhíu mày.
"Như vậy, vì sao phương thuốc chế ra loại độc này lúc đầu còn giữ lại?" Triệu Khải Hâm không thích loại độc dược này, hắn là Hoàng đế, ghét nhất chính là các loại độc dược gặp máu là tỏi này.
Những độc dược mãn tình kia đỡ hơn thân là Hoàng đế, những thái y ngự y bên cạnh vẫn có bản lãnh giải độc.
Nhưng nếu như độc dược quá mãnh liệt, thấy máu ngăn họng, vậy thì không kịp cứu rồi.
Cũng may uống độc còn cần phải thử độc, nên không sợ, sợ nhất chính là loại độc có thể lây qua vết thương này, dù sao không có một Hoàng đế nào có thể bảo đảm mình không trải qua mấy trận ám sát.
Cũng không có ai có thể bảo đảm mình vào lúc này có thể hoàn toàn không bị thương.
"Loại độc dược này là do người trong hậu cung tiền triều phát minh, có một đoạn thời gian được dùng cho hậu cung tranh đấu. Tính thuốc của chất độc này hoàng thượng có thể không biết, nhưng tên của nó, ngài khẳng định biết. Độc này gọi là Mẫu Tử Tình Đoạn."
Theo lời Đặng thái y giải thích, Triệu Khải Hâm sửng sốt một lát, rồi hiểu tại sao Đặng thái y nói như vậy.
Trong 'nội cung ký' của tiền triều có một đoạn thời gian thường xuyên xuất hiện bốn chữ Mẫu Tử Tình Đoạn này, lúc ấy trong lòng hắn nghi ngờ nên tò mò xem, kết quả lại không ngờ tra ra tên độc dược, về phần dược tính của độc dược này thì hắn không tra được nhiều.
"Đặng thái y rất là hiểu rõ độc dược của tiền triều?" Triệu Khải Hâm nhìn Đặng thái y, hắn vốn cho rằng Đặng thái y chỉ là một người chuyên phụ khoa bình thường, hôm nay mới biết trước kia là người tài nhưng không được dùng nhiều.
"Vi thần sợ hãi, đời trước trong nhà từng có người được bổ nhiệm làm ngự y cung đình tiền triều. Sau đó sự kiện "năm con đều mất" nổi tiếng nhất tiến triều liên quan rất rộng, lúc ấy người có danh hiệu thái y ngự y trong cung đều bị bãi quan, thậm chí tịch thu tài sản cả nhà giết kẻ phạm tội cũng không ít, từ đó về sau thái y ngự y đều không dám nghiên cứu thuốc trong cung nữa.
Ông tổ của vi thần chính là một trong các thái y bị đày, trên điển tịch ghi lại các vị thuốc cung đình thường dùng lúc ấy đều có ghi lại."
Đặng thái y quỳ trên mặt đất nghiêm túc giải thích.
Triệu Khải Hâm để Ngụy Đình dìu, đối với thuộc hạ có tài hoa Triệu Khải Hâm cũng không cảm thấy không tốt, hắn không phải đế vương muốn khống chế hết chuyện nhỏ trong tay, chỉ cần ở việc lớn, bọn họ không để cho hắn cảm thấy họ không thể khống chế, thì mọi chuyện đều tốt.
"Nói như vậy, đoạn thời gian gần đây những loại thuốc xuất hiện trong cung Dao Hoa đều là cách điều chế của cung đình tiền triều à?" Triệu Khải Hâm hơi híp tròng mắt, nguy hiểm hỏi.
"Đúng, đúng." Đặng thái y bị Triệu Khải Hâm làm sợ run lẩy bẩy, đồng thời trong lòng không nhịn được tò mò, rốt cuộc là ai lại có thể lấy được cách điều chế đầy đủ như thế.
Phải biết mặc dù Đặng gia có ghi chép, nhưng cũng chỉ giới hạn ở ghi chép, không có cách điều chế.
"Ngụy Đình, hỏi rõ cung nữ kia, gần đây Huệ phi từng tiếp xúc với ai." Triệu Khải Hâm cảm thấy trong hậu cung này chỉ sợ cất dấu một nhân vật lợi hại.
Hắn cũng không muốn gặp phải chuyện năm con đều mất như tiền triều!
Trương Vân Nguyệt bên trong phòng sanh không hề biết chuyện xảy ra ngoài phòng sinh, hoàn toàn không biết mình mới vừa tránh được một kiếp chết.
Đau đớn kịch liệt khiến Trương Vân Nguyệt có lúc không muốn sinh, nhưng trách nhiệm đặc biệt của mẫu thân khiến nàng không thể nào liều mạng thật sự. Chỉ có thể nỗ lực dùng sức dưới sự chỉ huy của bà mụ.
Có lẽ đứa bé kia cũng biết mẫu thân mình là một tay mới, không muốn hành hạ nàng quá lâu, chỉ sợ nàng không thể cho mình đệ đệ muội muội nữa, cho nên so với thời gian sinh sản dài đến một ngày một đêm của Huệ phi, Trương Vân Nguyệt chỉ dùng chưa tới hai giờ liền thuận lợi sanh ra một đứa con trai.
【Năm con đều mất: vương triều Vụ Vũ - tiền triều của Cảnh Hi vương triều xảy ra một chuyện lớn khiến thiên hạ khiếp sợ. Nghe nói ngay lúc đó Đế Vương tổng cộng có bảy nhi tử, mà bảy nhi tử đều có dáng long phượng. Vô luận là ai đều có thể thừa kế vương vị. Nhưng thật bất hạnh chính là, mấy người con này rất khó chịu, không ai phục ai, vì vậy giữa bảy nhi tử triển khai một cuộc tranh đoạt vương v kịch liệtị khác thường.
Mà khiến người trong thiên hạ khiếp sợ không phải thủ đoạn của những hoàng tử này, mà là sau khi cuộc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế bắt đầu không lâu, Đại hoàng tử đột nhiên bệnh nặng không dậy nổi. Mà việc đại hoàng tử bệnh nặng giống như là con domino, dính líu tất cả hoàng tử phía sau hắn! Mà khiến Hoàng đế tiền triều khiếp sợ là, ngự y và thái y mấy chục thầy thuốc cao siêu hội chẩn đều ra kết quả là, bảy hoàng tử đều trúng độc!
Mà loại độc này còn y nhau khiến Hoàng đế tiền triều tức giận vô cùng. Thiên tử giận dữ khiến thây người nằm xuống trăm vạn, lúc ấy cả bầu trời Đô thành đều là máu đỏ.
Nhưng kết quả điều tra lại khiến Hoàng đế tiền triều hoàn toàn trợn tròn mắt, mấy hoàng tử kia trúng độc không phải do người khác xuống tay, mà là đám nương nương trong hậu cung ra tay. Đám nương nương này cảm thấy lập tức độc chết hoàng tử khác thì không được, cho nên mới hạ loại độc dược khiến cơ thể người ta trở nên yếu đuối. Điều khiến Hoàng đế cảm thấy không thể tưởng tượng nổi là, phi tử trong hậu cung nhiều vậy lại cùng nhất trí khác thường.
Sau quá trình tranh đoạt quyền lợi lại dùng một chút xíu các loại độc dược, những thuốc độc ẩn núp trong người hoàn toàn bộc phát, cuối cùng miễn cưỡng cứu trở về chỉ có hai hoàng tử tuổi nhỏ nhất ít trúng độc nhất.
Ngôi vị hoàng đế lúc đó lại rơi vào trong tay con trai của huynh trưởng hoàng đế. Chuyện này đối với với vương triều Vụ Vũ mà nói tuyệt đối là việc bắt đầu cho cơn dốc, cho nên chuyện năm con đều mất trở thành điểm bắt đầu cho việc mất nước】.