"Mẫu phi, có lẽ cũng không cần tới cái bệnh đậu mùa này đâu ?"
"Thế nào? Ngươi thương hại hắn?" Quý Thái phi mở mắt, ánh mắt bén nhọn.
"Ha ha, mẫu phi người đang nói gì chuyện cười đấy à? Sao ta lại đi thương hại hắn được chứ? Chỉ là hiện tại trong biệt viện lại có không ít người của chúng ta, còn có cái bệnh đậu mùa này có khi so với cái bệnh dịch kia còn nghiêm trọng hơn nhiều, hiện tại bệnh dịch này mặc dù cũng có lây lan, nhưng chỉ cần thân thể khẻo mạnh một chút thì không có chuyện gì, nhưng bệnh đậu mùa này, cũng không phải thân thể tốt là có thể vượt qua được, hơn nữa, mẫu phi, có phải người đã quên hay không, hai chúng ta cũng chưa từng bị bệnh đậu mùa? Nếu sơ sót một cái thì. . . . . . Dù sao biệt viện này cách Kính Thành cũng không phải rất xa." An vương bất đắc dĩ nói với mẫu phi của mình, đối với tâm tư của mẫu phi hắn biết rõ, chỉ là chuyện này rõ ràng là không thể không tính toán cẩn thận không phải sao?
Sau một lúc "Con ta yên tâm, trước mặt mẫu phi sẽ không truyền bệnh đậu mùa tới biệt viện, đợi đến khi Hoàng đế vừa chết, ta sẽ cho người đi phóng hỏa đốt cái biệt viện này đi, đến lúc đó liền nói hoàng thượng trước khi lâm chung ra lệnh, cứ để cho người ở trong viện chôn theo với hắn, còn có thể thuận tiện phá hoại danh tiếng của hoàng đế." Quý Thái phi nhàn nhạt nói xong, đắc ý mang vẻ mặt không chấp nhận thất bại.
An vương suy nghĩ một chút cảm giác thấy mưu kế của mẫu phi mình mặc dù có vài điểm không thõa đáng lắm, nhưng nếu như có hiệu quả thì sẽ cực kỳ tốt.
An vương hoàn toàn không suy nghĩ đến chuyện, nếu tất cả mọi người đều chết thì ngươi có thể phá hoại thanh danh của hắn như thế nào? Đến lúc đó chỉ sợ không chỉ không thể làm cho người đọc sách trong thiên hạ cảm thấy ngươi xứng đáng lên kế vị, ngược lại còn cảm thấy ngươi không phải người khoan dung độ lượng, một người sống lại đi so đo với người vừa mới chết.
Quý Thái phi rất nhanh phân phó xuống, mà hành động của An vương rất nhanh truyền vào biệt viện, nhưng hiện tại Triệu Khải Hâm đang hôn mê, căn bản cũng không có biện pháp phân công hành động, mà rất dễ nhận thấy nhóm ám vệ cũng không nguyện ý nghe theo lời nói của hoàng hậu trong hậu cung, dù sao hoàng hậu cũng không được xem là chân chánh một lòng với hoàng thượng.
Nhóm ám vệ cũng không mong muốn mình bị bại lộ.
Vương Kỳ cùng Ngụy Đình hai người thương lượng một phen, cuối cùng quyết định đem chuyện này báo cáo cho Trương Vân Nguyệt.
Nguyên nhân là bởi vì Trương Vân Nguyệt là mẫu phi của nhị hoàng tử, nếu như hoàng thượng thật sự không thể qua khỏi, như vậy người sẽ thừa kế ngôi vị hoàng đế chính là nhị hoàng tử, đây là chiếu thư truyền ngôi mà Triệu Khải Hâm trước lúc phát hiện mình rất có thể dính vào bệnh dịch viết xuống.
Trong tương lai nếu quả thật Triệu Khải Hâm ra đi, như vậy trước lúc nhị hoàng tử trưởng thành, tất cả mọi chuyện của ám vệ điều phải nhờ vào Trương Vân Nguyệt giải quyết.
Vốn là ám vệ muốn đi tìm Thái hậu, nhưng ngại vì hiện tại Thái hậu lớn tuổi, tinh lực có hạn hơn nữa gần đây có một khoản thời gian thân thể Thái hậu cũng không tốt lắm, bây giờ nếu để cho Thái hậu vốn thân thể không tốt cuối cùng lại dính vào bệnh dịch, vậy thì được không bù nổi mất.
"Ngươi nói là An vương chuẩn bị đưa vết máu của bệnh đậu mùa vào trong biệt viện?, " Trương Vân Nguyệt nghe xong lời nói của Vương Kỳ, khiếp sợ từ trên ghế đứng lên, không cách nào bình tĩnh lại được.
Bệnh đậu mùa, bệnh đậu mùa a, bệnh kia ở cổ đại là một bệnh đoạt tính mạng cực kỳ nguy hiểm.
"Đúng rồi, bệnh đậu mùa, " Đột nhiên Trương Vân Nguyệt nghĩ đến nhưng sách đã học còn có trong mấy quyển tiểu thuyết trước kia có nói về bệnh đậu mùa.
"Vương tổng quản, những chuyện sắp tới sẽ rất quan trọng, ta nhớ ngài nói nhất định sẽ giúp ta, có đúng hay không? " Trương Vân Nguyệt nghiêm túc nghiêm túc hỏi Vương Kỳ, hiện tại nàng không còn quản được chuyện tương lai sau khi Triệu Khải Hâm tỉnh lại có thể hoài nghi nàng làm sao biết chuyện bệnh đậu mùa này hay không, chuyện mà hiện tại nàng muốn làm chính là đem bệnh đậu mùa này dẫn đi ra.
Vết máu bệnh đậu mùa a, bởi vì chuyện lần này có liên quan đến vị hoàng đế Triệu Khải Hâm này cho nên bị người ta phát hiện trước, nhưng nếu như nữ nhân hậu cung lại dùng cái chiêu này đối phó với con trai của nàng, vậy. . . . . .
"Nương nương xin mời ngài nói." Vương Kỳ cung kính nói.
Chuyện về ám vệ Vương Kỳ giữ bí mật hết sức cặn kẽ, hắn chỉ tiết lộ tin tức cho một mình Trương Vân Nguyệt thôi.
"Vương tổng quản, ta cảm thấy được hình như An vương rất thích hướng chỗ ở của hoàng thượng để một chút vật bẩn, ngài nói chúng ta vẫn luôn đứng thế bị động thanh trừ những thứ vật bẩn này có phải có chút quá mức yếu thế rồi hay không? Thân thể Hoàng thượng là Chân Long Thiên Tử với lại Long Uy không phải để cho người ta tới mạo phạm như vậy, ta thấy nếu An vương cùng Quý Thái phi thích vết máu của bệnh đậu mùa này như vậy, không bằng ngài cũng đưa cho bọn họ một chút?" Trương Vân Nguyệt thật bình tĩnh nói khi nói xong rồi nàng lại nghĩ tới chuyện phương pháp giải quyết về sau lại nói: "Mới vừa rồi lúc tổng quản nói đến bệnh đậu mùa, ta đột nhiên lại nhớ đến chuyện đã từng đọc một quyển du ký viết về bệnh đậu mùa, sách có viết đến chuyện dùng bệnh đậu mùa để chế thuốc phòng bệnh đậu mùa, lúc đó thì cảm thấy đây là lời nói vô căn cứ, nhưng mà đến bây giờ đột nhiên cảm thấy tìm người thử một chút cũng không sai, nếu chuyện này là thật, vậy thì cũng coi như là một cái công đức rồi."
Vương Kỳ nghe xong lời nói của Trương Vân Nguyệt trong lòng khá là khiếp sợ, hắn thật sự không nghĩ đến một Thuần sung viện thường ngày không lạnh không nóng an an ổn ổn thế nhưng lại trực tiếp làm cho hắn cứng họng không biết nói gì, nhưng bệnh đậu mùa này. . . . . .
"Nương nương ngài cảm thấy chuyện bệnh đậu mùa này là thật?" Vương Kỳ trong lòng rất hoài nghi, nếu đây không phải là thật, chuyện thí nghiệm này là sẽ chết người, đến lúc đó nếu để cho người khác biết, chỉ sợ sẽ nói hoàng thượng tàn bạo.
"Vương tổng quản, ta nhớ được trong thiên lao có rất nhiều tử tù? Sử dụng nhưng người đó để làm thí nghiệm là được rồi." Trương Vân Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt vô cùng nghi hoặc của Vương Kỳ, hiển nhiên không hiểu sự lo lắng của hắn là từ đâu tới.
Huống chi nàng lại thật sự biết bệnh đậu mùa đúng là có thể phòng bệnh đậu mùa, với lại những tử tù đáng chết đó khi đem làm thí nghiệm mà chết thì cũng như nhau.
Trước đó Vương Kỳ cũng không nghĩ tới chuyện có thể dùng tử tù làm thí nghiệm, hôm nay nghe Trương Vân Nguyệt chỉ điểm thì nhất thời như được khai thông tư tưởng. Tính toán lần này của An vương là thất bại, nhưng không chừng sau khi bọn họ phản ứng kịp có thể lại tiếp tục tính toán hay không.
Còn phải sớm một chút đem vết máu của bệnh đậu mùa đưa vào trong phủ của An vương mới tốt, nếu là Quý Thái phi cùng An vương cùng nhau nhiễm vào bệnh đậu mùa, vậy cũng tốt, trong lòng Vương Kỳ không khỏi mong đợi mà nghĩ.
Đối với ý nghĩ trong lòng Vương Kỳ Trương Vân Nguyệt hoàn toàn không biết, bây giờ cái nàng muốn chính là làm thế nào để vị hoàng đế Triệu Khải Hâm này sớm một chút tỉnh lại, tình huống bên ngoài, Nha Nha , Triệu Khải Hâm cũng đã hôn mê bất tỉnh rồi, nhưng những người đó cũng không nguyện ý chờ đợi, cứ quyết tâm muốn hắn chết như vậy, cái này cũng chẳng khác gì là muốn Trương Vân Nguyệt nàng chết đi.
Không có lý nào mà khi Triệu Khải Hâm chết một người mẹ ruột con trai của Triệu Khải Hâm như nàng lại còn có thể sống, rồi để cho mẹ con các nàng có cơ hội đoạt lại ngôi vị hoàng đế sao?
Trương Vân Nguyệt cẩn thận chăm sóc Triệu Khải Hâm, sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường nhưng khuôn mặt tuấn mỹ thẹn thùng đôi môi lại lộ ra đỏ ửng lạ thường, đột nhiên phát hiện cho tới bây giờ mình cũng chưa lần nào nghiêm túc nhìn kỹ qua người đàn ông này.
Dù nàng đã vì người đàn ông này mà sanh một đứa con trai, nàng cũng không có nhớ rõ ràng qua khuôn mặt của hắn.
Ngoại trừ chuyện khác biệt bên ngoài về mặt thân phận, thì cả người Triệu Khải Hâm lúc tỉnh uy nghiêm cũng rất lớn, trước khi Trương Vân Nguyệt nàng xuyên qua cũng chỉ là một người bình thường không thể bình thường hơn nữa, khi đối mặt với một người có địa vị cao khí thế vương giả nồng đậm, trong lòng nàng coi như đối với cái người Hoàng đế có thân phận đặc thù này không những không có quá nhiều ấn tượng, lại còn không khỏi sinh lòng kính sợ.
Tất nhiên không dám tùy ý ngẩng đầu nhìn người, huống chi số lần Hoàng đế thấy nàng thật sự không nhiều lắm, cũng làm cho nàng có thói quen không thích tiếp xúc với hoàng đế uy thế.
"Thật không nghĩ tới dáng dấp của Hoàng đế cũng thực không tồi." Trương Vân Nguyệt đem mặt của Triệu Khải Hâm nghiêm túc nghiên cứu một lần rồi nói ra, trong lòng cảm giác mình coi như cũng không lỗ vốn.
Đó là gương mặt tuấn mỹ khác thường, trong não Trương Vân Nguyệt cố gắng tìm tòi một phen những từ ngữ để hình dung mặt mũi nam nhân này, cũng chỉ nghĩ tới được vài câu của mấy nhà nho, mi mục như họa, mũi như huyền đảm. . . . . .
‘ Thì ra là từ như để miêu tả người khác của mình lại thiếu thốn như vậy a. . . . . . ’ Trương Vân Nguyệt phát hiện mình không nghĩ ra được thành ngữ nào để hình dung được đôi môi của Triệu Khải Hâm, nàng chỉ nhìn chằm chằm đôi môi, chỉ cảm thấy đôi môi kia rất mê người, làm cho nàng rất muốn nhào tới cắn hai cái.
"Choáng nha, chẳng lẽ cô nương mình thật ra lại là như vậy?" Trương Vân Nguyệt không khỏi thầm nói.
Nói xong Trương Vân Nguyệt liền tự mình dùng lực lắc đầu hủy bỏ suy đoán của mình, thật ra kiếp thế giới đầy rẩy minh tinh anh tuấn như thế này nàng cũng không phải là chưa từng thấy qua mỹ nam, mà lúc đó khi nhìn thấy những người rõ ràng mê người đó cũng không đến mức có cảm giác muốn nhào tới cắn một cái mà sao . . . . . .
Trương Vân Nguyệt mới nghĩ tới đây cũng đã trợn tròn mắt, nàng phát hiện hình như mình xảy ra vấn đề. . . . . . Không đúng ? Cô nương này. Đây chính là Hoàng đế a, ngựa đực lớn nhất cổ đại a, lúc trước nhiều thiếu nữ thanh xuân theo đuổi cũng không đạt được nữa là, chỉ mới đến cổ đại thôi mà thế nào lại sắp giống một cổ nhân mất rồi? Không đúng ? Cảm giác này sao lại quái dị như vậy?
Nàng cũng không phải thuộc tiếp người vừa thấy đã yêu à? Nếu nói lâu ngày sinh tình thì càng không phải, tình cảm này rốt cuộc là từ đâu tới đây? Trương Vân Nguyệt trợn tròn mắt, nàng thật sự là không muốn hiểu a, cái tình cảm kỳ lạ này không biết từ chổ nào mà xuất hiện vậy không biết?
Trong khi đang tự hỏi mình nguyên nhân từ đâu mà có tình cảm với Triệu Khải Hâm thì lại không để ý chuyện mình không chút do dự đã lựa chọn mình có tình cảm đối với Triệu Khải Hâm, cũng là rất dễ nhận thấy trong nội tâm tự nàng cảm thấy không muốn thừa nhận như vậy, nhưng đầu óc của nàng hiển nhiên không chỉ huy được nội tâm của nàng. . . . . . ( đúng là, không phải chỉ cần phủ nhận sẽ biến thành không phải)
Cho nên, Trương Vân Nguyệt cố gắng cho rằng bây giờ đối với Triệu Khải Hâm nhiều nhất thì cũng chỉ là cảm mến hơn chút . . . . . . Một chút mà thôi. . . . . .
Trương Vân Nguyệt nỗ lực uốn nắn thế giới nội tâm chính mình, nhưng mà thế giới nội tâm vốn dĩ rất mạnh mẽ, lý trí không cách nào, chỉ có thể uất uất ức ức không nhìn hắn.
"Ngươi đang nghĩ cái gì?" Triệu Khải Hâm vừa mở mắt thì chính là nhìn thấy một gương mặt rối rắm, cũng không biết Trương Vân Nguyệt đang suy nghĩ gì. Nhìn thấy Trương Vân Nguyệt Triệu Khải Hâm ngược lại lại có chút bất ngờ, không phải bất ngờ chuyện Trương Vân Nguyệt bị tính kế, mà là bất ngờ chuyện Trương Vân Nguyệt thế nhưng lại ngoan ngoãn phục dịch ở bên mình.
Tình cảnh trong phòng, trừ Ngụy Đình cách đó không xa, cũng chỉ có Trương Vân Nguyệt ngồi ở mép giường, hiển nhiên những người trong cung khác cũng không muốn hầu hạ cái vị hoàng đế ‘ sắp chết ’ như hắn đây.
"Hoàng thượng, ngài đã tỉnh rồi, thật sự là quá tốt, " Trương Vân Nguyệt không trả lời thẳng vấn đề của Triệu Khải Hâm, khi Triệu Khải Hâm mở mắt lập tức vui mừng từ trên mặt đất nhảy dựng lên, tỉnh lại chứng tỏ thân thể của hắn đã chống cự được giai đoạn phát sốt nguy hiểm nhất, hiện tại mặc dù vẫn chưa có hoàn toàn hạ sốt, nhưng đã tốt hơn rất nhiều,
"Tiểu nhân đi mời thái y" Ngụy Đình thấy Hoàng thượng tỉnh, trong lòng kích động, hoàng thượng người tâm phúc của bọn họ tỉnh rồi, thì cũng không cần lo lắng bị An vương tính toán, ngày liền hạnh phúc, (. . . . . . )
"Ngụy tổng quản chờ một chút, " Trương Vân Nguyệt khẩn trương gọi Ngụy Đình lại.
"Sung viện nương nương?" Ngụy Đình nghi ngờ nhìn Trương Vân Nguyệt, ánh mắt tràn đầy hoài nghi, chẳng lẽ nàng muốn kéo dài thời gian hại chết hoàng thượng khiến nhị hoàng tử lên ngôi vị hoàng đế hay sao?
"Ngụy tổng quản, ngài đi ra ngoài xin các vị thái y lúc này chú ý không nên đem tin tức hoàng thượng đã tỉnh tiết lộ ra ngoài, tránh cho. . . . . ." Trương Vân Nguyệt không có chú ý tới ánh mắt hoài nghi của Ngụy Đình, chỉ là đem băn khoăn của chính mình nói ra.