Độc Chiếm Thiều Hoa

Chương 13: Chương 13




Người học võ đa số thô tráng, nhưng tay hắn vươn ra, ngón tay rất dài, khớp xương rõ ràng, lại lộ ra sức mạnh, sợi tơ ngũ sắc kia kẹp ở ngón giữa, châu quang tựa như đều trở nên óng ánh ướt át, có mỹ cảm diệu kỳ.

Đỗ Nhược liếc nhìn, thật ra cũng không kinh ngạc với lời nói của hắn, bởi vì lần đầu tiên nàng tặng dây trường mệnh cho hắn, chính là nàng đeo cho hắn, khi đó hắn cũng không vui, để ở trong tay áo xoay người muốn đi, lại bị nàng bắt lấy ống tay áo.

Vẻ mặt thiếu niên bất đắc dĩ rõ mồn một trước mắt.

Nàng bỗng nhiên muốn biết một chuyện, hỏi hắn: “Cái trước kia ta đưa cho ngươi có còn không?”

Cái kia mộc mạc hơn nhiều, không rực rỡ chút nào, nhưng hắn cũng không thích, cảm thấy thứ này mang trên tay là dư thừa, nhưng về sau hắn đi Tương Dương vẫn để ở bên người, hiện tại đã rất cũ. Dù sao loại vật như dây trường mệnh này, tiết Đoan Ngọ mỗi năm đều có, vốn nên mỗi năm đổi mới một lần.

Nhưng về sau nàng không đưa cho hắn nữa.

Hạ Huyền thản nhiên nói: “Có lẽ còn.”

Rất ít nghe được lời nói hàm hồ từ trong miệng hắn, một là một, hai là hai, vậy mà hắn nói có lẽ, Đỗ Nhược nghĩ thầm, đại khái là không cố ý ném đi, nếu không hắn nhất định sẽ nói mất rồi, cũng không phải thứ gì quá nhỏ chẳng biết rơi ở chỗ nào? Chẳng qua vật cũ của ba năm trước rồi, còn có thể trông chờ hắn giữ lại sao?

Hắn lại không giống nàng.

Nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng lại có chút ưu thương nhàn nhạt, rốt cuộc là chuyện đã qua, nhớ tới lúc đó thật giống như một hồi mộng, cho nên nàng thích những vật cũ, chỉ có chúng nó mới không thay đổi, ghi lại chuyện đã qua, đều khiến nó rõ ràng như vậy.

Nàng cúi đầu, lấy dây trường mệnh từ đầu ngón tay hắn, khoác lên cổ tay hắn, lại cầm hai đầu, cẩn thận buộc vào nhau, từ từ thắt chặt lại.

Gần như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác ngón tay nàng chưa từng đụng vào hắn, thuần khiết giống như hoa sơn chi, nở ngay cạnh tay hắn.

Hắn rũ mắt nhìn, đứng thẳng bất động.

Khoảng cách trong gang tấc, từ từ len men một loại kiều diễm, nhu hòa bốn bề.

Trong sự yên tĩnh này, nàng buông tay ra nói: “Xong rồi.”

Hắn tự tay sờ nhẹ dây trường mệnh, như mang theo hơi ấm ngón tay của nàng, trói chặt trên cổ tay, kéo ống tay áo xuống, hắn cười một cái nói: “Đa tạ.”

Bình thường cho dù lạnh nhạt, nhưng ý cười trong mắt, ấm áp như nước suối ngọt lành tràn ra, nàng đối diện với nó, chỉ cảm thấy đứng như dưới ánh mặt trời chói chang, rực rỡ đến mắt mở không ra.

Còn chói mắt hơn ánh nắng tháng năm.

Đỗ Lăng ở bên cạnh không kiên nhẫn được, không nghĩ tới hai người bọn họ giày vò khốn khổ như vậy, cũng không ngờ Hạ Huyền cũng không biết mang dây trường mệnh, uổng công phụ thân luôn khen hắn, hắn nói: “Nhanh đi thượng phòng thôi, đợi ăn cơm xong, Hạ đại ca còn phải đi trong cung một chuyến, hộ giá đi sông thuỷ vận đấy.”

Nghe ra hắn có ý thúc giục, Đỗ Nhược khẽ nói: “Còn không phải do ngươi, nếu ngươi không chắn ở chỗ này, ta đã đến trước rồi.”

“Nếu không phải ngươi chậm chạp, ta cũng sẽ không chắn ngươi.”

Huynh muội hai người thầm thì, dọc theo đường nhỏ đi về phía trước.

Hạ Huyền đi hoàng cung là vào buổi trưa.

Triệu Kiên đang cùng ba vị hoàng tử nói chuyện, nhìn thấy hắn, cực kỳ cao hứng, để hắn ngồi ở bên người, nói với Triệu mông: “Ngươi nên học tập Huyền Nhi, ngươi không đọc binh thư, cậy mạnh hữu dũng vô mưu, tóm lại là giống như Sở bá vương, khó thành châu báu. Lần này đi Lan Châu, ngươi đi trước cùng Huyền Nhi thỉnh giáo hắn nhiều hơn.”

Đó là thứ tử của hắn, ôn tồn lễ độ không bằng Triệu Dự, Triệu mông càng giống Triệu Kiên, oai hùng thiện chiến, trời sinh thần lực, trên sa trường khí phách.

Nghe dặn dò thế, trong lòng Triệu mông không phục, hắn tuổi trẻ khinh cuồng, cũng không cảm thấy mình kém hơn Hạ Huyền, Hạ Huyền nắm trong tay thành trì quan trọng như Lĩnh Nam, Vĩnh Châu, hắn cũng vậy, cười nhẹ nói: “Phụ hoàng, đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, binh thư là nên đọc, nhưng trận chiến cũng không thể đánh ít, người chờ xem, ta chuyến này nhất định sẽ làm cho người Kim thần phục Đại Yến chúng ta.”

Triệu Dự lắp bắp kinh hãi: “Phụ hoàng, Nhị đệ sắp đi Lan Châu sao?”

Trong kế hoạch, vốn nên là Hạ Huyền đi mới đúng.

Triệu Kiên thản nhiên nói: “Đúng vậy, Mông Nhi đi là thích hợp nhất.”

“Nhưng mới rồi phụ hoàng nói Nhị đệ nên học tập vô tắc, sao không để cho Vô Tắc cũng cùng đi? Như vậy càng có phần thắng.” Trên mặt Triệu Dự bình tĩnh, nhưng trong lòng thấp thỏm bất an.

Bởi vì hiện tại hắn mới biết chuyện này, có thể thấy được phụ hoàng đã sớm nói trước với Nhị đệ, vì sao lại không nói cho hắn chứ? Khiến cho hắn trông thật sự có chút buồn cười, cũng có chút oán hận. Mặc dù hắn không thiện chiến giống đệ đệ, nhưng dù sao vẫn luôn ở bên cạnh Triệu Kiên, nhưng hắn luôn bị lưu lại phía sau, cũng bị bỏ qua rất nhiều lần.

Hắn muốn dàn xếp tất cả gia quyến quan viên an ổn, không để cho bọn họ sinh ra dị tâm, lại muốn phòng thủ thành trì vừa đoạt được, trấn an lòng người, trong chuyện này làm sao dễ dàng như vậy?

Triệu Kiên cười nói: “Mọi người phải tu sinh dưỡng tức, Huyền Nhi mới đánh giặc xong trở về, dù sao cũng phải thở một ngụm, rồi hãy nói nói sau, trẫm còn cần hắn củng cố Trường An. Văn Tông đế băng hà, chất nhi của hắn Dương Hạo đăng cơ, đây không phải là một người đơn giản, luôn như hổ rình mồi với Trường An, luôn sẽ có một ngày phải xung đột với nhau.”

Nghe vậy chắc là sẽ không đổi chủ ý, Triệu Dự nói: “Là nhi thần sơ sót, chẳng qua là cảm thấy nhân tài như Vô Tắc, để trong thành là đại tài tiểu dụng.”

“Trong trướng nam tử vận trù sách lược, quyết định thắng bại sau cùng ở ngoài ngàn dặm, tướng quân thật sự, ở đâu cũng đều giống nhau.” Triệu Kiên nhìn về phía hạ huyền, “Ngươi gần đây nghỉ ngơi dưỡng sức đi... Đúng rồi, hôm qua hoàng hậu còn hỏi, sợ trong phủ ngươi thiếu sót cái gì, nhưng cũng không thấy ngươi báo lên, ngươi vì Đại Yến lập nhiều đại công, trẫm cũng không thể bạc đãi ngươi.”

Hạ Huyền nói: “Thần một thân một mình, trong phủ cái gì cũng đầy đủ.”

“Theo nhi thần thấy, hắn là thiếu vị Vương Phi.” Triệu Mông trêu ghẹo, “Phụ hoàng, người nên để cho mẫu hậu thay hắn chọn một thê tử tốt, một Vương Phủ lớn như vậy không có người lo liệu làm sao cho phải?”

Triệu Kiên liền cười rộ lên: “Ngược lại là do trẫm thiếu sót, Vô Tắc, ngươi có cô nương hợp ý sao?”

Hạ Huyền nghiêm mặt nói: “Không diệt Chu quốc, thần tuyệt đối không cưới vợ!”

Thanh âm rất là kiên quyết.

Phụ thân hắn qua đời là lúc đối chiến với quân Chu ở Tuyên Thành, Triệu Kiên hiện tại vẫn nhớ đến biểu cảm trên mặt của hài tử này, lúc mình nói cho hắn biết tin Hạ Thời Hiến chết. Hắn đưa tay đặt ở đầu vai Hạ Huyền, chậm rãi nói: “Ngươi có tâm như vậy rất tốt, phụ thân ngươi ở trên trời linh thiêng sẽ cảm thấy được an ủi, đợi đến ngày ấy, chúng ta thống nhất Trung Nguyên, nhất định phải ở Thiên Thọ Sơn thắp nén hương cho phụ thân ngươi.”

Thiên Thọ Sơn ở bên ngoài kinh đô Đại Chu là nơi chôn Lịch Đại hoàng đế.

Hạ Huyền không nói gì, chỉ cảm thấy bàn tay kia đặt ở đầu vai, hết sức trầm trọng, hết sức lạnh lẽo, hôm đó nếu hắn thỉnh cầu phụ thân đừng đi Tuyên Thành, có lẽ hắn sẽ không phải chết.

Nhưng hắn khi đó ngu dốt, cũng không biết mình nghe trộm được lời trọng yếu như thế nào, cho đến sau này suy xét lại nhiều lần, hắn mới hiểu được ý nghĩa chân chính trong đó.

Nhưng hắn rốt cuộc cũng không có cơ hội vãn hồi.

Bộ dáng phụ thân ngồi ở trên lưng ngựa cáo biệt với hắn, vĩnh viễn dừng lại ngày đó, cái năm hắn mười hai tuổi.

Ánh mắt dừng ở đình viện, trước điện Ngọc Trụ cao vút trong mây, đâm đến trời xanh, hắn nói: “Hoàng thượng nói rất đúng, Đại Yến chúng ta nhất định sẽ thống nhất Trung Nguyên.”

Xe ngựa của Đỗ gia lúc này đã dừng ở nhị môn, Đỗ Vân Hác, Đỗ Vân Nham thân là quan viên, sáng sớm đã tới cửa thành chờ Thánh Quân giá lâm, lại cùng đi sông thuỷ vận, mà các nữ quyến không cần giống vậy, có đi hay không cũng tùy ý. Lão phu nhân lần đầu tiên tới Trường An, tràn đầy hăng hái, nói cũng muốn đi dạo xem một chút, hai người Đỗ Nhược và Đỗ Dung một trái một phải đỡ, Tạ thị Lưu thị ở bên cạnh, lại có rất nhiều hạ nhân, giống như chúng tinh củng nguyệt (sao vây quanh mặt trăng).

Lão phu nhân không nhịn được trêu ghẹo: “Tới đường sông cũng không thể như vậy, người khác sx cho là ta sĩ diện, không hiểu được là do ta béo không nâng nổi chân.”

Mọi người cười một trận.

Tới trước xe ngựa, Lão phu nhân nhìn về phía Đỗ Oanh: “Ngươi luôn không ra khỏi cửa cũng không tốt đâu, hôm nay thời tiết ôn hoà, đi ra ngoài một chuyến a.”

Đỗ Oanh khẽ cười nói: “Tổ mẫu không có có ta ở bên cạnh khiến cho người không tận hứng ư? Nếu vậy, ta sẽ đi, nếu không bởi vì ham chơi mà không thoải mái cũng bị lão nhân gia người nói đáng đời, như vậy ta có thể bắt đền người.”

“Đúng, đúng, bắt đền ta, đi thôi.” Lão phu nhân cũng rất thương Đỗ Oanh, chân không bước ra khỏi nhà, không biết non sông tốt đẹp nhường nào, hết lần này tới lần khác lại là một cô nương thông minh như vậy, mà nay gầy yếu đến thế, ngay cả lập gia đình cũng không được, nàng khẽ thở dài, chỉ mong nàng có thể sống khoái hoạt một chút.

Bốn tiểu cô nương cùng Lão phu nhân ngồi chung một chiếc xe ngựa.

Đỗ Tú vì lấy lòng Lão phu nhân, ở trên xe kể mấy chuyện tiếu lâm, chọc cho các nàng cười không ngừng.

Tiếng vó ngựa thanh thúy, vang ở trên đường, lúc này ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến thanh âm sang sảng của nam nhân: “Vân Chí, thật là khéo a, ngươi cũng xuất môn ư.”

Đỗ Lăng quay đầu nhìn lại, vui vẻ nói: “Bá Khởi?”

Bá Khởi là tự của Chương Phượng Dực.

Hắn thúc ngựa đi tới, cười nói: “Ta ở xa xa trông thấy, nhìn giống ngươi, đuổi theo xem một chút.” Hắn vừa nói vừa liếc về phía xe ngựa của Đỗ gia.

Nhắc tới cũng kỳ quái, rõ ràng không nhìn thấy Đỗ Dung, nhưng hắn giống như nhìn thấy nàng ngồi ở bên trong khuôn mặt tràn đầy tức giận, hiện tại hắn thậm chí là có chút lo lắng, bởi vì cha phạm sai lầm, mạo muội đề chuyện hắn và Đỗ Dung với Đỗ Vân Nham, nhưng hắn rõ ràng đã nhắc nhở phụ thân, là để hắn đi dò xét trước, mời Đỗ gia đến nhà làm khách, mới thương nghị đính hôn. Nhưng tính hắn tuỳ tuỳ tiện tiện, vậy mà khi trở về nói với hắn, nam nhân bọn họ thích cô nương, cho dù đoạt cũng phải cướp về, chớ đừng nói hắn và Đỗ Dung lưỡng tình tương duyệt, vậy xem như đã là người một nhà.

Thật muốn làm người ta tức chết!

Chương Phượng Dực không biết nên làm sao bây giờ, mấy ngày trước hắn đi gặp Đỗ Vân Nham muốn nói xin lỗi, nhưng Đỗ Vân Nham chẳng hề để ý tới hắn, không che dấu sự lãnh đạm của hắn chút nào.

Đại khái là phụ thân làm quá sai rồi, ấn tượng của Đỗ gia với Chương gia lại càng xấu hơn.

Nhưng hắn không thể vì vậy mà lui bước, hắn hiểu ý Đỗ Dung.

Hít sâu một hơi, hắn cười nói: “Vân Chí, ta quên đặt trước du thuyền, hôm nay nhiều người, chỉ sợ là không có dư thuyền, đợi lát nữa ta phải dính chút lộc của ngươi rồi.”

“Cũng chỉ là ngồi du thuyền thôi, xem ngươi nói kìa!” Đỗ Lăng ngồi ở trên ngựa để tay đặt lên bả vai hắn, “Ngươi không nói, ta cũng phải mời ngươi tới, Tranh Nhi còn nhỏ cái gì cũng không hiểu, ta ngay cả người uống rượu cùng cũng không có, ngươi tới thì tốt quá rồi.”

Chương Phượng Dực cười một tiếng, vỗ vỗ túi rượu bên hông: “Ta đây còn có Đông Dương tửu thượng hạng, chẳng qua tửu lượng ngươi thế này vẫn là miễn đi, Chương gia chúng ta uống rượu như nước đấy!”

“Ngươi xem thường ai đấy?” Đỗ Lăng cởi túi rượu của hắn ra uống, uống được một ngụm, cổ họng nóng rát, hận không thể nhổ ra lại sợ mất mặt, quay đầu lại phát hiện cửa sổ xe bị vén lên một chút, Đỗ Nhược đang nhìn hắn, hắn không nhịn được, liền phun ra ngoài.

Đỗ Nhược ghét bỏ nói: “Bẩn chết mất ca ca, ngươi không thể uống thì cũng đừng uống.”

Đỗ Lăng đỏ mặt, nâng túi rượu trả lại cho Chương Phượng Dực: “Đợi ta uống quen rồi sẽ uống.”

Chương Phượng Dực cao giọng cười to.

Thanh âm hùng hậu, Đỗ Nhược liếc trộm hắn một cái, hắn ngồi ở trên lưng ngựa, mặc hạ bào (áo mùa hạ) lam nhạt, có sự tiêu sái bất kham tung hoành tứ hải, cực kỳ có khí khái của nam nhân, nàng nghĩ thầm, nam nhân như vậy rất xứng đôi với đại tỷ, lần này hắn tới đây, có phải cũng là vì Đại tỷ không?

Nhưng rốt cuộc xảy ra sai lầm gì, khiến bọn họ phải bỏ trốn?

Đỗ Nhược không rõ.

Chương Phượng Dực cầm lấy túi rượu uống, thừa dịp Đỗ Nhược đang kéo màn xe lên, ánh mắt hắn xuyên qua khe hở kia tìm được Đỗ Dung, nàng cũng không nhìn hắn, môi mím thật chặt miệng không nhúc nhích.

Quả nhiên là tức giận, nếu không nàng nhất định sẽ ném ánh mắt về phía hắn, giống như mỗi lần hắn mượn Đỗ Lăng, đi vào Đỗ gia, không nhịn được sẽ tìm kiếm nàng, cuối cùng vẫn luôn gặp được nàng.

Nàng cũng thích hắn, Chương Phượng Dực ngồi ở trên lưng ngựa không tự chủ được cười, nhưng trong nháy mắt hắn lại thấy được Lão phu nhân, không nghĩ tới Lão phu nhân vậy mà vậy đi ra ngoài, hắn vội quá ném túi rượu đi, sửa sang lại áo bào, lưng thẳng tắp, ngồi nghiêm trang, rồi mới cưỡi ngựa chậm rãi đi về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.