Hành động của mấy người Hà thái y thật ra khiến Trương Vân Nguyệt yên tâm không ít, hiện tại lỗ mũi của nàng không nhạy, vốn dĩ có thể rất dễ dàng ngửi được mùi vị là bây giờ lại thành ra một chút cũng ngửi không thấy rồi, mặc dù có ba ma ma canh giữ, nhưng là sẽ vẫn lo lắng.
Có thái y nên cuối cùng cũng yên tâm không ít.
Trương Vân Nguyệt tự mình cho đứa bé uống thuốc, sau khi đứa bé đã uống toàn bộ thuốc xuống, lúc này mới yên tâm.
Triệu Khải Hâm biết người phái đi mua thuốc đã trở về, thở phào nhẹ nhõm.
"Các ngươi mua thuốc này ở đâu?" Triệu Khải Hâm nhìn Tiền Cần đang quỳ gối trước mặt, Tiền Cần là thủ lĩnh các thế lực ngoài cung của Triệu Khải Hâm, có thể coi là một tâm phúc của Triệu Khải Hâm.
"Bên ngoài trấn Phú Lâm hai trăm dặm" Tiền Cần sau khi mua được dược liệu mới hung hăng thở phào nhẹ nhõm, hắn là không nghĩ tới An vương có thể ngoan độc đến như vậy, mua hết dược liệu ở các trấn phụ cận Bắc Uyển, khiến cho các thành trấn ở vùng phụ cận một chút dược liệu cũng không có.
Mà dược liệu ở trấn Phú Lâm cũng là bởi vì Trấn Phú Lâm có một hiệu thuốc rất lớn, Chính Dược Đường, vốn là loại thuốc kia cũng bị mua hết, nhưng là Chính Dược Đường bổ sung hàng thiếu rất nhanh, lúc bọn họ đến vừa đúng lúc người làm ở Chính Dược Đường mới bổ sung dược liệu.
Nếu là lại tới trễ chừng nửa giờ, chỉ sợ lại bị trì hoãn không mua được.
Triệu Khải Hâm nghe xong Tiền Cần bẩm báo, chân mày nhướn lên, hắn là không ngờ An vương lại có thể có nhiều tiền như vậy, thuốc kia mặc dù không đắt, nhưng là xung quanh biệt viện trong vòng hai trăm dặm loại dược liệu này toàn bộ đều bị mua hết, không phải tài lực bình thường có thể làm được.
Nhưng ngẫm lại một chút cũng là bình thường, không nói đến trên người Quý Phi có bao nhiêu tiền riêng, đến cả nhà mẹ đẻ của Quý Phi, chỉ sợ cũng không phải thật sự khoanh tay đứng nhìn, e là hành động lần này cũng có sự tham dự của nhà mẹ Quý Phi.
Người hắn an bài ở bên cạnh An vương cũng không có thấy người của An vương đi tìm kiếm thứ gì đó có lên quan đến bệnh dịch, vậy mà hiện tại những thứ quần áo dơ này lại xuất hiện trong tay An vương, nhất định là nhà mẹ của Quý Phi ra tay.
"Người nhà mẹ của Quý Thái phi gần đây có hành động gì không?" Triệu Khải Hâm hỏi người đang quỳ trên mặt đất.
"Hoàng thượng, vi thần phát hiện Mộc gia nhà mẹ của Quý Thái phi trong khoảng thời gian gần đây hoạt động rất thường xuyên, đang liên lạc với Diêu gia".
"A, chủ nhân Diêu gia đã trả lời chắc chắn cho bọn họ rồi sao?" Triệu Khải Hâm nghe được người của An vương chợt bắt đầu liên lạc với Diêu gia, mắt chợt lóe lên ánh sáng lạnh.
Ban đầu hắn ngăn trở kế hoạch nữ nhân Từ gia nữ gả vào Diêu gia, hôm nay này An vương lại vẫn không có buông tha sao?
"Chủ nhân Diêu gia không có cự tuyệt cũng không có đồng ý" Tiền Cần đối với tin tức mình lấy được cảm thấy rất là hoảng sợ, trong lòng cảm thấy lá gan của An vương và Mộc gia thật đúng là lớn, thế nhưng muốn tạo phản?
Triệu Khải Hâm nghe lời này, vẻ mặt không thay đổi, trong lòng lửa giận lại bốc cao, Diêu gia có chủ ý gì hắn sao có thể không biết? Không phải là đang còn quan sát sao? Tin cái chết của mình còn không có xác thực truyền đi, chủ nhân của Diêu gia hiện tại nếu lập tức đồng ý An vương, vậy thì đồng nghĩa với hoàn toàn lên thuyền với An vương, về sau có muốn xuống cũng không thể rồi.
Chủ nhân Diêu gia cũng không phải là ngu ngốc, đối với Hoàng đế là mình danh chánh ngôn thuận hơn nữa thi hành biện pháp chính trị coi như là sáng suốt, An vương truyền thuyết Vương Gia này, dân chúng nhất định tin tưởng vị hoàng đế là mình, mà binh lính trong quân đội chỉ sợ là càng tin tưởng vị hoàng đế là mình đây.
Đến lúc đó nếu là mình sống rất tốt, An vương muốn trở thành Hoàng đế là chuyện không thể xảy ra.
"Ta nghe nói hai thiếu gia của Diêu gia bây giờ đều muốn làm chủ nhân?" Triệu Khải Hâm lời nói mang theo ý nghĩa nghi ngờ, ánh mắt lại lạnh khiến sắc mặt Tiền Cần trắng bệch.
"Dạ, cái này tiểu nhân sẽ đi an bài"
"Đi đi" Triệu Khải Hâm nhàn nhạt nói qua phất tay khiến Tiền Cần lui ra, sau khi bên trong thư phòng chỉ còn lại một mình Triệu Khải Hâm, Triệu Khải Hâm liền gọi ám vệ đang ẩn thân chỗ tối ra.
"Chủ nhân Mộc gia rất yêu quý tiểu nhi tử của hắn? Tiểu nhi kia tử là thị thiếp sinh? Nghe nói chủ mẫu Mộc gia thế nhưng hận thấu tiểu nhi tử này. Tìm người thuyết phục Mộc gia chủ mẫu động thủ với tiểu nhi tử, nói chủ nhân Mộc gia cố ý đem Mộc gia truyền lại cho tiểu nhi kia. Dù sao Mộc gia cũng không phải là thế gia, không có nhiều quy củ như vậy, cũng không theo thứ tự, dù sao thì chủ nhân hiện tại của Mộc gia cũng chỉ là con thứ."
"Dạ"
Sau khi Ám vệ rời đi, Triệu Khải Hâm bắt đầu xử lý tấu chương.
Trong Vườn Thúy Trúc, Trương Vân Nguyệt khẩn trương nhìn bảo bảo, uống thuốc xong, rốt cuộc hạ sốt.
"Hà thái y, hoàng nhi đã hạ sốt, tiếp theo trị liệu như thế nào?" Trương Vân Nguyệt tỉnh táo nhìn Hà thái y, cũng không có bởi vì bảo bảo đã hạ sốt liền vui mừng cho là hắn bệnh tình đã tốt lắm rồi.
"Tiếp theo nên đổi một đơn thuốc, chỉ là. . . . . ."
"Chỉ là cái gì? Có phải lại thiếu thuốc hay không?" hiện tại Trương Vân Nguyệt rất sợ lại nghe đến thiếu thuốc, dù sao nếu không phải bởi vì không có thuốc, con trai nàng cũng sẽ không hôn mê nhiều ngày như vậy.
"Không đúng không đúng? Là thân thể nhị hoàng tử có chút suy yếu, thuốc này đổi về sau phải chờ nhị hoàng tử tỉnh lại ăn cơm rồi mới có thể uống thuốc phục hồi khác" Hà thái y khoát khoát tay, vội vàng nói, biệt viện này chuẩn bị dược liệu còn là rất đầy đủ, lúc trước thiếu một ít vị thuốc, hoàn toàn là bút tích của An vương.
"Vậy thì tốt, không phải thiếu thuốc là tốt rồi" Trương Vân Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Về phần thân thể suy nhược gì đó, nàng cho đây là chuyện bình thường, không có ai có thể hôn mê bốn ngày sau còn thân thể cường tráng, nhất là một đứa bé mới chỉ một hai tuổi, có thể sống được đến bây giờ đều là nhờ vào sự cố gắng chăm sóc của Trương Vân Nguyệt.
Bảy giờ sáng ngày thứ hai, Trương Vân Nguyệt sai Cúc Hoa chuẩn bị cháo trắng, ủ ấm ở trên lửa.
Theo như Hà thái y và Cổ ngự y nói, sáng sớm hôm nay bảo bảo có thể tỉnh lại.
Quả nhiên lúc bảy giờ rưỡi, người bạn nhỏ bảo bảo đã mấy ngày không có mở mắt hiện tại mắt đã mở ra lúng liếng.
"Bảo bảo tỉnh rồi, có đói bụng không?" trên mặt Trương Vân Nguyệt một chút vẻ mặt kích động cũng không có, rất là dịu dàng hỏi bảo bảo, chỉ là tay của nàng lại vô cùng run rẩy, cung nhân đứng ở sau lưng Trương Vân Nguyệt bởi vì cúi đầu nên thấy vô cùng rõ ràng.
Trong mấy ngày này chỉ sợ là Thuần sung viện nương nương vô cùng lo lắng.
Bảo bảo cau mày nhìn mẫu thân của mình, "Bảo bảo khó chịu ở đâu? Mẫu thân thổi thổi cho con?"
"Đau ~" bảo bảo uất ức nói xong, bắt đầu từ lúc hắn hiểu chuyện cũng chưa từng chịu qua như vậy, kể cả lần trước rơi xuống nước cũng không có phải chịu qua đau đớn như vậy, cả người cảm giác đau đớn làm cho tiểu tiểu hắn rất muốn khóc.
"Không đau không đau, mẫu thân xoa cho bảo bảo" Trương Vân Nguyệt bởi vì nghe đứa con nhà mình mang theo vẻ muốn khóc kêu đau một tiếng, tim nhói lên đau đớn, đối với An vương càng thêm hận không được rút gân lột da. Trương Vân Nguyệt cẩn thận ôm bảo bảo vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể nhỏ bé của hắn, hi vọng dùng loại phương pháp này có thể khiến hắn bớt đau.
Bảo bảo nằm ở trong ngực mẫu thân mình, híp mắt, khó chịu cau mày.Chỉ là cảm giác muốn khóc ngược lại bị hắn tự mình đè xuống.
"Nhị hoàng tử điện hạ, ăn chút cháo" Cúc Hoa từ lúc thấy bảo bảo tỉnh lại, không nói hai lời kiền đi phòng bếp bưng cháo trắng lên.
"Bảo bảo, ăn cơm" Trương Vân Nguyệt đỡ lấy cháo trắng từ tay Cúc Hoa, tự mình đút cho con trai.
"Bảo bảo ghét cháo trắng, không muốn ăn"
"Bảo bảo ngoan, ăn cơm xong rồi chúng ta còn phải uống thuốc, như vậy đau đau sẽ hoàn toàn bay đi" Trương Vân Nguyệt êm ái vuốt ve mặt của bảo bảo, dịu dàng nhỏ giọng khuyên.
"Thuốc rất đắng?" Bảo bảo chu mỏ, làm nũng nói. Hắn là bé ngoan, nhưng bé ngoan cũng không thích uống thuốc.
"Mẫu thân biết, nhưng không uống thuốc, đau đớn sẽ vẫn đi theo bảo bảo. Bảo bảo thích đau sao? Thuốc chỉ cần uống mấy ngày, đau sẽ thật lâu thật lâu không có thấy nữa." Trương Vân Nguyệt nói với bảo bảo.
Nàng phát hiện hôm nay sau khi bảo bảo tỉnh lại biết làm nũng rồi, trong ngày thường bảo bảo đều giống như ông cụ non (Tiểu lão đầu), động một chút là nói mẫu thân như nàng ngây thơ, đừng nói ở trong lòng nàng làm nũng, dù là nói một vài lời tương tự như làm nũng hắn cũng không làm.
Bảo bảo cau mày bắt đầu cân nhắc, giữa uống thuốc cùng ốm đau, rốt cuộc cái nào tốt hơn.
"Mẫu thân, uống thuốc" bảo bảo ngẩng đầu nhìn mẫu thân nhà mình, quyết định, uống thuốc, đau đau quá khó chịu. Hơn nữa bảo bảo đau đau mẫu thân cũng không vui, bảo bảo muốn cho mẫu thân vui."
"Tốt tốt tốt, bảo bảo là bảo bảo mà mẫu thân yêu nhất" Trương Vân Nguyệt cười, nàng cũng biết con trai của nàng là thông minh.
Bảo bảo cơm nước xong, nghỉ ngơi nửa giờ, Hà thái y bưng thuốc đã sắc đi vào.
Xuân Hoa đi theo sau lưng Hà thái y, thuốc này là thái y tự mình sắc, chằm chằm một mực nhìn vào ấm thuốc kia, khiến Xuân Hoa rất là bội phục.
"Thối thối" bảo bảo chán ghét nhìn bát thuốc trong tay Hà thái y.
"Bảo bảo ngoan, chờ đau đau khỏi rồi cũng không cần uống thuốc vừa đắng vừa hôi như thế này nữa." Trương Vân Nguyệt dịu dàng vuốt ve bảo bảo, an ủi, trong lòng đột nhiên cảm tạ ông trời, để cho mình có một con trai sớm thông minh, nếu không hiện tại nằm ở trong ngực là một đứa bé hai tuổi bình thường khác, chỉ sợ đã quậy tung trời rồi.
"Ghét ngã bệnh" một khuôn mặt nhỏ nhắn uất ức, nhìn mẫu thân mình nói ra một câu này.
"Mẫu thân cũng ghét" Trương Vân Nguyệt dịu dàng nói xong, tin tưởng trên đời không có ai không ghét ngã bệnh.
"Hoàng nhi đã thức chưa?" giọng nói từ tính của Triệu Khải Hâm đột nhiên xông vào, phá vỡ hai người bảo bảo và Trương Vân Nguyệt đang cùng chung mối thù.
"Phụ hoàng"" bảo bảo nhìn đến phụ thân đang đi vào cửa, uất ức gọi.
"Thiên nhi khó chịu ở đâu? Hà thái y mau lên bắt mạch cho Thiên nhi đi" Triệu Khải Hâm nhìn thấy con trai thế nhưng khổ sở muốn khóc, sắc mặt liền thay đổi, không nói đứa con trai này sớm thông minh sớm trưởng thành mà còn rất kiên cường, kiên cường khiến Triệu Khải Hâm hoài nghi có thật mới một tuổi hay không?
Thế nhưng con trai kiên cường như vậy bây giờ lại đang muốn khóc.
Triệu Khải Hâm hoàn toàn không có phát hiện cái kiên cường mà hắn biết bất quá cũng chỉ là ngã xuống tự mình bò dậy không có khóc mà thôi, hơn nữa nơi ngã xuống cũng đã được phủ một tầng thảm lông cừu thật dầy, căn bản là té không đau, sao có thể giống như lần này, cả người đều đang đau đớn.
Hà thái y vội vàng tiến lên chẩn bệnh, "Khởi bẩm hoàng thượng, nhị hoàng tử điện hạ hiện tại cả người khó chịu, đây là phản ứng bình thường của bệnh dịch, bệnh dịch gian nan nhất đúng là phát sốt và toàn thân đau đớn thế này. Phát sốt nhị hoàng tử điện hạ đã vượt qua rồi, hiện tại đây là cả người đau đớn. . . . . ."
"Cả người đau đớn là có chuyện gì xảy ra?" Trương Vân Nguyệt khẩn trương hỏi Hà thái y, hay là chính là cái nàng đang nghĩ.
"Khởi bẩm Thuần sung viện nương nương. . . . . ."
"Hoàng hậu nương nương giá lâm?" Trả lời của Hà thái y bị lời xướng bên ngoài cắt đứt.