Độc Chiếm Quân Sủng, Hoàng Hậu Không Dễ Chọc

Chương 63: Chương 63




Trương Vân Nguyệt nghe ra ý cười trong lời nói của Triệu Khải Hâm, chỉ cảm thấy uất ức hơn, ngươi nói xem nàng như vậy là vì ai chứ? Không phải đều vì nam nhân trước mắt sao? ? Mặc dù nàng rất rõ ràng Triệu Khải Hâm là hoàng đế, là một người không dựa vào được, nhưng, hiện tại nàng không dựa vào Triệu Khải Hâm thì còn có thể dựa vào ai chứ?

Cho nên, khóc? Dùng sức khóc dữ dội, nhất định phải truyền hết sự uất ức và đáng thương của mình lại cho hắn, ít nhất cho hắn biết, mình không có năng lực tự vệ!

Triệu Khải Hâm thấy Trương Vân Nguyệt thật sự khóc rất đau lòng, nhưng cũng đành bó tay vì bây giờ mình không có kinh nghiệm dụ dỗ người khác, bảo cung nữ ma ma phía ngoài đi vào thì hình như lại có chút mất mặt, cho nên Triệu Khải Hâm chỉ có thể lúng túng mặc cho người khác rơi lệ ướt áo trước ngực mình. . . .

Đối với một người lúng túng một người uất ức trong chánh điện, mọi người bên ngoài cửa chánh điện ai cũng kinh hãi không thôi, nhất là mấy người Cúc Hoa đi theo bên cạnh Trương Vân Nguyệt, trong lòng càng thêm lo lắng không ngừng, chỉ sợ chủ tử của các nàng làm chuyện gì khiến hoàng thượng tức giận làm hoàng thượng trách phạt các nàng.

Nếu tốt thì sao chủ tử lại khóc đau lòng như vậy? Mấy người Cúc Hoa suy nghĩ trong lòng, nhưng cũng không dám tùy ý đi vào, chỉ có thể ở bên ngoài lo lắng và chờ đợi.

"Nấc, nấc?" Khóc gần nửa giờ, Trương Vân Nguyệt rốt cuộc ngưng khóc, nấc cục một cái.

"Khóc xong rồi? Vậy thì." Triệu Khải Hâm cau mày hơi ghét bỏ gương mặt trôi hết phấn son vì khóc của Trương Bân Nguyệt, nhưng nên cảm tạ vì Trương Vân Nguyệt chưa bao giờ trang điểm đậm, cho nên mặc dù mất phấn son, thì cũng chỉ thêm vài dấu hồng nhạt, đây là má hồng mà Cúc Hoa đánh lên cho nàng.

Chỉ là không có má hồng và son môi che giấu, sắc mặt trắng bệch của Trương Vân Nguyệt đều bại lộ hết trước mặt của Triệu Khải Hâm.

Trương Vân Nguyệt bị Triệu Khải Hâm hỏi, liền khổ não nghĩ tới việc mình vừa mới làm, nhất thời trợn tròn mắt, nàng không ngờ mình lại làm ra chuyện như vậy, thật lòng cảm thấy mình ngu hết sức!

"À, hoàng thượng, đều là lỗi của thiếp thân, thiếp thân lập tức bảo Vương tổng quản đi lấy y phục cho ngài." Trương Vân Nguyệt nói với Triệu Khải Hâm, mắt không chớp cũng không dám nhìn Triệu Khải Hâm, thật sự là quá xấu hổ phải không? Nàng từ lúc lớn lên hiểu chuyện đến giờ chưa từng khóc như thế! Thật là không ngờ sau khi sinh con làm mẹ rồi lại đột nhiên khóc đau lòng như vậy, mất mặt quá!

"Hiện tại biết xấu hổ? Lúc nãy khóc thê thảm thế sao không cảm thấy mất mặt?" Triệu Khải Hâm méo miệng, khá là không thích phản ứng trốn tránh sau đó của Trương Vân Nguyệt. Dĩ nhiên hắn tuyệt đối tuyệt đối không thừa nhận lúc nãy Trương Vân Nguyệt khóc như vậy khiến trong lòng hắn có phần không thoải mái.

Ở trong ấn tượng của hắn, mặc dù Trương Vân Nguyệt không phải người thông minh, cũng không có khả năng gì, nhưng tuyệt đối là người rất bình tĩnh thành thục. Người như vậy sau khi trở thành mẫu thân thì phải chững chạc hơn chứ, lúc nàng ấy mang thai, nhiều lần bị tính toán để cái thai bị hư, nhưng lần nào cũng vô tác dụng mà!

Một chiêu vào ngày sinh con đó dù Triệu Khải Hâm cảm thấy rất thô lỗ, nhưng hiệu quả quả thật rất tốt mà?

"Hoàng thượng, thiếp thân tìm ngài tới là có chuyện muốn thương lượng!" Trương Vân Nguyệt cảm thấy không nên rối rắm ở vấn đề xấu hổ hay không nữa, có lẽ tiếp tục rối rắm nữa thì nàng sẽ tự chôn mình mất, vị hoàng đế này trước mắt hiển nhiên là người có da mặt siêu cấp dày.

"Chánh sự?" Triệu Khải Hâm nghiêm túc nhìn Trương Vân Nguyệt, mặc dù ám vệ được an bài quan sát chuyện tình ở hậu cung, nhưng lúc Đặng thái y và Trương Vân Nguyệt nói chuyện thì âm thanh không phải rất lớn, cho nên ám vệ phía ngoài cũng không biết.

Chỉ biết là Trương Vân Nguyệt tìm Đặng thái y tới kiểm tra vải vóc, mà những vải vóc kia phần nhiều là có vấn đề.

"Thiếp thân muốn học dùng độc với Đặng thái y." Trương Vân Nguyệt nói thật cẩn thận rồi nhìn Triệu Khải Hâm một cái, xác định Triệu Khải Hâm không có lập tức đổi sắc mặt, mới tiếp tục nói: "Thiếp thân không muốn hại người, thiếp thân chỉ muốn bảo đảm lúc ở bên ngoài thì những loại độc đó không thông qua tay chân của thiếp thân dính vào người hoàng nhi.

Cho dù có ba ma ma và Đặng thái y giúp đỡ, thiếp thân cũng không cách nào bảo đảm có thể chân chính an toàn không ngại, dù sao người luôn có lúc lơ là, cũng không có biện pháp bảo đảm ba ma ma có thể luôn đi theo hoàng nhi.

Do sau khi thiếp thân mang thai đã có nhiều lần bị đầu độc, khiến thiếp thân cảm thấy hậu cung. . . . hậu cung này hình như có một cái tay đang âm thầm đẩy. Thiếp thân không có nhà mẹ như các nương nương khác, hơn nữa thiếp thân nghe ý của Đặng thái y, ông ấy cho rằng những chất độc kia đều là loại nổi tiếng nhiều đời, thiếp thân không tin gia tộc của các nương nương đó đều có loại thuốc ‘ nổi tiếng nhiều đời ’."

Với lại Trương Vân Nguyệt có thể nghĩ ra ý tưởng này cũng không phải do nàng rất thông minh, cũng không phải là do có trí nhớ của kiếp trước, trí nhớ về kiếp trước của cơ thể này hoàn toàn không có năng lực đó.

Không biết là do sau khi nàng ấy chết mới xuất hiện những loại độc dược này, hay là kiếp trước địa vị của nàng ấy quá thấp nên cho dù có nàng ấy cũng không biết, dĩ nhiên Trương Vân Nguyệt thích khuynh hướng sau hơn.

Có thể nghĩ đến có liên quan đến tiền triều là do kiếp trước nàng đã đọc một quyển sách, một quyển tiểu thuyết trùng sinh cung đấu, hình như là viết cung nữ thái giám cung đình tiền triều đã đùa bỡn hết tất cả chủ tử ở tiền triều, thậm chí những thế hệ sau của vương triều đó cũng bị các thái giám và cung nữ này khống chế.

Trương Vân Nguyệt cảm thấy, tất cả chuyện mình gặp phải đều có phần dính dáng đến tiền triều, ai biết có phải giống với trong sách đó viết không? Nếu không phải, hoàng đế tra xét cũng không sao, nếu như là vậy. . . .

Triệu Khải Hâm nghe Trương Vân Nguyệt nói, đôi mắt hơi híp, hắn chưa từng nghĩ đến phương diện này. Chủ yếu là bởi vì hắn cảm thấy dư nghiệt tiền triều đã bị trừ sạch sẽ. Chuyện này đã trải qua hai vị Đế Vương, hắn là người thứ ba rồi.

Triệu Khải Hâm thật lòng cảm thấy hai vị Đế Vương trước mình đều là hoàng thượng anh minh, dù là trong mấy năm sau cùng phụ hoàng của mình không thế nào quản lý triều đình, nhưng mà trước đó thì không ai có thể phủ nhận tài năng của ông ấy.

Được hai vị đế vương như thế quản lý, sao hậu cung này có thể còn dư lại dư nghiệt tiền triều?

Nhưng khả năng mà Trương Vân Nguyệt nói cũng có thể xảy ra, hắn vốn không để ý hoàn toàn là bởi vì sự tôn kính hắn dành cho hai vị tiên hoàng khiến hắn chưa từng nghĩ tới việc chất vấn hậu cung dưới sự thống trị của hai tiên hoàng.

Huống chi Thái hậu - mẫu hậu của mình bây giờ cũng là người tài ba, nếu hậu cung thật sự có người như vậy mẫu hậu của mình không có khả năng không phát giác ra.

"Nàng thật sự chỉ muốn học dùng độc sao? Không phải học xong rồi dùng trên người của mấy nữ nhân trong hậu cung chứ?" Triệu Khải Hâm cảm thấy lời Trương Vân Nguyệt nói rất giả dối, nếu như là hắn, lúc có năng lực phản kích, hắn tuyệt đối sẽ không nương tay.

"Dĩ nhiên không thể nào hoàn toàn không dùng, nhưng thiếp thân có thể bảo đảm dưới tình huống không có ai chủ động chọc thiếp thân, thiếp thân tuyệt đối không chủ động ra tay, dù sao thiếp thân học dùng độc là để tự vệ, nếu học xong lại không cần, vậy còn không bằng không học." Trương Vân Nguyệt không hề nghĩ ngợi phản bác vấn đề dùng độc trên người nữ nhân trong hậu cung của Triệu Khải Hâm.

Triệu Khải Hâm lại không hề tức giận vì Trương Vân Nguyệt không chút do dự phản bác, mà cảm thấy Trương Vân Nguyệt vẫn thành thật, nếu nàng bảo đảm không dùng ở trên người nữ nhân hậu cung, Triệu Khải Hâm mới có thể hoài nghi.

"Nàng cảm thấy trẫm tin tưởng nàng thế sao?" Triệu Khải Hâm cúi đầu nhìn Trương Vân Nguyệt, Trương Vân Nguyệt mặc dù ngừng khóc nhưng vẫn xấu hổ, nàng quên mất, dĩ nhiên cũng do Triệu Khải Hâm không có nhắc nhở.

Hắn cảm thấy Trương Vân Nguyệt ngồi ở trong lòng ngực mình nói chuyện với mình như vậy, cảm giác cũng không tệ.

"Ối, thiếp thân tin ngài không cảm thấy thiếp thân là người lòng dạ độc ác. Huống chi chẳng lẽ hoàng thượng đã quên, trong tay thiếp thân căn bản cũng không có người có thể dùng." Trương Vân Nguyệt bĩu môi, uất ức nói, nếu như trong tay của nàng có người, sao cả phòng ngự cũng lạc hậu đây?

Triệu Khải Hâm hiển nhiên nghĩ đến tình huống của Trương Vân Nguyệt.

"Nếu như trong tay nàng có người có phải liền muốn diệt trừ những người trong hậu cung không?" Triệu Khải Hâm hơi híp mắt, giọng nói có sự đầu độc.

"Không dám đâu! Dơ tay của ta hết, ta chỉ muốn bảo vệ nhi tử của ta cẩn thận, họ thích tranh thì cứ tranh đi." Trương Vân Nguyệt vừa nói ra khỏi miệng cũng biết toi rồi!

Hôm nay làm sao vậy? Sao ta lại làm hết các chuyện ngu xuẩn thế? ?

"Thế nào? Không cần trẫm? Cảm thấy không cần tranh? Hay là không để ý vị trí của trẫm?" Âm thanh trầm thấp củaTriệu Khải Hâm vang lên bên tai Trương Vân Nguyệt mang theo nguy hiểm.

Sắc mặt Trương Vân Nguyệt tái nhợt, muốn quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ, đột nhiên phát hiện giờ phút này mình vẫn ngồi trên đùi người này? 囧? Động tác này và lời kia sao lại không tương xứng thế, có chút cảm giác ăn ở hai lòng.

Trương Vân Nguyệt rũ mắt xuốn, con ngươi đảo một vòng, nghĩ nghĩ.

"Hoàng thượng, thiếp thân không phải không muốn hoàng thượng. Thiếp thân chẳng qua cảm thấy thiếp thân không có nhiều tài nghệ, xinh đẹp và bối cảnh thâm hậu như các tỷ tỷ khác trong hậu cung, loại nữ nhân như thiếp thân hoàng thượng vừa ra cung là có thể nắm được cả bó to, cho nên thiếp thân không cảm thấy thiếp thân có thể tranh được như các tỷ tỷ, như vậy, thiếp thân còn không bằng an phận thủ thường chăm sóc nhi tử, như vậy ít nhất lúc hoàng thượng muốn gặp nhị hoàng tử sẽ đến chỗ thiếp thân ngồi một lát."

Nói xong lời này Trương Vân Nguyệt cảm thấy cũng không có vấn đề gì nữa, đối với nàng, việc lấy lòng hoàng đế, thật sự là không có kinh nghiệm. Trước kia lúc mang thai Triệu Khải Hâm có tới chỗ nàng, nhưng chỉ là ngồi một lát đã đi, cũng không nói gì.

Làm gì nói nhiều lời như ngày hôm nay chứ, hiện tại nàng thật hoài nghi tính toán của mình có phải sai lầm rồi không.

"Chậc chậc, nàng thật sự không thích hợp nói lời trái lòng. Thôi, trẫm cũng không muốn trong lòng các nữ nhân trong cung đều có trẫm, trong lòng của mỗi người đều có tính toán của mình, chỉ cần không nguy hại đến lợi ích của trẫm là được rồi." Dĩ nhiên Triệu Khải Hâm tuyệt đối không thừa nhận có khoảnh khắc trong lòng rất không thoải mái.

Nhưng, Triệu Khải Hâm cảm thấy đây là do tâm trạng đại nam nhân tác quái thôi. Dĩ nhiên ý nghĩ của hắn không sai, mặc dù hắn có cảm tình với Trương Vân Nguyệt, nhưng chỉ dừng lại ở hảo cảm thôi, chưa có phát triển thành tình cảm yêu say đắm đâu.

Nếu một Đế Vương dễ dàng bị người khác đả động như thế, vậy hắn cũng không cần làm đế vương nữa, trực tiếp nói chuyện yêu đương thôi.

Trương Vân Nguyệt cúi đầu không nói, quả nhiên, diễn trò cái gì, không thích hợp với nàng! Thôi, ta vẫn nên ngoan ngoãn diễn vở cũ thôi. Chắc là hoàng thượng đã hiểu rõ tính tình của ta, nên không thấy hắn chán ghét ta, cũng sẽ không bởi vì tính cách của ta mà chán ghét vứt bỏ bảo bảo.

"Tốt lắm, ta đồng ý thỉnh cầu của nàng rồi, nhưng nhớ không cho người ở hậu cung biết nàng đang học mấy thứ này, nếu không, đến lúc đó trong hậu cung có vấn đề gì chỉ sợ đều đổ lên đầu nàng đó." Triệu Khải Hâm tùy ý nói.

Dù sao người ở cả Dao Hoa cung đều là người của hắn, hắn cũng không lo lắng Trương Vân Nguyệt gạt hắn làm ra chuyện gì với người trong hậu cung, nếu Trương Vân Nguyệt cảm thấy học những thứ đó có thể khiến nàng an toàn hơn, vậy cứ để cho nàng học đi.

Trương Vân Nguyệt vốn cho là thỉnh cầu của mình không có hi vọng rồi, nhưng không ngờ Triệu Khải Hâm đảo mắt lại đồng ý? Vui mừng nên không có phản ứng, ngơ ngác nhìn Triệu Khải Hâm.

"Được rồi, hôm nay nàng nghỉ ngơi trước đi, trước khi học với Đặng thái y thì học hết những ngón nghề của ba ma ma rồi tính, đến lúc đó ta bảo Đặng thái y đưa một số sách thuốc cho nàng." Triệu Khải Hâm nói xong đi ra.

Trương Vân Nguyệt đầu tiên không hiểu lời này của Triệu Khải Hâm là có ý gì, đợi đến phản ứng kịp thì Triệu Khải Hâm đã sớm mang người rời đi, mấy người Cúc Hoa bởi vì vẫn chưa nghe được âm thanh của nàng, lo lắng nàng vẫn còn đau lòng cho nên cũng không có ai đi vào quấy rầy nàng, đưa đẩy một hồi mà qua gần một canh giờ.

"Cúc Hoa, Lý Ma Ma." Trương Vân Nguyệt kêu mấy người đi vào, dĩ nhiên nàng không có nhắc đến việc Triệu Khải Hâm đồng ý cho nàng học độc với Triệu thái y, Trương Vân Nguyệt cảm thấy nàng muốn bảo vệ con cho tốt thì quan trọng là cần học những hương liệu kia với ba ma ma.

Tránh cho khi đến cung điện của người khác, mấy chủ tử đó điều ba người này đi, nàng lại không biết thứ gì không thể ăn không thể đụng.

Lý Ma Ma cảm thấy điều Trương Vân Nguyệt nói rất có thể xảy ra, trong hậu cung này thân phận địa vị của chủ tử nào cũng cao hơn họ, nếu thật muốn điều họ đi, dù họ lo lắng cũng không làm được gì. Còn không bằng để Trương Vân Nguyệt tự mình lớn lên, như vậy họ cũng có thể yên tâm hơn chút.

Dù sao người mẹ ở bên cạnh nhi tử của mình đúng lý hợp tình hơn các nô tài mà?

Trương Vân Nguyệt thấy Lý Ma Ma cảm thấy mình nói chính xác, liền thở phào nhẹ nhõm.

Giải quyết tất cả mọi chuyện, Trương Vân Nguyệt rốt cuộc có thể yên tâm ngủ, đối với nàng mà nói, cả ngày hôm nay đều khẩn trương, lúc nãy còn khóc một trận, thật là làm nàng mệt chết.

Trong những ngày tháng tiếp theo các nữ nhân hậu cung lại bất chợt nhân từ, cũng không có ai ra tay với Trương Vân Nguyệt nữa, Trương Vân Nguyệt cũng cảm thấy vui vẻ, dĩ nhiên nàng cũng không có bởi vì nữ nhân hậu cung ngưng động tác mà đình chỉ học tập với ba ma ma.

Bởi vì nữ nhân hậu cung ngưng động tác khiến Trương Vân Nguyệt càng ra sức học hương liệu và dùng độc hơn.

Hương liệu nàng chỉ cần ngửi một lần, vì khứu giác của cơ thể này vốn đã nhạy cảm, sau khi xuyên không có lẽ là do chứa cả ba linh hồn, ngũ giác càng thêm nhạy cảm, trước kia không cố ý học hương liệu, hiện tại học xong chỉ cần có chút khác thường nàng đều có thể đoán được.

Đối với việc Trương Vân Nguyệt có thiên phú ở phương diện này, Ngọc ma ma rất là vui mừng, đồng thời càng dạy nghiêm túc hơn.

Mà ngoại trừ có thiên phú về khứu giác, đầu lưỡi Trương Vân Nguyệt cũng rất lợi hại.

Món nào chỉ cần ăn một lần, liền có thể nhớ mùi vị. Nhưng thiên phú này không thuộc về cơ thể này, mà là thiên phú kiếp trước của nàng, kiếp trước nàng chính là một người tham ăn, nhưng thứ nàng ăn được không nhiều.

Trương Vân Nguyệt mặc dù là Tiệp dư, nhưng không cần đến chỗ hoàng hậu thỉnh an, một năm qua Triệu Khải Hâm đã điều tra kỹ hậu cung, thật khiến hắn tra ra không ít chuyện, chuyện mua bán đồ đạc trong hậu cung lúc trước, cũng đột nhiên bị tra được.

Quả nhiên là nội thị từ hậu cung trước kia còn lại làm, trình độ quen thuộc của họ với hậu cung tuyệt đối cao hơn vương triều Cảnh Hi vừa nhập cung chưa đến 60 năm.

Lúc tra ra những chuyện này Triệu Khải Hâm trầm mặt một lúc lâu, thời gian qua hoàng hậu bận rộn, phi tử hậu cung mới an phận, Trương Vân Nguyệt không rõ chuyện trong hậu cung, nàng cũng không cố ý tìm hiểu, Triệu Khải Hâm cũng không bảo người ta nói cho nàng biết.

Nàng chỉ an tĩnh ở trong Dao Hoa cung nuôi dạy đứa bé.

Một năm qua chính là thời gian bảo bảo biến hóa lớn nhất, tuyệt đối là mỗi ngày mỗi khác, cho nên chuyện mỗi ngày Trương Vân Nguyệt ưa thích làm nhất chính là chăm sóc đứa bé, sau đó dùng kỹ thuật vẽ vụng về của nàng ghi chép lại chuyện mỗi ngày của đứa bé.

Gió nổi mây phun trong hậu cung một năm qua đối với triều đình cũng không có ảnh hưởng quá lớn, nhờ vào chuyện này mà xử lý cung nữ và nội thị trong hậu cung, thì cũng không có chút ảnh hưởng nào đến các phi tử.

Cũng bởi vì như thế mặc dù hoàng hậu muốn dùng chuyện lần này đả động các phi tử hậu cung, lại hoàn toàn không có cách nào.

Trương Vân Nguyệt biến mất khỏi hậu cung một năm, cuộc sống an ổn một năm qua khiến Trương Vân Nguyệt cảm thấy cuộc sống này thật là cuộc sống của thần tiên.

"Nếu vẫn luôn có thể tiếp tục như vậy thì tốt biết bao?" Trương Vân Nguyệt không khỏi cảm khái nói, nghĩ đến ngày mai là tiệc mừng tuổi của bảo bảo, trái tim liền đánh trống.

"Chủ tử ngài chớ xem đám nương nương trong hậu cung là cọp, vẻ mặt này khiến nhị hoàng tử thấy, lại cười ngài." Cúc Hoa thấy nét mặt của chủ tử mình liền không nhịn được châm chọc một câu.

Trương Vân Nguyệt bởi vì lời Cúc Hoa nói, mà gương mặt nháy mắt vặn vẹo.

Lại nói về tiểu bằng hữu bảo bảo Triệu Thiên Sâm là một đứa nhỏ thông minh đáng yêu, ít nhất trước bảy tháng là tuyệt đối vô địch siêu cấp đáng yêu. Nhưng, sau bảy tháng, tiểu bằng hữu bảo bảo liền biểu hiện ra vẻ hung hãn của cậu. Cậu thật sự là quá thông minh.

Ba lật sáu ngồi tám bò cái gì, ở trên người cậu liền đổi thành hai lật bốn ngồi sáu bò. . . .

Bảo bảo bảy tháng bình thường là chỉ có thể học theo người lớn phát âm vài từ đơn giản, nhưng bảo bảo lại có thể hiểu được sơ ý của lời nói, hơn nữa đứa nhỏ này ở phương diện hiểu biết tuyệt đối là mạnh mẽ vô cùng.

Không nói những ma ma và cung nữ nội thị đang chăm sóc cậu, chỉ nói Vương Kỳ và Ngụy Đình, Ngụy Đình này mỗi lần tới đều không có cho bảo bảo thấy (lúc ông ta tới bảo bảo luôn đang ngủ), vì vậy bảo bảo căn bản không biết ông ta. Nên có một lần Triệu Khải Hâm may mắn đến đúng lúc bảo bảo tỉnh, Triệu Khải Hâm liền bảo Ngụy Đình ẵm bảo bảo qua cho hắn, kết quả tay Ngụy Đình mới đụng phải bảo bảo, bảo bảo liền khóc lớn oa oa.

Các cung nhân đều bị dọa, cho đến khi tay Ngụy Đình rời khỏi bảo bảo, hơn nữa Triệu Khải Hâm tự mình tới giới thiệu một phen, bảo bảo mới đừng khóc. Phải nói lúc đó bảo bảo căn bản cũng không hiểu lời giải thích của Triệu Khải Hâm, nhưng hình như cậu biết cha cậu sẽ không làm tổn thương cậu, cho nên chỉ cần là người mà cha công nhận thì cậu cũng yên lòng.

Chuyện này khiến Triệu Khải Hâm rất hả hê, cũng may Triệu Khải Hâm còn có lý trí, không có truyền chuyện này đi. Nếu không chỉ sợ dù bên ngoài loạn thế nào, những phi tử kia cũng sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào diệt trừ nàng.

Đề tài chuyển trở lại, bảo bảo rất thông minh, người làm mẹ dĩ nhiên thật vui mừng, nhưng vui mừng cũng không có kéo dài. Trương Vân Nguyệt liền không vui mừng nổi nữa.

Kể từ khi bảo bảo có thể dùng hai chữ hai chữ bật ra một câu tràn đầy logic, thì nói nhiều nhất đúng là, "Mẫu thân, hổ hổ, mặt mặt." Lúc đầu còn tưởng rằng đứa bé nói mình xấu hổ, kết quả sau đó mới biết, đứa con gấu này lại đang nói mặt nàng xấu hổ.

Mỗi lần Trương Vân Nguyệt làm chuyện gì không đúng, hay là khi đang học nhớ lầm món gì, đứa nhỏ này chỉ cần ở bên cạnh thì đều nói ra câu đó. Sau đó còn nói tiếp, "Mẫu thân ngây ngốc."

Trương Vân Nguyệt cũng hoài nghi con của mình có phải xuyên không hay trùng sinh không, vì đứa nhỏ này quá thông minh, lúc nàng dưỡng thai rõ ràng đâu có ăn uống gì nhiều, sao đứa nhỏ này sinh ra lại thông minh đến trình độ yêu nghiệt thế.

Nhưng sau khi nàng tỉ mỉ quan sát, hơn nữa bảo cung nữ bên cạnh cùng nhau quan sát thì cho ra kết luận, đứa bé nhà mình từ trong ra ngoài đều là mới, không phải tái tạo lại. Trương Vân Nguyệt thấy vậy chỉ có thể tự an ủi mình do gien đột biến, đứa nhỏ này là thiên tài.

Hiện tại đứa nhỏ này đã học thuộc lòng hai quyển sách 《Tam Tự kinh 》 và 《Thiên Tự》 rồi, vì thế Triệu Khải Hâm cảm thấy vô cùng kiêu ngạo, đồng thời cũng càng thêm để ý an toàn của Dao Hoa cung. Trương Vân Nguyệt càng bi thống hơn, vì sao?

Nàng là một người ngốc phải không? Ngay cả nhi tử chưa tròn một tuổi cũng thông minh hơn nàng?

Nghĩ tới cuộc sống bi thống một năm qua, vẻ mặt khổ sở của Trương Vân Nguyệt càng thêm rõ ràng.

"Mẫu thân, phụ thân nói, trong cung, muốn cười?" Tiểu bằng hữu bảo bảo thấy nét mặt của mẫu thân mình, đành cam chịu hỏi.

"Mẫu thân người quá ngây thơ, bảo bảo rất là bận đó. Muốn bảo bảo chưa già đã yêu sao? Thật là, chuyện bảo bảo quan tâm quá nhiều, vốn bảo bảo mỗi ngày đã bận rộn học tập, kết quả mẫu thân còn cần bảo bảo quan tâm. Bảo bảo thật đáng thương! Thôi, bảo bảo là một đứa bé ngoan thông minh, người tài rất vất vả, người tài rất vất vả!"

". . . . . ." Vẻ mặt khổ não là như thế nào? Cảm khái thật sâu là như thế nào? Vẻ mặt cam chịu là thế nào?? Trời ạ? Đừng nói với ta đây là con ta? Trương Vân Nguyệt cảm thấy cuộc sống của mình là kết quả của các loại khổ ép.

Con người ta sinh ra thì thân thiết như áo bông nhỏ, nhi tử nàng sanh lại đặc biệt giễu cợt nàng. Nhi tử người ta sanh có thể cho mẹ dạy, nhi tử nàng sanh đặc biệt dạy lại người mẹ như nàng? Nhi tử người ta sanh siêu cấp vô địch đáng yêu, nhi tửnàng sanh . . . . tiểu lão đầu?

"Nhị hoàng tử, nương nương đã chuẩn bị tốt rồi, ngài muốn lên đường chưa?" Đừng hỏi Cúc Hoa tại sao không hỏi Trương Vân Nguyệt mà hỏi nhị hoàng tử, thật sự là một năm qua cảnh tượng ở chung của hai mẹ con này khiến người ta rất có cảm giác thân phận điên đảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.