Độc Chiếm Quân Sủng, Hoàng Hậu Không Dễ Chọc

Chương 96: Chương 96




Trương Vân Nguyệt buồn cười nhìn hai cha con nhà kia, không phải là dược thiện sao? Nàng làm dược thiện mùi vị rất tốt có được hay không? Từng người một phải dùng tới vẻ mặt sợ hãi này ứng đối nàng sao?

"Hoàng thượng, thiếp thân làm dược thiện mùi vị thật rất kém cỏi sao?" Trương Vân Nguyệt uất ức nhìn Triệu Khải Hâm, rất có ý ngươi mà nói đúng là ta liền khóc cho ngươi xem.

Triệu Khải Hâm nhìn Trương Vân Nguyệt, đột nhiên cảm thấy Trương Vân Nguyệt này làm sao lại không sợ mình đây? Lại vẫn dùng vẻ mặt này dùng uy hiếp mình đây?

"Lần sau đổi loại khác. Ngày ngày ăn cùng một loại, còn một ngày ba bữa cũng ăn một loại này, trẫm chán ăn rồi." Triệu Khải Hâm rất nghiêm túc nói cho Trương Vân Nguyệt, chính mình ăn đến chán ngấy rồi.

Trương Vân Nguyệt nghe Triệu Khải Hâm nói, khóe miệng nhếch lên cười: "Hoàng thượng, thiếp thân cho là ngài còn có thể nhịn được một thời gian nữa cơ, kết quả mới mấy ngày mà thôi."

Dáng vẻ hả hê này rõ ràng nói cho Triệu Khải Hâm, nàng là cố ý, cố ý.

Mặt Triệu Khải Hâm đầy vạch đen rồi, hắn bây giờ đã xác định Trương Vân Nguyệt là thật không sợ mình. "Lá gan không nhỏ."

"Hoàng thượng nói sai rồi a, thiếp thân lá gan rất nhỏ nha. Chỉ là hoàng thượng vẫn chưa nói đổi, cho nên thiếp thân để cho tiện vẫn làm cùng một loại rồi." Trương Vân Nguyệt mặt uất ức hướng Triệu Khải Hâm, đó là ý nói, ngươi không phải nói cho ta ý tứ của ngươi, ta lại nghĩ ngươi rất ưa thích, khiến trán Triệu Khải Hâm nhảy lên.

"Được rồi, cái cháo gà này thì cho ngươi uống, hiện tại đi chuẩn bị dược thiện khác." Triệu Khải Hâm bình tĩnh phân phó nói.

"Hoàng thượng, ngài là chuẩn bị làm cho người ta biết tin tức ngài đã tỉnh sao?" Trương Vân Nguyệt bình tĩnh hỏi.

"Không sai, hiện tại An vương đã biết người trong cung có rất nhiều đều là người của tiền triều rồi, hắn bây giờ đã bắt đầu hành động, ta nếu như vẫn hôn mê, thế nào phối hợp hành động của hắn đây?" Triệu Khải Hâm cười ha hả nói.

Trương Vân Nguyệt bĩu môi: "Rõ ràng là lợi dụng mà." Âm thanh này của Trương Vân Nguyệt rất nhỏ giọng, trừ chính nàng cũng chỉ có Triệu Khải Hâm nghe được, Triệu Khải Hâm ngẩng đầu nhìn nàng một cái không nói gì.

Sau bữa tối.

Triệu Khải Hâm đang xử lý tấu chương, đột nhiên liền nhớ lại bữa tối lúc Trương Vân Nguyệt biểu hiện.

"Vương Kỳ, ngươi nói lá gan Trương Vân Nguyệt có phải hay không càng lúc càng lớn?"

Vương Kỳ vốn là đang cúi đầu giả bộ cọc gỗ, đột nhiên nghe thấy lời nói rất cao của Triệu Khải Hâm thật nhanh ngẩng đầu, nhìn Triệu Khải Hâm một cái: "Hoàng thượng, Thuần sung viện nương nương lá gan là trở nên lớn."

"Ưmh, ngươi nói ta là không phải nên làm chút gì để cho lá gan của nàng nhỏ đi một chút?" Triệu Khải Hâm trầm ngâm nói.

Vương Kỳ không nói, cúi đầu, chết cũng không mở miệng.

Triệu Khải Hâm ngẩng đầu liếc Vương Kỳ một cái, hắn thấy một dáng vẻ không có nghe được, không thú vị cúi đầu tiếp tục xử lý chính vụ.

Vương Kỳ thấy chủ tử nhà mình tiếp tục xử lý chuyện, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Mẹ châm chọc, vạn tuế ngài rõ ràng cứ vui vẻ ở kia, đừng bảo là dáng vẻ vô cùng miễn cưỡng có được hay không? Rất dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm à? .

Vương Kỳ vẫn đi theo bên cạnh Triệu Khải Hâm, hắn vô cùng rõ ràng, chủ tử nhà mình lúc đầu đối với Trương Vân Nguyệt là không có cảm giác gì đặc biệt, dù sao cung nữ bò lên giường cái gì, cũng không phải là chưa từng có, chỉ là sau lại biết nàng là bị tính kế, cũng không còn cảm giác quá lớn, chỉ cảm thấy cô nương này cũng là đáng thương.

Chỉ là sau lại dười một loạt sự tình xảy ra, khiến Hoàng đế đối với Trương thị có ấn tượng không tính là nhạt nhẽo, mà khi đứa bé ra đời, hơn nữa sau khi biểu lộ ra sự thông tuệ, hoàng thượng mới xem như đối với nàng để ý, mà chuyện chăm sóc lần này, coi như nàng là bị tính kế mà tới, nhưng trong quá trình nàng đang chăm sóc hắn, thái độ nghiêm túc cẩn thận tỉ mỉ, còn có biểu hiện tiếp theo cùng Hoàng đế chung đụng, rốt cuộc lại để cho chính nàng ở bên trong lòng Triệu Khải Hâm chiếm cứ một vị trí đặc biệt.

Vương Kỳ thấy Trương Vân Nguyệt từng bước, từng bước đi vào trong lòng của chủ tử nhà mình như vậy, đối với nữ nhâ Trương Vân Nguyệt này rất là bội phục. Hắn biết rõ, nữ nhân này ra mặt rồi.

Tình huống bên trong thư phòngTrương Vân Nguyệt không biết, Trương Vân Nguyệt mang theo bảo bảo trở lại phòng, rửa mặt xong mẹ con hai người liền lên giường đi ngủ đây.

"Mẫu thân, con còn muốn luyện chữ đấy." Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm rất không hiểu mẫu thân mình sáng sớm như vậy lại để cho chính mình tự đi ngủ là vì cái gì? Trước không phải đều có luyện chữ sao?

"Bảo bảo a, con trước ngủ đi, sáng sớm ngày mai, điểm tâm xong tới luyện chữ cũng được." Trương Vân Nguyệt vuốt trán con trai, dụ dỗ nói.

Trương Vân Nguyệt có một loại cảm giác tối hôm nay sẽ không yên bình, Triệu Khải Hâm mới vừa đột nhiên liền quyết định đem tin tức chính mình đã khỏi bệnh truyền đi cũng rất kỳ quái, buổi sáng lúc còn nói tin tức này muốn hai ngày nữa mới truyền đi mà, kết quả buổi tối lại đột nhiên thay đổi chủ ý?

Hơn nữa nàng phát hiện bên trong Xuâ Hòa viên đột nhiên nhiều hơn rất nhiều thị vệ, điều này làm cho Trương Vân Nguyệt đột nhiên hiện lên đoạn lúc trước đang nói chuyện thích khách, liền nghĩ An vương sẽ phái thích khách vào biệt viện ám sát, thế nhưng mấy ngày trôi qua vẫn không có gặp đến nếu nói thích khách, khiến Trương Vân Nguyệt cơ hồ quên có một sự việc này rồi.

Hôm nay Xuân Hòa viên đột nhiên nhiều hơn rất nhiều thị vệ, Trương Vân Nguyệt cũng biết nhất định là An vương bên kia lại có hành động.

Trương Vân Nguyệt quyết định muốn con trai ngủ trước, tránh cho nửa đêm bị đánh thức không có giấc ngủ.

Trương Vân Nguyệt cùng bảo bảo hai người đang ngủ, Triệu Khải Hâm đột nhiên đã tới rồi.

Đối với Triệu Khải Hâm đến, Trương Vân Nguyệt cảm thấy có chút kinh ngạc: "Hoàng thượng, ngài tối nay muốn ngủ ở chỗ thiếp thân?". "Ừ." Triệu Khải Hâm ứng tiếng liền tự động tự cởi áo khoác, mặc áo lót nằm ở bên cạnh bảo bảo.

Trương Vân Nguyệt thấy động tác Triệu Khải Hâm rất lưu loát, nháy nháy mắt, không nói nằm xuống chỉ chốc lát liền tiến vào mộng đẹp.

Ngược lại Triệu Khải Hâm lại ngủ không được, hắn tới lúc này vì nghĩ Trương Vân Nguyệt sẽ khẩn trương, biết sợ sẽ hốt hoảng, nếu không có nghĩ đến người sẽ như thế trấn định, hơn nữa còn ngủ rất say sưa ngọt...

"Tỉnh. Ái phi mau tỉnh lại."

Trương Vân Nguyệt ngủ mơ mơ màng màng đột nhiên nghe được có người kêu mình ái phi, trong đầu đột nhiên toát ra nghi vấn, người này là người nào a? Hơn nửa đêm, chẳng lẽ không biết quấy nhiễu hắn ngủ là muốn bị thiên lôi đánh sao?

Mơ mơ màng màng mở mắt, gian phòng tối đen, mơ hồ quay đầu hướng ra tiếng người, chớp chớp ánh mắt không có tiêu cự.

"Hoàng thượng?" Hoàng đế này có phải hay không choáng váng à? Hơn nửa đêm không ngủ được cũng không để cho người ta ngủ, tính làm chuyện gì đây?

"Ái phi, đến trò chuyện với trẫm." Triệu Khải Hâm hoàn toàn không có cảm giác mình đem người từ nơi Chu công đó kéo tới có cái gì không đúng, chuyện rất đương nhiên là làm cho người ta bồi mình nói chuyện.

"Hoàng thượng a, ngài là không phải hay không thật khẩn trương à?" Trương Vân Nguyệt im lặng nhìn nam nhân kia, tên khốn kiếp này, mình không ngủ thế nhưng cũng không để cho nàng ngủ? Không phải rất vô sỉ phải hay không?

"Thế nào, ái phi không muốn bồi trẫm nói chuyện?" Triệu Khải Hâm tự nhiên nghe được lời nói không kiên nhẫn của Trương Vân Nguyệt, bình tĩnh hỏi ngược lại, hắn biết rõ Trương Vân Nguyệt chắc chắn sẽ không trả lời đúng vậy.

"Hoàng thượng ngài nói đùa đâu rồi, thiếp thân có thể bồi hoàng thượng ngài nói chuyện, là vinh hạnh của thiếp thân, thiếp thân làm sao sẽ không muốn chứ?" Nếu ngươi phải không phải Hoàng đế, ai còn hơn nửa đêm cùng ngươi nói chuyện phiếm à? Sớm một cước nha tử đạp bay ngươi điểu. Trương Vân Nguyệt trong nội tâm tiểu nhân nóng nảy đấm đất, giấc ngủ không đủ chính là tích cáu kỉnh.

"Ái phi thời điểm nào vào cung vậy?" Triệu Khải Hâm nằm ở trên giường hướng Trương Vân Nguyệt hỏi, đối với Trương Vân Nguyệt, trên mặt có chút vặn vẹo, nụ cười cảm thấy rất là mới lạ. Trương Vân Nguyệt không nhìn đến hắn, cũng không đại biểu hắn cũng không nhìn đến nàng, hắn là người tập võ, năng lực nhìn ban đêm cũng không tệ lắm, nên thái độ của Trương Vân Nguyệt đối với hắn tới gặp còn là chuyện rất dễ dàng.

Trương Vân Nguyệt cũng không biết vẻ mặt mình bây giờ bị Triệu Khải Hâm thấy rõ ràng, chỉ là tỏ vẻ không nói gì, Triệu Khải Hâm quá nhàm chán.

Nhưng mà đối với Triệu Khải Hâm, vấn đề của nàng còn là không làm được không nhìn, vì vậy liền bắt đầu tìm tòi thân thể này trong trí nhớ, cuối cùng là để cho nàng tìm thấy thân thể này trong trí nhớ, được sắp xếp ở mọi xó xỉnh vào cung của trí nhớ.

Chỉ là trong trí nhớ kia, Trương Vân Nguyệt thật lòng cảm thấy trí nhớ kia thật sự là tuyệt đối không tốt đẹp.

"Thiếp thân lúc tám tuổi bị người trong nhà bán vào cung ."

Triệu Khải Hâm thật ra là có phái người đi thăm dò qua tình huống trong nhà Trương Vân Nguyệt, chỉ là tra được kết quả khiến Triệu Khải Hâm rất khinh thường.

"Nàng có hay không hận qua họ?" Triệu Khải Hâm thật tò mò, đối mặt người nhà như vậy, ở trong lòng Trương Vân Nguyệt có hay không có hận qua.

"Hoàng thượng, thiếp thân không thể nào đi hận bọn hắn." Trương Vân Nguyệt lắc đầu một cái thản nhiên nói.

"Không thể nào đi hận? Vì sao?" Triệu Khải Hâm tò mò, hận chính là hận, không hận chính là không hận, làm sao lại không thể nào đi hận hay sao?

"Khi ngài đem những người khác bỏ đi cuộc sống, hơn nữa khi sự hiện hữu của bọn hắn đối với ngài không hề ảnh hưởng, nếu nói hận thì có từ đâu tới đây?" Trương Vân Nguyệt bày tỏ, những người này cũng là người đi đường, nàng không có cần thiết đi hận. Chỉ là cái thời điểm này nàng còn không biết, một ít người đang biết nàng thành phi tử của Hoàng đế hơn nữa vì Hoàng đế sinh một đứa con trai, sau lại lần nữa tính toán chiếm hữu nàng. Dĩ nhiên đây là nói sau.

Triệu Khải Hâm suy nghĩ một chút, cuộc sống toàn gia kia rồi hướng so cuộc sống Trương Vân Nguyệt hôm nay, đột nhiên hiểu, nguyên nhân nàng không thể nào đi hận.

"Nàng nói một chút, ban đầu vì sao bọn họ là quyết định bán nàng?" Triệu Khải Hâm hỏi lần nữa.

"trong nhà thiếp thân là tứ nữ nhi. Phía trên có ba tỷ tỷ, phía dưới có hai muội muội. Thiếp thân bị bán trước, thiếp thân tổng cộng có năm tỷ muội, ba huynh trưởng. Về phần thiếp thân bán đi, sau này vẫn còn hay không có đệ muội tiếp tục ra đời, thiếp thân cũng không biết.

Kia thiếp thân phía trên có ba tỷ tỷ, đại tỷ cùng Nhị tỷ khi lúc đó tuổi tương đối lớn, có thể trợ giúp trong nhà làm việc, Tam tỷ bởi vì cùng nhị ca quan hệ thì tốt hơn, cho nên nhị ca không đồng ý bán nàng. Vì vậy nàng liền được lưu lại. Về phần phía sau hai muội muội, tuổi quá nhỏ.

Thiếp thân cùng ba ca ca quan hệ cũng không tốt, thiếp thân tính khí tương đối nóng, sẽ cùng nhị ca Tam ca đánh nhau, vốn là mẹ thiếp thân là chuẩn bị đem thiếp thân được kỹ viện mua đi, chỉ là sau lại nghe nói trong cung mua cung nữ, hơn nữa tiền cho so kỹ viện bên kia nhiều ba đồng tiền, vì vậy thiếp thân liền bị bán vào cung rồi.

THiếp thân nhớ khi lúc biết được thiếp thân nếu bị bán, thiếp thân cùng Ca Ca Tỷ Tỷ bọn muội muội thật vui mừng, dùng lời của các nàng nói đúng là, rốt cuộc có thể tiết kiệm dưới thiếp thân tiền cơm cho các nàng mua thịt ăn." Trương Vân Nguyệt đối với cái đoạn trí nhớ màu xám tro bị đặt trong xó xỉnh này cũng cảm thấy một trận đau lòng, cha mẹ huynh đệ tỷ muội của thân thể này, tất cả đều là khốn kiếp a.

Triệu Khải Hâm nghe xong Trương Vân Nguyệt nói, trong lòng cũng không biết là cái cảm giác gì, hắn là không nghĩ tới Trương Vân Nguyệt ban đầu thế nhưng kém chút bị bán vào cái loại địa phương đó đi. Há mồm muốn nói chút gì an ủi một chút Trương Vân Nguyệt, đáng tiếc. . . . . .

"Đụng." "Có thích khách." Một tiếng tiếng kêu chói tai phá vỡ đêm biệt viện yên tĩnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.