Độc Chiếm Quân Sủng, Hoàng Hậu Không Dễ Chọc

Chương 70: Chương 70




"Vậy sao? Nếu như Bổn cung nhớ không lầm, nhịhoàng tử là buổi sáng mới đến chỗ Thái hậu. Hơn nữa đi rồi sẽ trở về, cũng cứ như vậy được mấy tháng nay rồi, trước kia không thấy Thuần sung viện muội muội nhớ nhi tử, hôm nay lại. . . . . . Thuần sung viện muội muội không cảm thấy chuyện này rất là không hợp lý sao? Dĩ nhiên nếu như Thuần sung viện muội muội cảm thấy chuyện này không thể nói với tỷ tỷ, vậy không nói cũng được." Quý Phi cười nói.

Nghĩ tới người của mình lấy được tin tức, trong lòng rất là vui vẻ. Chuyện gì nàng đều không cần động thủ, đến lúc đó kết quả đạt được đối với nàng mà nói đều là tốt, nàng tự nhiên vui mừng.

Trương Vân Nguyệt trầm mặc, "Quý Phi nương nương hôm nay rốt cuộc có chuyện gì? Nếu là không có chuyện gì, muội muội trước hết cần đi cung Thọ Khang rồi. Nếu có chuyện thì Quý Phi nương nương mời nói." Trương Vân Nguyệt sắp hết kiên nhẫn rồi, trong lòng bởi vì lo lắng nhi tử, lý trí bắt đầu phân tán.

Quý Phi thấy Trương Vân Nguyệt hình như thật muốn nổi giận, cười cười nói: "Thuần sung viện muội muội đi trước, tỷ tỷ cũng chỉ là vừa vặn đi ngang qua thấy bộ dáng khẩn trương của Thuần sung viện muội muội nên có chút tò mò mà thôi."

Trương Vân Nguyệt xoay người đi vài bước sau đó đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Quý Phi nói: "Quý Phi nương nương vừa vặn đi ngang qua, muội muội nhớ kỹ." Nói xong không đợi Quý Phi phản ứng, nhanh chóng đi về phía cung Thọ Khang.

"Ma ma, ngươi xem Trương thị này, ả ta là đang cảnh cáo ta đấy? Ha ha, ả cho ả là ai?"

"Nương nương, chuyện hôm nay ngài làm sai rồi." Tú ma ma ở một bên lo lắng nói.

"Tú ma ma? Bổn cung hiểu ý của ngươi, không phải bởi vì vậy khiến Trương thị cảm thấy chuyện này là ta làm sao? Nhưng hoàng thượng nhất định sẽ đi thăm dò, đến lúc đó chuyện này không phải tra được không có liên quan gì đến bổn cung sao? Về phần suy nghĩ của Trương thị, quan trọng sao? Đối với bản cung có ảnh hưởng sao? Còn nữa, Bổn cung vốn chính là đi ngang qua không phải sao? Bổn cung vốn là cũng không chuẩn bị ra ngoài, không phải là Hiền phi xin Bổn cung nên Bổn cung mới ra ngoài sao?" Trên mặt Quý Phi mang theo nụ cười thản nhiên, nàng tự nhiên biết nàng hôm nay làm như vậy sẽ lưu lại ấn tượng gì cho người khác, nhưng vậy thì thế nào? Chỉ cần hoàng thượng không có chứng cớ, tất cả chuyện đều không có liên quan tới nàng.

Tú ma ma lại cũng không lạc quan như vậy, "Nương nương, ngài chỉ nghĩ đến suy nghĩ của hoàng thượng, nhưng không có nghĩ tới hiện tại nhị hoàng tử này là hoàng tử khỏe mạnh duy nhất của hoàng thượng, có thể nói nếu như sau này không có hoàng tử nào mới ra đời nữa, vậy rất có thể là người thừa kế tương lai của quốc gia này. Trong cung này, Quý Phi nương nương ngài cảm thấy hoàng thượng sẽ cho phép con trai của mình gặp chuyện không may sao? Nương nương, chuyện hôm nay ngài quả thật không phải chủ mưu, nhưng là đồng lõa?"

Tú ma ma rất bất đắc dĩ, bà không biết hôm nay chủ tử nhà mình làm sao, sự tỉnh táo hàng ngay đột nhiên biến đâu mất hết rồi?

Quý Phi nghe lời Tú ma ma nói lập tức đổ mồ hôi lạnh, hôm nay nếu như nhị hoàng tử không có chuyện gì còn tốt, nếu có chuyện xảy ra . . . . . Chứng cớ hay không còn quan trọng sao? Thiên tử giận dữ thây người nằm xuống trăm vạn, một Quý Phi nho nhỏ như nàng có là cái gì?

"Bổn cung hôm nay làm sao vậy?" Quý Phi hoàn hồn đột nhiên phát hiện, việc làm mới vừa rồi của nàng cũng không phải là chuyện bình thường nàng làm, vậy đây là làm sao?

"Ma ma, nhanh đi mời thái y? Bổn cung mắc bẫy rồi." Quý Phi vừa phát hiện khác thường cũng biết mình đã bị người ám toán, trong lòng tức giận vô cùng.

"Nương nương ngài tỉnh táo đã? Hiện tại chúng ta về cung trước." Tú ma ma thấy Quý Phi như vậy, cũng biết đã xảy ra chuyện, chỉ là bây giờ đang ở trong ngự hoa viên, thật sự không thích hợp phát sinh thêm sự cố, trước tiên hãy trở về rồi hãy nói.

"Hồi cung?" Quý Phi ép buộc mình tỉnh táo lại, xoay người rời đi.

Cước bộ Trương Vân Nguyệt tận lực bước những bước dài, tốc độ nhanh hết mức có thể. Nàng cho rằng tất cả đều chỉ là nàng lo ngại, nàng cho là chuyện sẽ không xảy ra, nàng cho là. . . . . . Nàng có rất nhiều cho là nhưng nàng chính là không nghĩ tới, lúc nàng chạy tới con trai của nàng đã nằm trên đất?

"Bảo bảo?" Giọng nói của Trương Vân Nguyệt trong một khắc kia đột phá cực hạn của loài người, bén nhọn khiến màng nhĩ của người chung quanh cũng cảm thấy đau.

Nhưng sau khi thét chói tai, Trương Vân Nguyệt lại cực kỳ tỉnh táo, tỉnh táo đến mức . . . Khiến người ta sợ hãi.

Trương Vân Nguyệt vọt tới bên người bảo bảo, cởi bỏ y phục trên người con trai, nhanh chóng ôm con trai, cởi áo choàng trên người ra, bao bọc nhi tử lại, đồng thời bắt đầu thực hiện các biện pháp cấp cứu.

Con trai của nàng rơi xuống nước? Trong hồ vào lúc này lẽ ra toàn bộ nước đã đóng băng lại xuất hiện một kẽ nứt rất lớn, mà con trai của nàng liền hoàn toàn rơi vào kẽ nứt đó? Nên nói con trai của nàng vận khí tốt sao?

Dưới sự cấp cứu của Trương Vân Nguyệt, bảo bảo rốt cuộc phun ra nước hồ đã uống vào trong bụng, những thứ dơ bẩn gì đó trong bụng cũng ói sạch sẽ.

Cảm thấy nhi tử rốt cuộc bắt đầu hô hấp, Trương Vân Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, "Hồi cung?" Cho nên mới nói Trương Vân Nguyệt tỉnh táo khiến người ta sợ hãi.

Thái y của Thái y viện được mời tới, Hà thái tinh thông về y thuật chữa bệnh cho trẻ nhỏ được mời tới đây. Ở trong cung Thái Cực, Triệu Khải Hâm trong nháy mắt nghe được bẩm báo, tay thượng đẳng bị ngọc cắt đứt (bị đứt tay).

"Hoàng thượng?" Vương Kỳ nghe được tiếng động không khỏi ngẩng đầu lên, chỉ thấy tay Triệu Khải Hâm bị cắt trúng, tay của hắn đang rướm máu.

"Đi xuống. Bãi giá cung Dao Hoa." Triệu Khải Hâm bình tĩnh nói, chỉ là chỉ có người đi theo bên cạnh Triệu Khải Hâm mới biết, hắn giờ phút này là có cỡ nào tức giận.

Trương Vân Nguyệt trở lại phòng, nhanh chóng kêu người chuẩn bị quần áo, đặt con trai lên trên giường, vội vàng xoa bóp tay chân lạnh lẽo của nhi tử. Hiện tại thân thể nhi tử vẫn còn rất lạnh, không thể lập tức đem đến bên cạnh lò than để sưởi, nàng muốn xoa bóp cho mạch máu của nhi tử hoạt động thông suốt trước đã.

Bắt đầu từ lúc nhìn thấy nhi tử ướt sũng nằm bên hồ, Trương Vân Nguyệt vẫn luôn rất tỉnh táo, đối lập hoàn toàn với sự lo lắng hốt hoảng ban sáng, tình cảnh như thế đều khiến cho tất cả mọi người cũng cảm thấy khiếp sợ.

"Nương nương, ngài đừng lo lắng, Điện hạ sẽ không có chuyện gì." Cúc Hoa nhìn Trương Vân Nguyệt, cảm thấy trạng thái bây giờ của chủ tử nhà mình rất không thích hợp.

"Ta không sao." Trương Vân Nguyệt bình tĩnh nói.

"Nương nương thái y tới, thái y tới." Trương Vân Nguyệt quay đầu nhìn về phía thái y, quả nhiên thấy thái y đi vào.

Trương Vân Nguyệt nhanh chóng nhường ra vị trí, thời điểm này thái y cũng không đoái hoài tới hành lễ, ở trên đường tới đã nghe nói, nhị hoàng tử rơi xuống nước, hiện tại sinh mạng bị đe dọa?

Hà thái y nghiêm túc bắt mạch, trong lòng đột nhiên thở phào nhẹ nhõm. "Nương nương, nhị hoàng tử điện hạ hiện tại hôn mê là bởi vì rơi xuống nước bị lạnh thêm nữa là bị hoảng sợ, vi thần kê đơn thuốc cho nhị hoàng tử điện hạ, uống xong sau ngày mai là có thể tỉnh lại."

"Hà thái y, hoàng nhi hôm nay rơi xuống nước có thể để lại di chứng gì đáng nói trên thân thể không?" Trương Vân Nguyệt đối với những thứ di chứng phía sau là vô cùng sợ hãi.

"Nương nương không cần phải lo lắng, nhị hoàng tử điện hạ sau khi rơi xuống nước cấp cứu làm rất tốt, cũng rất kịp thời, cho nên cũng sẽ không lưu lại di chứng gì đáng nói. Chỉ là nhị hoàng tử dù sao tuổi còn nhỏ, lần này rơi xuống nước cũng là khiến nhị hoàng tử thân thể bị thương, cần thật tốt tĩnh dưỡng." Hà thái y nói thật, trong lòng quả thật an tâm phần nhiều, hắn chỉ sợ nhị hoàng tử gặp chuyện không may, địa vị của nhị hoàng tử ở trong lòng của hoàng thượng chỉ sợ cả Cảnh Hi vương triều không ai là không biết.

"Đặng thái y lui xuống chuẩn bị thuốc." Trương Vân Nguyệt lẳng lặng nói.

"Hoàng thượng giá lâm?"

"Tham kiến hoàng thượng."

"Bình thân, Thiên nhi như thế nào?" Vẻ mặt Triệu Khải Hâm hết sức khẩn trương, quanh thân tràn ngập khí lạnh khiến mọi người trong phòng cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội.

Hà thái y lại đem những lời vừa nói với Trương Vân Nguyệt nói lại một lần, lúc Triệu Khải Hâm nghe Hà thái y nói cấp cứu làm rất tốt hơn nữa kịp thời, tay không tự giác dừng một chút, hắn tự nhiên là biết lúc đó chính là Trương Vân Nguyệt chạy tới kịp lúc.

Chỉ là chuyện này khiến cho hắn cảm thấy hoài nghi, Trương Vân Nguyệt tại sao có thể tới kịp thời như vậy? Chẳng lẽ Trương Vân Nguyệt có điều gì mà hắn và mọi người không biết hay sao?

"Tốt tốt tốt, hoàng nhi không có việc gì là tốt rồi, Lưu ma ma ngươi nói một chút xem hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Triệu Khải Hâm nhàn nhạt nhìn mấy người Lưu ma ma và Ngọc ma ma bọn họ từ lúc trở lại vẫn luôn trầm mặc.

Những người này cũng đều là hắn chọn đến để theo bên cạnh bảo vệ nhị hoàng tử, nhưng là hôm nay hắn nghe được cái gì đây? Ngay dưới sự bảo vệ của bọn họ mà con hắn lại thiếu chút nữa thì mất mạng.

"Hoàng thượng, chúng nô tỳ, có tội?" Mấy người Lưu ma ma cái trán dập xuống đất, trong giọng nói thấy rõ tinh thần sa sut.

"Các ngươi có tội hay không không phải do các người định đoạt? Nói rõ ràng cho trẫm xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tại sao nhị hoàng tử lại đến cạnh bờ hồ? Còn có cái hồ nước vốn dĩ đã đóng băng tại sao lại có thêm một cái lỗ thủng? Mà hoàng nhi của trẫm lại tốt số tới mức rơi đúng vào cái hỗ kia?" Triệu Khải Hâm rất rõ ràng chuyện lần này là kết quả của việc đấu đá trong hậu cung, nhưng là hiện tại hắn cần phải biết những người kia làm sao có thể tránh được tai mắt của những người do hắn an bài .

Chỉ có như vậy hắn có thể bổ khuyết, tránh cho tương lai những người đó lại dùng cách này để mà tính toán con trai hắn.

"Nhị hoàng tử là bị người ta ném vào trong hồ? Người lúc đó ôm nhị hoàng tử chính là nhất đẳng cung nữ trong cung Thái hậu nương nương, Thuần Thụy. Vốn là nô tỳ không đồng ý để Thuần Thủy ôm nhị hoàng tử , nhưng cung nữ Thuần Thụy này lại nói, nô tỳ như vậy là không tin Thái hậu, là cảm thấy Thái hậu sẽ hại cháu của mình, là bất kính rất lớn.

Tội danh cung nữ Thuần Thụy này nói quá lớn, nô tỳ tự nhiên không dám phản bác, cho nên đành để cho cung nữ này ôm nhị hoàng tử, mấy người chúng nô tỳ mấy cũng liền đi theo cung nữ này, đáng lý ra cung nữ này sẽ không làm ra chuyện gì mới phải. Nhưng không nghĩ cung nữ này thế nhưng ôm nhị hoàng tử đi về phía bờ hồ.

Chúng nô tỳ muốn theo ngăn cản đã không kịp, tụi nô tỳ chỉ có thể, chỉ có thể đứng nhìn nhị hoàng tử rơi vào trong lỗ băng đó, mà cung nữ Thuần Thụy đó, cũng đi theo nhảy xuống, sau đó trong lúc thị vệ cứu nhị hoàng tử, có một thị vệ bị cung nữ Thuần Thụy đó lôi vào trong hầm băng.

Cũng là bởi vì thế nên mới khiến nhị hoàng tử bị ngộp nước." Lưu ma ma nói rõ một lần từ đầu tới cuối chuyện đã xảy ra.

Họ đúng là không nghĩ tới trong cung Thái hậu vẫn còn có người của các phi tử hậu cung khác, hơn nữa cung nữ này cũng đã làm đến vị trí nhất đẳng cung nữ bên cạnh Thái hậu, có thể thấy cũng phải là người thường ngày được Thái hậu tin tưởng, nhưng không nghĩ. . . . . .

Chuyện hôm nay là do bọn họ không cẩn thận, họ nhận phạt. Hôm nay còn tốt là chủ tử nương nương kịp thời làm cấp cứu, nếu không, nhị hoàng tử nếu là đi rồi, chỉ sợ cũng không chỉ mấy cái mạng của bọn họ, chỉ sợ người nhà của bọn họ cũng tránh không khỏi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.