“Ai nói, mẫu hậu tất nhiên phải nghe lời phụ hoàng của con rồi."
“Vậy tại sao, lại bảo nhi thần, không nghe lời phụ hoàng nói? Bại hoại?" Bảo bảo nghiên đầu suy nghĩ rồi nói với hoàng hậu, sau khi trực tiếp nói thẳng một câu bại hoại này, thì liền bập bẹ đạp chân chạy trở về bên cạnh mẫu thân mình.
Khóe miệng hoàng hậu giật giật, trong lòng nàng mặc dù vẫn còn muốn tìm người dụ dỗ làm cho nhị hoàng tử trở nên hư hỏng, nhưng nàng cũng chưa có hành động gì, nhưng lại nhanh chóng thất bại. Cũng chỉ muốn lúc nó có thời gian nghỉ ngơi ra ngoài cùng chơi với huynh đệ một chút mà thôi.
“Mẫu hậu cũng không phải là nói nhị hoàng tử không nghe lời hoàng thượng a, mẫu hậu chỉ muốn lúc nhị hoàng tử có thời gian rảnh rổi có thể tìm đến Đại hoàng tử chơi mà thôi, Đại hoàng tử ở một mình rất cô đơn." Hoàng hậu có chút buồn bã nói với bảo bảo.
Bảo bảo cúi đầu, trong lòng suy nghĩ những câu mẫu hậu này nói là thiệt giả khó phân, còn không bằng Lão sư nói à. ( Lão sư: tiểu tử thúi. Không phải ở trước mặt hắn mấy lần giả bộ đáng thương sao? Bảo bảo: dạ, 18 lần ạ. Lão sư: . . . . . .Học trò quá thông minh quả nhiên là dùng để đả kích lão sư.)
“Nhi thần, nghe lời mẫu hậu nói, nhi thần, sau khi làm xong, bài tập, tìm đến, đại ca chơi." Bảo bảo rất chân thành nói với hoàng hậu.
Tuy hoàng hậu mỉm cười với bảo bảo, nhưng trong lòng vẫn nghi ngờ, bảo bảo rốt cuộc là thật có lòng hay chỉ là vô ý đây? Lại thêm vào một câu sau khi làm xong bài tập, cái này giống như chừa lại một đường lui vậy, trừ hoàng thượng cũng chỉ có lão sư dạy hắn mới biết hắn rốt cuộc có nhiều hay ít bài tập, những người khác bên ngoài khẳng định không thể biết rõ ràng.
Dù sao hiện tại hắn cũng không có thư đồng theo bên người, như vậy chỉ cần hắn nói bài tập chưa làm xong, người làm mẫu hậu như nàng đây chẳng lẽ còn có thể để cho hắn chưa làm xong bài tập lại chạy ra ngoài chơi sao?
Đến lúc đó không cần Hoàng đế nhiều lời, mà các đại thần trong triều rất có thể sẽ đem nàng ra nói cho đến chết.
“Nhị hoàng tử thật biết nghe lời, thôi quá bên mẫu phi của ngươi đi." Hoàng hậu từ ái nhìn bóng lưng nhị hoàng tử, nhìn hắn nhào vào trong ngực Trương Vân Nguyệt một lúc mới thu hồi nhãn thần.
“Các vị muội muội trong phòng có thiếu cái gì không? Nếu có thiếu đồ thì cho người tới bẩm báo, Bổn cung sẽ sai người lần nữa đi chuẩn bị cho các vị muội muội." Hoàng hậu nhìn các vị phi tử ngồi phía dưới, thản nhiên nói.
“Tạ hoàng hậu nương nương, chúng thần thiếp đối với viện hiện tại đang ở rất hài lòng." Các phi tử ở bên trong bao gồm cả Trương Vân Nguyệt cũng đứng lên hành lễ với hoàng hậu, cảm tạ hoàng hậu khoan hậu nhân từ, nhưng không ai dám nói thật trong phòng mình thiếu đồ.
Những người này đều không phải là kẻ ngu, viện này cũng không phải là do hoàng hậu cho người chuẩn bị, hoàng hậu cùng các nàng là cùng lúc đi đến, làm sao mà có thời gian phân công người chuẩn bị đồ? Những viện này đều có thể là do hai tổng quản bên cạnh hoàng thượng chuẩn bị. Nếu thật họ mà nói cái gì, chỉ sợ sẽ lại đắc tội hai tổng quản này, đến lúc đó chịu tội còn không phải là bọn họ sao?
“Hoàng hậu tỷ tỷ nói đùa, viện của bọn muội muội đều là do Vương tổng quản chuẩn bị, bọn muội muội làm sao lại có thể không hài lòng? Tỷ tỷ hỏi như thế, chẳng lẽ là do tỷ cảm thấy Vương tổng quản chuẩn bị không tốt sao? Ha ha, tỷ tỷ nhất định lại suy bụng ta ra bụng người rồi." Quý Phi cười ha hả nói với hoàng hậu.
Lời nói này của Quý Phi thật sự rất trực tiếp, hoàng hậu khóe miệng cứng đờ, sau đó trong nháy mắt lại khôi phục bình thường, cười nhạt nói: “Bổn cung cũng chỉ là lắm mồm hỏi một câu, chỉ sợ bọn muội muội thật sự thiếu đồ cũng không dám nói ra, nhưng Chiêu muội muội lại nói như vậy. Bổn cung ngược lại lại bị nghĩ là làm chuyện tiểu nhân rồi."
“Muội muội không hề có ý này, ý muội muội là muốn cám ơn hoàng hậu tỷ tỷ, hoàng hậu tỷ tỷ thật đúng là suy nghĩ chu đáo." Quý Phi không sao cả nói, dù sao nàng cũng đã làm cho hoàng hậu khó chịu lần thứ nhất rồi, những cái khác cũng không cần thiết phải nể mặt làm chi.
Hoàng hậu nghe Huệ phi nói như vậy, thái độ cũng không đổi, nhưng lạnh nhạt nói: “Bổn cung vì hoàng thượng quản lý hậu cung, tất nhiên phải lo nghĩ nhiều, tránh cho các vị muội muội bởi vì chuyện thiếu đồ này, nhất thời sinh hoạt không quen trong lòng không thoải mái, náo động đến tai hoàng thượng lại ảnh hưởng tâm tình của người."
Đám người quý Phi không nói, ý của hoàng hậu rất rõ ràng, ta là chánh thê quản hậu viện, các ngươi cho dù muốn trông nom cũng đừng có mà trông nom, cho dù muốn cái gì thì cửa đầu tiên các ngươi cũng phải thông qua ta không phải sao?
“Hoàng hậu tỷ tỷ nói đúng lắm, bọn muội muội nếu thật thiếu thứ gì cũng có thể đi tìm hoàng thượng yêu cầu, cũng không giống như hoàng hậu tỷ tỷ, cho dù muốn cái gì thì cũng là chính bản thân mình phải tự chuẩn bị, ai ~" Một tiếng ai này của Hiền phi thật đúng là một ngâm ba thán! Lời này rất dễ hiểu, chúng ta có thể đến hoàng thượng tìm sự an ủi. Nhưng chánh thê như hoàng hậu ngài, lại cũng chỉ có thể tự mình an ủi mình!
Đám người này, vì một chuyện nhỏ cũng có thể trở thành những chuyện đấu tranh trong cung, quả nhiên, nữ nhân hậu cung đều quá rỗi rãnh, không có việc gì làm liền suy nghĩ đến chuyện cung đấu. Khó trách trong hậu cung có nhiều phân tranh như vậy.
“Thuần sung viện tỷ tỷ, nghe nói viện của muội muội rất đẹp, không biết chúng ta có cơ hội đi vào trong viện của muội muội ngồi một chút hay không?" Trong lúc mấy vị kia dừng nói chuyện, đột nhiên Lệ sung nghi hướng về phía Trương Vân Nguyệt bên cạnh vô cùng vui sướng nói.
‘À? Đi viện của ta? Cái này không thể được !" Trương Vân Nguyệt trực tiếp cự tuyệt Lệ sung nghi.
Điều này không những làm cho hoàng hậu mà bao gồm cả các phi tử trong hậu cung không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nếu đổi lại là một người khác, coi như không muốn họ tới cũng sẽ uyển chuyển cự tuyệt, nhưng Trương Vân Nguyệt này lại trực tiếp cự tuyệt như vậy? Chẳng lẽ không sợ đắc tội với người khác sao?
‘Các vị có điều không biết, viện của ta thật sự rất nhỏ. Viện này lại trồng không ít cây cối, phòng ốc cũng ít, phòng khách cũng nhỏ. Các vị muốn đi vào viện, có khi muốn đứng cũng không có chỗ đứng." Trương Vân Nguyệt bất đắc dĩ nhìn mọi người nói.
‘Ý Trương muội muội đang muốn nói là chổ ở nhỏ sao? Đây chính là chỗ ở mà ban đầu hoàng thượng đã ở, làm sao lại nhỏ như vậy được?" Chính bởi vì nơi này là chỗ lúc trước hoàng thượng ở, cho nên tất cả mọi người đều chưa từng tới, nhưng mà bây giờ được Triệu Khải Hâm trực tiếp sắp xếp cho Trương Vân Nguyệt, hơn nữa cái viện kia đã bị tường rào vây lại ngăn cách, nhìn như thế cũng đủ biết từ rất sớm đã được chuẩn bị rồi.
Đây có nghĩa là gì? Chẳng lẽ trong lòng Hoàng thượng Trương Vân Nguyệt cùng con trai của nàng lại quan trọng như vậy sao? Quan trọng đến mức hoàng thượng lại có thể đem lấy chổ nghỉ ngơi thường ngày của chính mình cho người khác còn mình lại đi ra ngoài sao?
Nhưng giờ phút này mọi người cũng không ai ghen tỵ, cái tâm tình ghen tỵ này từ lúc đầu biết chuyện đã ghen tỵ đủ rồi.
‘Vậy sao? Cái viện này của muội muội coi như nhỏ đi, nhưng ngay đến chổ để tiếp đón một người cũng không có sao? Nếu có chỗ, chúng ta sẽ từng người từng người lần lượt qua bái phỏng cũng tốt."
‘Muội muội không có ý kiến, chỉ là Hiền phi tỷ tỷ cũng biết, cái viện này cách thư phòng nơi hoàng thượng làm việc rất gần, bình thường trong ngày muội muội ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, nếu các tỷ tỷ tới lại còn nói chuyện. . . . . ." Trương Vân Nguyệt khổ sở nhìn đám người Hiền phi.
‘ . . . . . ." Khóe miệng mọi người co quắp một chút, lời từ chối trực tiếp nhưng cũng rất khéo léo, cho thấy Trương Vân Nguyệt thật sự rất không muốn các nàng tới phòng mình? Nhưng ngươi càng không muốn, chúng ta càng muốn đi.
‘Muội muội đừng lo, bọn ta chỉ đi qua ngồi một chút sẽ không ảnh hưởng đến việc xử lý triều chánh của hoàng thượng." Hiền phi lại nói tiếp, dù sao nàng đã quyết định nhất định phải đi qua đó rồi.
‘Nếu các vị tỷ muội thật sự muốn đi vào viện của ta ngồi một chút như vậy, vậy thì xin mời. Nhưng quả thật ta không thể chiêu đãi các vị tỷ muội quá lâu, chỉ có thế trong giữa khoản ba giờ chiều đến bốn giờ mới có thể tới chiêu đãi các vị thôi." Trương Vân Nguyệt nói cười vui vẻ rồi định luôn thời gian cho các vị quý phi.
‘Nếu chúng ta tới trước thời gian đó hoặc trễ hơn thì sao đây?" Quý Phi hứng thú dồi dào hỏi Trương Vân Nguyệt, thật tò mò Trương Vân Nguyệt này rốt cuộc tại sao không thích họ tới đó như vậy, chẳng lẽ viện kia có cái gì đặc biệt bí mật mà họ không thể biết hay sao?
". . . . . ." Trương Vân Nguyệt chỉ nhìn Quý Phi cười, lại làm cho mọi người đều biết, đến trước thời gian hoặc trể hơn nàng đều không tiếp.
‘Ha ha, Trương muội muội thật đúng là rất thú vị. Được rồi, tất cả mọi người giải tán." Hoàng hậu cười cảm thán xong liền phất tay để mọi người rời đi.
Bảo bảo đi theo mẫu thân mình trở lại sân nhỏ, cái viện này được gọi là vườn Thúy Trúc, bên trong trồng rất nhiều cây cối, mùa hè mà ở nơi này nhất định rất mát mẻ, nhưng bây giờ là mùa đông, may mắn trước kia nơi này là chỗ Hoàng đế ở, cho nên có địa thế rất tốt, nếu không thật đúng là rất lạnh.
Bảo bảo vừa nghĩ tới chuyện buổi chiều sẽ có mấy bà phi tử tới đây bái phỏng, trong lòng có chút không vui.
‘Bảo bảo không muốn ở đây. Mẫu thân, đi đọc sách. Họ, bái phỏng, ầm ĩ" Trở lại bên trong vườn Thúy Trúc, bảo bảo đứng trước mặt Trương Vân Nguyệt nghiêm túc biểu đạt ý nghĩ của mình.
‘Bảo bảo a, không phải mẫu thân muốn họ tới, mà tất cả các nàng ai cũng muốn tới, mẫu thân có muốn cự tuyệt cũng không được à!" Trương Vân Nguyệt rất bất đắc dĩ nhìn bảo bảo, nàng rất không thích ứng phó với những thứ phi tử kia có được hay không.
Vốn dĩ, phi tử hậu cung trừ cứ vài ngày phải tới thỉnh an hoàng hậu, còn những lúc khác đều tự do hành động, nhưng bây giờ bởi vì mấy vị phi tử hậu cung kia, mỗi ngày lại mất đi một giờ tự do tự tại, nàng chẳng thấy có gì để mà khoe khoan chỉ có muốn khóc to mà thôi.
‘Mẫu thân, không cần khó chịu. Bảo bảo, nghĩ biện pháp." Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm thấy thái độ ai oán của mẫu thân, vẻ mặt liền nghiêm túc nhìn mẫu thân mình, sau khi nói xong còn dùng lực gật đầu tỏ vẻ mình sẽ rất nghiêm túc nghĩ biện pháp.
‘Tốt, mẫu thân chờ bảo bảo nghĩ ra biện pháp cho mẫu thân." Trương Vân Nguyệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc này của con trai bảo bối, lòng nàng rất vui trực tiếp vươn tay ôm con vào trong ngực, xoa nắn ~
‘Mẫu thân, không vân vê, mặt ~" Bảo bảo lắc đầu muốn hất hai tay đang quấy rầy gương mặt mình của mẫu thân ra.
Trương Vân Nguyệt cười ha hả nhìn đứa con nhà mình, rốt cuộc tới lúc gương mặt nhi tử đỏ lên mới dừng động tác xoa nắn lại. Lúc Trương Vân Nguyệt dừng động tác lại, bảo bảo thở một hơi, rất nghiêm túc bày tỏ, mẫu thân thật là ngây thơ!
Trương Vân Nguyệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của bảo bảo lại làm ra cái loại vẻ mặt bất đắc dĩ, thật lòng cảm thấy không biết đứa con nhà mình có phải là yêu nghiệt hay không, người bạn nhỏ à mới có hơn một tuổi chẳn không bao nhiều, không cần làm ra cái vẻ mặt bất đắc dĩ như vậy à! Vẻ mặt bất đắc dĩ này không thích hợp với một cậu nhóc đâu à ~
‘Bảo bảo cười với mẫu thân một cái bào." Trương Vân Nguyệt đem đứa con nhà mình ôm vào trong ngực, đưa ngón trỏ nâng cằm nhi tử lên nói.
囧~ đây không phải là động tác mà mấy tên ác bá đùa giỡn con gái nhà lành hay sao, hôn, ngươi muốn dạy hư tiểu hài tử à!
Bảo bảo ngây thơ nhìn mẫu thân nhà mình, hoàn toàn không hiểu mẫu thân mình vì cái gì mà muốn mình cười, hắn đang suy tư vấn đề rất nghiêm túc, mẫu thân mình tại sao lại muốn mình cười à?
Trương Vân Nguyệt bị vẻ mặt ngây thơ của bảo bảo làm cho trong lòng cũng mềm nhũn, a, cái nhi tử này, quả nhiên thật rất đáng yêu! ”Sao ~" Trương Vân Nguyệt không nhịn được hôn một cái lên mặt nhi tử.
Vì dường như biết mình bị trêu ghẹo tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm liền đỏ mặt ~
‘Mẫu thân, nam nữ, thụ thụ, bất thân ~" Bảo bảo nghiêm túc nhỏ giọng nói cho mẫu thân mình một câu mà lúc trước mình học được.
Hết chương 78